Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 11: Sức hút của nam chính đại nhân!



- " Anh Khanh?"

Trên đường cõng tôi xuống núi, Hoắc Thiếu Khanh không nói một lời nào, im lặng đến mức quỷ dị, tôi hết lần này đến lần khác gọi anh nhưng anh vẫn làm ngơ, dường như đang giận dỗi về một chuyện gì đó.

Sau n lần gọi tên, Hoắc Thiếu Khanh mới giật mình, trả lời tôi, giọng nói buồn bực thấy rõ:

- " Hả?"

- " Anh bị sao thế? Cảm thấy trong người không khỏe à?"

- " Không có!"



Cuộc nói chuyện tẻ nhạt cứ như vậy kết thúc. Tôi cảm thấy bất lực, không biết làm sao mà anh trở nên như vậy, chẳng lẽ tôi đã làm sai chuyện gì, hoặc là nói sai gì rồi? Nhưng tôi nhớ là không có gì mà? Lúc nãy tôi thậm chí còn rất ngoan ngoãn nữa cơ!

Tạm gác chuyện đó qua một bên, bây giờ tôi cần phải phỏng vấn gấp cảm giác lần đầu tiên gặp mặt nữ phụ của nam chính, về sau còn biết đường mà an bài, tác hợp như thế nào!

- " Anh Khanh?"

- " Hả?"

- " Cái cô gái Hạ Thanh Lam lúc nãy ấy, anh cảm thấy cô ấy như thế nào?"

Hoắc Thiếu Khanh như không nghe được vấn đề ấy, chỉ im lặng, không định trả lời câu hỏi của tôi. Tôi buồn bực đánh vào vai anh một cái, nghiêm túc nói:

- " Mau trả lời câu hỏi của em!"

- " Chẳng ra sao cả!"

Tôi...?????

- " Ý anh là?"

Anh buồn bực đặt tôi xuống đất, nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không được vui cho lắm. Sau đó không đợi tôi hỏi gì thêm, nhấc chân bước đi. Tôi ngớ người. Đây là cái thái độ gì đây? Tôi hiện tại đang là thương binh đấy nhá, không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi! Không cần phải tàn nhẫn bỏ mặt tôi như vậy chứ?.

Tôi nhìn xuống chân núi, chỉ còn một khoảng nữa là xuống đến chân núi rồi, tôi thôi oán hận Hoắc Thiếu Khanh, cà nhắc đi xuống.

Sau khi leo núi xong mọi người được phép nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tranh thủ trước khi trời tối bắt đầu dựng lều trại, nấu ăn. Theo chuẩn mực xã hội thời bây giờ, nam tất nhiên là phải làm việc nặng, lều trại, dây chằng gì đấy đều do họ phụ trách. Còn nữ đảm đương công việc nhẹ nhàng hơn, với sự khéo léo từ trong xương cốt, họ đương nhiên phải nấu ăn rồi!

Việc nấu ăn hầu như bạn nào cũng làm được, rất ăn ý phối hợp với nhau, rất nhanh đã hoàn thành công việc hơn một nửa. Chỉ là việc lều trại thì gặp một ít rắc rối, rất nhiều nam sinh năm nhất không thể nào biết cách buột dây cộc, hoặc là cứ dựng trại lên thì chúng nhanh chóng sụp xuống, không bảo đảm độ chắc chắn. Tôi nghĩ, bọn họ căn bản không có kinh nghiệm. Các sinh viên năm hai đến năm tư đã dựng trại sẵn sàng từ lâu, chỉ có bọn tôi là chưa làm được gì ra hồn.

Biết gặp khó khăn là vậy nhưng không có giáo viên giám sát, những anh khóa trên cũng lười ôm việc vào mình để thể hiện bản thân. Tôi hơi bối rối, từ lúc biết tôi bị thương, hầu như cả lớp không ai sai khiến tôi làm việc gì, tôi rất xúc động, nhưng càng hổ thẹn hơn là mình chẳng giúp được cho ai, nếu lều trại không làm xong, có thể tối nay tất cả lớp tôi sẽ ra ngoài trời ngủ hết.

Tôi suy nghĩ một lát, bỗng chốc nhớ ra một điều! Hoắc Thiếu Khanh là sinh viên năm ba, chắc chắn anh sẽ rành việc này. Chỉ cần anh hướng dẫn, chỉ đạo, rất có thể sẽ làm xong lều trước bữa cơm tối. Tôi kích động cà nhắc đi tìm anh, thấy anh đang ngồi một mình trong trại dành cho nam sinh năm ba, tôi liền kéo anh ra ngoài:

- " Anh Khanh! Giận dỗi gì đó dẹp qua một bên. Bây giờ anh phải giúp em!"

Hoắc Thiếu Khanh nhướng mày nhìn tôi, ý tứ hỏi:

- " Giúp em anh được cái gì?"

Bình thường khi tôi mở miệng cầu xin giúp đỡ, anh liền không nói một lời làm tất cả, bây giờ chắc đang giận dỗi nên ở đây cò kè điều kiện với tôi đây mà!

Tôi suy nghĩ một lát, rất không khẳng định hỏi thử:

- " Em làm chocolate cho anh được không?"

- " Thành giao. Nhớ chuẩn bị sẵn, chờ 14-2 đưa cho anh!"

Quên chưa nói một bí mật, Hoắc Thiếu Khanh là một người cuồng chocolate. Trình độ ăn chocolate của anh vô cùng cao siêu, chỉ cần là loại chocolate mà anh thích, anh có thể ăn thay cơm 3 ngày. Tôi chấp nhận, không có để ý hàm ý sâu xa nào trong lời nói của anh. Chỉ là kéo anh nhanh chóng đi dựng trại.

Khi tôi trở về trại lớp mình cùng với Hoắc Thiếu Khanh, không ngoài dự đoán thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, tôi nhanh chóng né khỏi tầm mắt, tránh sự chú ý, sau đó nháy mắt với anh.

Hoắc Thiếu Khanh rất biết giữ lời hứa, anh xắn ống tay áo lên, cơ bắp tránh noãn như ẩn như hiện, cổ tay xinh đẹp liền lộ ra làm cho các nữ sinh xung quanh nhìn không chớp mắt, một vài nữ sinh đang nấu ăn cũng phân tâm liếc nhìn về phía bên này. Anh thong thả bước về phía trại lớp tôi, nhìn mấy nam sinh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trầm thấp mà hữu lực ra lệnh:

- " Các em nhìn cho kĩ. Tôi chỉ hướng dẫn một lần, có làm được hay đều tùy các em"

Các nam sinh từ từ bình tĩnh lại, nhìn Hoắc Thiếu Khanh như Đấng cứu thế, nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn không dám chớp mắt. Hoắc Thiếu Khanh lơ đãng liếc về phía tôi, mắt đối mắt, tôi khẽ bật lên một ngón cái khen ngợi!

Tốt! Rất có phong thái đàn anh khóa trên! Đại soái ca!

Hoắc Thiếu Khanh mỉm cười khẽ, nháy mắt không khí xung quanh như vỡ òa, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập vang dội của bạn nữ ngồi kế bên. Anh không nhìn tôi nữa, khéo léo bắt đầu bước đóng cộc và cột dây cố định lều trại, động tác anh rất chậm, một bước căn bản cũng giải thích cặn kẽ. Hầu hết các bạn nam sinh đều đã hiểu các bước, sau khi hướng dẫn xong, anh liền bắt đầu chỉ đạo mọi người làm việc.

Các nam sinh khóa khác thì đố kị nhìn anh, nếu họ biết giúp đỡ các học sinh năm nhất dựng trại lại được hoan nghênh như vậy, bọn họ đã sớm hăng hái xông đầu vào làm rồi! Anh nháy mắt với tôi một cái, sau đó quay đầu tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Trong vòng bán kính 100m hướng tôi đang ngồi, tất cả nữ sinh đều nháy mắt nở hoa,tiếng kích động và bàn tán càng lớn khiến tôi phải công nhận một điều! Sức hút của nam chính thật là vô cùng to lớn! Nhất là sức hút của nam chính vừa soái ca vừa dịu dàng như Hoắc Thiếu Khanh là một loại sức hút vô đối thủ!!!!!