Chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà là vào lúc sáng sớm, đến khi mua đồ xong cũng đã gần xế chiều. Tôi và Christine chen chúc trên chiếc ghế sopha mới tinh chưa xé bao, mệt mỏi nằm dài.
- " Bạn yêu, không ngờ lại có người chịu đi mua sắm với mình mười mấy tiếng như thế, yêu cậu chết mất!"
Tôi bật cười trước dáng vẻ lười biếng của Christine:
- " Mình không phải là Lessbian đâu nhé! Cậu mà yêu mình thì chồng tương lai của cậu sẽ ghen mất thôi!"
Christine càu nhàu tôi vài câu, hai chúng tôi vui đùa một lát rồi đứng lên bắt đầu sắp xếp mọi thứ, nệm, chăn và tủ đã được nhân viên khiên vào phòng, tôi quét từ trong ra ngoài, lau dọn bàn ghế mới mua. Christine thì sắp xếp dụng cụ trong nhà bếp, đem đống thực phẩm tươi sống và đống hộp sắp xếp ngăn nắp trong tủ lạnh. Thật ra thì trong nhà này chỉ có cô ấy biết nấu ăn, tôi chỉ còn cách lo các việc còn lại như giặt chăn mềm chẳng hạn, nói chung là cách xa phòng bếp 3m.
Sau khi tất cả mọi thứ ổn thõa, chúng tôi bắt đầu trang trí không gian riêng cho bản thân. Giấy dán tường màu xanh lam, một số vậy lưu niệm nho nhỏ xếp gọn trên các kệ. Căn phòng bỗng chốc trở nên sinh động, tưa như lạc vào vùng biển cả sâu thẳm. Tôi bật đầu hài lòng, vui vẻ lấy quần áo trong bali xếp dần vào tủ quần áo.
Phía dưới đống quần áo có một khung ảnh bị lật úp lại, tôi mơ màng nhớ lại, hình như trước khi đi tôi đã để nó vào, tôi chạy lại tủ đầu giường, đặt nó lên trên. Trong ảnh là một nam một nữ cùng tươi cười rực rỡ trước ống kính, đích thị là bức ảnh tôi và Hoắc Thiếu Khanh chụp chung lúc cắm trại. Nhưng mà nhìn vào gương mặt tươi cười ấy, tôi lại thấy chướng mắt, dứt khoát úp khung ảnh xuống, chừng nào tôi có thể tha thứ cho anh, tôi mới dựng nó lên.
- " Jessie thân yêu! Cậu đâu rồi?"
Tiếng Christine vọng lại ở bên kia phòng, tôi lập tức chạy qua, đập vào mặt là căn phòng đỏ chói như phòng tân hôn.
Tôi-_-|||
Christine vẫy tay kêu tôi đến gần, sau đó đưa ra chiếc điện thoại cũ màu xanh của tôi, hỏi:
- " Cái này của cậu phải không?"
Tôi gật đầu, mấy ngày nay bận rộn dọn nhà, thực sự quên mất việc phải gọi điện thoại hỏi thăm ba Hoắc, thế là liền bật nguồn điện thoại lên xem thử.
71 cuộc gọi nhỡ, 24 tin nhắn.
Hoắc Thiếu Khanh, xem ra anh còn có lương tâm!!!
Nhưng mà lương tâm cũng kiên trì gớm, gọi điện hơn bảy mươi cuộc!!! Rảnh rỗi quá mà. Nếu rảnh như vậy từ đầu đừng chọc giận tôi đi, để bây giờ hối hận cũng như không! Tôi bắt đầu thích cuộc sống độc lập ở đây rồi đấy!!!
Mặc kệ, tôi gọi điện cho ba tôi!
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người bắt máy.
- " Alo "
- ".... "
Người bên đầu dây kia im lặng một chút, sau đó tiếng rống giận vang lên:
- " Hoắc Hiểu Hân!"
- " Ba!"
Tôi e dè gọi một tiếng, biết được ba Hoắc sẽ tức giận nhưng không ngờ sẽ nổi giận đến mức này.
Ba Hoắc bên đầu kia vẫn còn bận rộn la mắng:
- " Hoắc Hiểu Hân! Con có biết một mình ở nước ngoài rất nguy hiểm hay không! Có chuyện gì về nhà từ từ nói. Ba đã mua xong vé máy bay về nước rồi, con liệu mà thu dọn đồ đạc về ngay lập tức cho ba!"
Sau khi đã nghe mắng xong, tôi chờ ba bình ổn lại hơi thở, kiên định nói:
- " Ba! Con không về, con muốn ở lại đây!"
- " Không! Về ngay cho ba! Con đang ở đâu? Ba sai người đến đón!"
- " Không! Con không muốn về! Nếu ba nhất định muốn ép con, con sẽ đến một nơi mà ba không tìm được, ở đó suốt đời không trở về nữa"
- " Hoắc Hiểu Hân!"
Tiếng ba Hoắc tức giận vẫn còn vang bên tai, tôi chỉ im lặng không nói, một lát sau, ba bỗng thở dài, giọng nhẹ đi rất nhiều:
- " Hiểu Hân, về nhà đi con, Thiếu Khanh tìm con sắp điên rồi!"
Tôi tiếp tục duy trì im lặng.
- " Hiểu Hân....là em đúng không? Em về đi được không? Anh xin lỗi, em đang ở đâu? Chỉ cần....chỉ cần em về, em nói gì anh cũng chấp nhận, có được không?.."
Giọng Hoắc Thiếu Khanh vang lên, tựa như vừa vui mừng vừa hoảng hốt, nghe ra giọng điệu rất mệt mỏi.
Tôi không nói hai lời quyết đoán cúp máy, đem điện thoại ném vào một góc.
- " Gia đình cậu phức tạp hơn tớ tưởng đấy, bạn yêu!"
Christine cười nhạt nói, tôi thì không cười nỗi với câu nói đùa của cô, cảm giác uất ức lan tràn, tôi gục người bắt đầu nức nở. Christine bị tôi làm cho luống cuống, than nhẹ: