Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 38: Tôi chính là Hoắc Hiểu Hân!



Tôi hỏi: "Tại sao phải đợi? Sao anh không đi tìm cô ấy? Biết đâu được cô ấy vẫn chờ đợi lời xin lỗi của anh?"

Hoắc Thiếu Khanh đưa tay ôm đầu, giọng nói vừa bất lực vừa buồn bã:

- " Tôi có tìm cô ấy..."

Tim tôi nẫng lên một nhịp, vội vàng hỏi:

- " Anh thật sự có tìm cô ấy? Khi đó anh ở đâu?"

Có lẽ tâm trạng của anh bây giờ rất tồi tệ nên không nghe ra điểm đáng nghi ngờ từ câu hỏi của tôi, lại giống như đang tự nói chuyện với chính mình:

- " Tôi tìm cô ấy ở khắp nơi, không có tin tức nào cụ thể cả, cô ấy thay tên đổi họ...cho đến khi tìm được thì tôi lại thấy..."

- " Thấy cái gì?"



Đừng nói chuyện mà cứ dừng giữa chừng như vậy được không? Tim tôi sắp ngừng đập rồi đây này!

Hoắc Thiếu Khanh chậm rãi nói từng chữ, vẻ mặt mệt mỏi:

- " Cô ấy...dẫn một người đàn ông lạ mặt vào nhà, hơn nữa...trên người chỉ vẻn vẹn có một cái khăn tắm."

What?? Đàn ông??? Theo như trí nhớ của tôi, tôi không nhớ rằng mình đã dẫn ai vào nhà trong tình huống chỉ mặc một chiếc khăn tắm. Hơn nữa, khi còn sống cùng Christine ở Anh, rõ ràng chúng tôi cũng không dẫn một người bạn là đàn ông về nhà, đó được định là quy tắc chung. Tự dưng bây giờ lại bị đổ dấm chua oan uổng, tôi cũng không biết giải quyết như thế nào!

Mà khoan, đàn ông? Không lẽ...là Harvey? Chẳng lẽ anh tìm gặp tôi ngay lúc Christine dẫn Harvey về nhà giới thiệu cho tôi?

Ông trời ạ!!! Như thế nào lại trùng hợp như thế chứ, Hoắc Thiếu Khanh chứng kiến cảnh đó, nếu ngược lại là tôi cũng sẽ hiểu lầm.

Hic! Đúng là tình ngay lý gian mà!

Thế là, tôi mở miệng biện hộ:

- " Có thể có hiểu lầm gì chăng?"

Hoắc Thiếu Khanh im lặng không nói gì, vẻ mặt buồn bã và kiên định hiện rõ trên gương mặt.

Tôi thở dài, bây giờ dù cho tôi có biện hộ như thế nào anh cũng không tin, bởi vì hiện tại tôi đang nói chuyện với anh với tư cách là Hoàng Hiểu Hân, một à...bảo mẫu không hơn không kém!

Thế là, tôi đánh bạo đưa tay ôm mặt anh về đối diện với tôi, dù biết anh không thấy gì nhưng tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, gọi to:

- " Hoắc Thiếu Khanh!"

Gương mặt Hoắc Thiếu Khanh trong nháy mắt ngơ ngác như không hiểu chuyện gì, sau một hồi lâu thất thần, anh mới từ từ gỡ tay tôi ra:

- " Cô làm sao vậy?"

Tôi siết chặt tay anh, kiên định nói:

- " Hoắc Thiếu Khanh, anh nghe cho rõ đây! Em chính là Hoắc Hiểu Hân!"

- "..."

- " Em thật sự là Hiểu Hân em gái anh đây!!"

- "...". Được‎ copy‎ 𝑡ại‎ #‎ T‎ r‎ 𝖴‎ m‎ T‎ r‎ 𝘂‎ y‎ e‎ 𝑛﹒𝗩𝑛‎ ‎ #

- " Anh không tin à? Em sẽ chứng minh cho anh xem!"

- " Đủ rồi!"

Hoắc Thiếu Khanh tức giận đẩy mạnh tôi ra, do không phòng bị nên tôi bị té một cái đau điếng, kêu oai oái không ngừng. Đã vậy anh còn không thương hoa tiếc ngọc đỡ tôi dậy, ngược lại còn lạnh lùng nói:

- " Tôi không cần sự thương hại hay an ủi gì từ cô, xin cô đừng lôi chuyện riêng của tôi ra làm trò đùa như thế!"

Nói rồi dứt khoát đứng dậy, tự mò mẫm tìm đường đi. Tôi ngồi dưới đất vừa đau vừa giận. Đã cố gắng nói ra sự thật rồi mà anh vẫn không tin, đã vậy còn đẩy ngã tôi nữa chứ?

Trong lúc tức giận lấn áp lý trí, trong đầu vang lên âm thanh báo động không được kích động, không được kích động nhưng tôi vẫn không ngăn được hét lên:

- " Hoắc Thiếu Khanh! Anh đứng lại đó cho em! Bây giờ những lời em nói anh đều không chịu tin đúng không? Được rồi, anh được lắm, em vì anh mới bị tai nạn máy bay, vì anh mới bị đánh, bị mắng, vì anh mà khóc. Chẳng lẽ anh lại quên nhanh vậy sao?Còn nữa, là ai đã hứa cho em một gia đình, một cuộc sống hạnh phúc? Là ai đã bằng mọi cách dành cho em một bất ngờ lớn là một tờ giấy chứng nhận từ bỏ quyền nhận nuôi và một chiếc nhẫn đính hôn? Là ai? Nếu em nói nhiều đến như vậy mà anh còn không tin, chúng ta từ đây cắt đứt hết đi!!"

Tôi vừa dứt lời, người Hoắc Thiếu Khanh cũng đứng lại, đơ như khúc gỗ, tôi lồm cồm bò dậy, tức giận nói:

- " Được rồi! Anh đã không tin thì tôi sẽ không nói nữa!"

Sau đó, tôi lướt qua anh đi xuống tầng, không ngờ giữa chừng lại bị ngăn lại:

- " Hiểu Hân!"

Tiếp đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất, tôi dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy Hoắc Thiếu Khanh đã bị ngã xuống đất, dùng tay chống người dậy, quơ quào như muốn tìm kiếm gì đó, miệng cứ luôn kêu tên tôi không ngừng.

Nể tình anh còn bộ dạng biết hối lỗi lại đáng thương như vậy, thôi thì...tha cho anh lần này!

Nhưng sao hình ảnh không thấy gì của Hoắc Thiếu Khanh lại làm cho tôi liên tưởng tới một người....Ha! Nếu thêm một băng vải trắng nữa, chẳng phải rất giống Hiểu Tinh Trần hay sao?

Vậy nếu Hoắc Thiếu Khanh giống Hiểu Tinh Trần, vậy tôi nên là Tiết Dương hay Tống Tử Sâm đây?

Tôi lắc lắc đầu, dạo này cày phim nhiều quá nên bị lú lẫn, nhìn đâu cũng thấy giống nhân vật nào đó. Tôi nhanh chóng chạy đến đỡ anh đứng dậy, chưa kịp làm gì đã bị Hoắc Thiếu Khanh kéo vào lòng, siết chặt.

Khó...khó thở!!!!

Đưa tay tính đẩy anh ra, không ngờ anh lại siết chặt hơn, giọng nói mơ hồ truyền đến bên tai:

- " Anh xin lỗi! Anh không biết là em....thật sự không biết.."

Hoắc Thiếu Khanh dường như rất kích động, cả người đều run rẩy, tôi nhẹ nhàng cười, vuốt ve trấn an anh:

- " Thôi được rồi! Em không giận nữa, trời cũng tối rồi, chúng ta về phòng nói sau được không?"

- " Được!"

Nói rồi, tôi dìu anh về phòng.

=====Tâm sự của tác giả=====

Dạo này toàn gặp truyện xui xẻo nên mình không có hứng để viết gì cả. Với lại dường như có những bạn không thích truyện của mình, nói thật thì mình cũng không quan trọng hóa vấn đề đánh giá 4 sao hay 5 sao gì cả, chỉ cần mọi người vẫn luôn ủng hộ và yêu thích bộ truyện này là được! Nhưng mà mình đã đủ buồn rồi, lên app lại nhìn thấy đánh giá bị giảm làm mình hết hứng luôn, buồn càng thêm buồn(π~π). Mình chỉ muốn nhắn với những bạn không thích mình or bộ truyện của mình( nếu có đọc được dòng này!), xin mấy bạn có gạch đá gì thì nương tay thôi, mình chỉ là dân nghiệp dư, viết có sai sót gì xin mấy bạn thông cảm, đừng ghét hay đánh giá tiêu cực gì! Tội nghiệp mình~

P/s: Đang tìm cảm hứng để thử xem có thể bão cập nhật cho mọi người được hay không? Ai ngờ lại gặp chuyện thế này...Đành xin lỗi mọi người z! Lần sau đi ha!