Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 40: Gặp ba mẹ chồng



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đầy ngượng ngùng đó, tôi liền nhanh chóng rời khỏi người anh, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, sau đó liền nghiêm chỉnh đoan trang, cúi đầu:

- " Chào hai bác!"

- "À, chào cô, cho hỏi cô là..."

Nghe thấy nghi vấn của ba Hoắc, tôi liền nhanh nhẹn trả lời:

- " Dì Lâm bị bệnh nên con thay dì ấy ạ!"

- " À.."

Tôi im lặng chảy mồ hôi lạnh, mặc dù ba Hoắc ở đời thực vẫn y hệt ba Hoắc lúc trước, nhưng bây giờ thân phận đã thay đổi, lại gặp tình huống này khiến tôi thật sự không biết giải quyết ra sao.

Hơn nữa....hình như đang có tia lazes nào đó đang quét qua tôi!

- " Cô tên gì?"

Á!!!(0∆0|||)

Tôi giật mình, run rẩy lùi một bước.

Từ...từ khi nào mẹ Hoắc đứng sau lưng tôi vậy? Đã thế còn nói thầm bên tai nữa chứ?

Ánh mắt của mẹ Hoắc liếc tôi từ trên xuống dưới, đi vòng quanh xem xét kĩ lưỡng, tay xoa cằm,miệng cứ chậc chậc không ngừng.

Tôi đứng yên không dám động đậy, nhìn cho đến khi chóng mặt không chịu nổi, mẹ Hoắc cũng dừng lại, bà tiến đến gần tôi, sau đó nhân lúc tôi không phòng bị một phát chụp lấy cánh tay tôi kéo đi.

Tôi:....(-_-|||)

Tôi: Bác làm gì thế?

Mẹ Hoắc dường như rất gấp gáp, nói vội: " Đi đến đồn cảnh sát!" sau đó quay đầu nói với ba Hoắc và Hoắc Thiếu Khanh đang lơ ngơ: " Hai cha con nói chuyện đi! Tôi đi đây một lát!!

Nghe thấy câu nói của bà, tôi như bị sét đánh ngang tai, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, cố gắng thoát khỏi mẹ Hoắc, vừa giãy vừa la.

Tôi: " Bác ơi!!! Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân! Con thề lúc nãy chúng con không làm gì mờ ám cả, chỉ hôn má con trai bác một cái thôi, con trai bác thật sự vẫn còn zin đấy!!!"

Mẹ Hoắc chỉ liếc tôi một cái, biểu hiện như không hài lòng lời tôi nói, sau đó quay đầu kéo tôi đi thẳng.

Không phải chứ? Hôn má có một cái mà bị lôi luôn vào đồn cảnh sát vì tội quấy rối, hỏi sau này Hòang Hiểu Hân tôi còn có thể nhìn mặt ai!!!!

Thế là, tôi bèn dùng khổ nhục kế, nặn ra xíu nước mắt:

- " Bác ơi! Tha cho con đi! Con trai bác đẹp trai như vậy là đang dụ dỗ người khác đấy, con không cố ý làm vậy đâu!!"

- " Bác biết con trai bác đẹp trai rồi, không cần con phải khen!"

- " Hả?? À...dạ, vậy bác tha cho con đi! Đừng đưa con đến đồn cảnh sát được không?"

Mẹ Hoắc bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi cười rạng rỡ, nói rõ từng chữ:

- " Không- thể- được!!"

Nụ cười trên môi tôi cứng lại.

Sau đó không đợi tôi kịp phản ứng, mẹ Hoắc liền đưa tôi lên taxi, một đường đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Trong không gian xe rộng rãi, mát mẻ. Tôi như đứa tự kỉ ngồi vào một góc, mặt áp sát vào tấm kính xe, dùng tay vừa cào vừa buồn tủi hát:

- " Khanh biết chăng Khanh? Hân khổ vì Khanh, Hân khóc vì Khanh~~..."

Sau đó, trong xe bỗng dưng vang lên tiếng cười khẽ, tôi nghiêng đầu nhìn thì thấy ánh mắt của mẹ Hoắc, giật mình liền thu tầm mắt, nội tâm tiếp tục bi thương hát khúc*Hân khổ vì Khanh*.

- " Bác đáng sợ vậy sao?"

Tôi liền theo phản xạ tự nhiên nịnh nọt: " Không có! Bác rất hiền lành!"

Trong nội tâm liền bi thương dữ dội.

- "Bác biết mà, ba nó hay khen bác hiền!"

- " À, vâng vâng!"

Thương thay cho số phận ba Hoắc, nhiều năm nay bác đã cố gắng hết sức rồi!

Chúng tôi nói chuyện câu được câu không, đúng hơn là chỉ có mẹ Hoắc nói, tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ, cố gắng tỏ ra vẻ ngoan ngoãn vô tội để xin được khoan hồng.

Nhưng mà mẹ Hoắc không để ý đến tôi, suốt chặng đường chỉ cười nói vui vẻ.

Cho đến khi bác tài dừng xe, tôi đã sắp rơi vào trạng thái nhập mộng, hồn phiêu diêu trên mây, đúng kiểu cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Sau đó bị mẹ Hoắc túm áo kéo vào đúng kiểu diều hâu gắp gà con, bà nói:

- " Lát nữa ông có hỏi gì cũng phải dạ biết không?"

Tôi gật đầu, cam chịu như tù nhân bị áp giải lên đày tử hình, lủi thủi theo sau lưng bà vào một căn phòng.

Căn phòng không quá rộng, nhưng trang trí đơn giản lại làm căn phòng có vẻ lớn hơn thế nữa, bên trong chỉ có chiếc bàn làm việc, ghế sôpha và hai chiếc ghế tựa, ngoài ra còn có một tủ sách nhỏ đầy ấp giấy tờ. Điều khiến tôi chú ý là, trên chiếc ghế gần bàn làm việc, có một người đàn ông trung niên đang ngồi chễm chệ ở đó, phong thái uy nghiêm, đôi mắt sau chiếc kính trắng chỉ cần lướt qua cũng làm người ta run sợ.

Đại não của tôi bắt đầu loan truyền thông tin: xong đời, xong đời, xong đời, xong đời, xong đời......

Mẹ Hoắc buông tay tôi ra, bước đến nói nhỏ bên tay của người đàn ông. Chỉ thấy người đàn ông vừa liếc nhìn tôi, vừa gật gù.

Sau cùng, dường như đã nói xong, mẹ Hoắc liền lùi lại vài bước, nghiêm chỉnh đứng ở một bên. Điều đó lại càng khiến tôi thêm sợ, phải là một người như thế nào mới khiến mẹ Hoắc phải im lặng như thế chứ???

Hoắc Thiếu Khanh, cứu em!!!(πoπ)

Người đàn ông nghiền ngẫm nhìn tôi, đôi mày nhướng lên, cúi đầu lật lật tìm tìm, ông hỏi:

- " Hoàng Hiểu Hân, 24 tuổi?"

- " Dạ vâng!"

- " Đang làm ở công ty Hoàng Kỳ? Cấp dưới của Hoàng Minh Lãng, lương tháng 15tr?"

Khóe miệng tôi giật giật, miễn cưỡng trả lời: " Vâng!"

- " Chiều cao 1m65, cân nặng 50, tình trạng sức khỏe tốt, nhóm máu O, không bị bệnh truyền nhiễm!"

Đầu tôi bắt đầu chảy dài xuống mấy vạch đen.

Thấy tôi không trả lời, người đàn ông liền ngẩng đầu, mắt đối mắt, ưu nhã đẩy gọng kính:

- " Không đúng hay sao?"

- " Dạ không, rất đúng, rất đúng!"

Ông liền bỏ cây viết trên tay xuống, nói:

- " Được rồi! Bây giờ tôi sẽ hỏi vấn đề chính, tôi cần cô phối hợp trả lời!"

Tới rồi!! Màn hỏi cung bây giờ mới chính thức bắt đầu!

- "Dạ vâng!"

Người đàn ông liếc đôi mắt sắc bén, sắc mặt nghiêm túc, khẽ nhướng mày phun ra từng chữ:

- " Cô đã có chồng chưa?"

==== Lời muốn nói====

Trong thời gian qua mình nhận được rất nhiều comments yêu cầu muốn bão chap, nhưng mà thời gian và ý tưởng của mình có hạn nên không thể bão 5-10 chap như những bộ truyện khác, nhưng vì muốn đáp ứng yêu cầu của mọi người nên mình cho ra một quyết định, đó chính là mình sẽ bão 3 chap cùng một lúc( cũng không biết có được tính là bão hay không?)

Bởi vì nội dung của mỗi chap truyện sẽ quyết định số lượng câu chữ trong chap đó cho nên khi mình viết một chap quá dài phải luôn viết liền mạch, không thể tách ra một chap mới được( vì khi tách ra sẽ bị giảm số lượng chữ, hơn nữa ý nghĩa cũng bị đứt, rất dễ tụt cảm xúc!), cho nên việc ra 3 chap liền như thế đối với mình là một chuyện khó khăn.

Mọi người đọc truyện của mình cũng biết,mình thường viết rất dài( mấy người bạn thân của mình đều lười cả, thấy chap dài nên không chịu đọc luôn, buồn ghê!) những chap gần đây đều trên 1000 chữ, việc viết 3 chap sẽ tốn hơn mấy tiếng, số lượng chữ cũng gần 5000 rồi nên mong mọi người hãy ủng hộ bộ truyện thật nhiều nha!

P/s: Dự kiến là vậy thôi chứ không biết có thể làm được hay không! Hay vậy đi, ai muốn mình ra 3 chap liên tiếp( thay bão) thì để lại comments nha! Nếu được nhiều comments thì mình sẽ cố gắng viết 3 chap cho mọi người đọc! Yêu cả nhà!:3