An Sênh ở trong lòng điên cuồng gào thét, sau đó không thể làm gì trơ mắt nhìn Phí Hiên ngồi xổm bên giường, tiến lại gần, thập phần ngây thơ hôn hôn mặt cô.
Còn thấp giọng nói, “Em cứ nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền em.”
Phí Hiên nói rất điềm nhiên, nói xong không biết mâm mê cái gì trên mặt đất, An Sênh nhìn không thấy, cũng không có ý định phản ứng lại, nghĩ một lát không có việc gì thì anh sẽ đi.
Nhưng sau đó một loạt tiếng vang nhỏ, An Sênh liền nghe thấy từng đợt tiếng động nhỏ, như thứ gì đó bơm hơi.
Một thoáng sau, thật sự không chịu được lòng hiếu kỳ, An Sênh vụng trộm quay đầu, nương theo ánh sáng nhìn đến một thứ. Theo chân Phí Hiên đang dẫm từ từ phồng cao lên, cuối cùng dừng lại ngang giường An Sênh.
An Sênh nhìn món đồ chơi đột nhiên xuất hiện. Đợi đến khi Phí Hiên đứng dậy, cầm tay cô, khi có khi không dùng đầu ngón tay thổi mạnh vào lòng bàn tay cô, An Sênh mới phản ứng được, này cũng thật con mẹ nó là cái nệm hơi.
Phí Hiên đây là gây rối cô còn chưa đủ, còn muốn ở lại? Y tá có biết không? Cô là bệnh nhân bị thương nặng đó!
“Anh làm cái gì vậy?” An Sênh đoán chừng ban ngày Phí Hiên bị trúng độc, hiện tại đã muốn kích động không đứng dậy nổi.
“Tôi ngủ cùng em.” Không thể không nói, dưới ngọn đèn mông lung, nếu không biết, cô còn thật sự bị giọng nói của anh chích điện.
Nhưng An Sênh căn bản đã trở thành vật cách điện với Phí Hiên.
“Y tá hai giờ kiểm tra phòng, anh nếu bị phát hiện không những bị đuổi ra còn rất khó coi.” An Sênh giảng đạo lý.
Hiện tại trong đầu Phí Hiên nào còn chỗ cho đạo lý, anh thân là nam chính, trừ hoàn cảnh gia đình có chút kỳ quái, hai mươi mấy năm qua đều xuôi buồm thuận gió, chưa từng trải qua loại tai nạn xe cộ đến nỗi thăm cửa diêm vương.
Cho nên vụ tai nạn lần này đã làm kinh tâm động phách đến “tình yêu” tâm can của anh, làm gì còn chỗ để nghĩ những việc khác.
Hiện tại nhắm mắt đều là An Sênh, ngủ trong mộng là An Sênh, ngay cả lúc uống cháo, mùi thơm gạo còn vương trên môi cũng có thể nghĩ đến đôi môi ấm áp của An Sênh.
Anh như rơi vào bể tình, đâu đâu cũng là hình ảnh An Sênh, như tẩu hoả nhập ma.
“Không cần lo lắng, tôi đã cho một đứa em khác trông coi, so với Phí Sư tốt hơn, nhất định sẽ xử lý tốt y tá.” Nhưng là tốn số tiền lớn để mời toàn bộ y tá và bác sĩ trực ban đi ăn.
Hao tổn tâm trí nhiều như vậy, đổi lại nằm đối diện An Sênh, tay cầm tay đi vào giấc ngủ.
An Sênh nghẹn họng không nói gì, mắng chửi cũng đã mắng ban ngày, nổi giận hiện tại nàng cũng không có năng lực. Cùng Phí Hiên nhìn nhau trong chốc lát, ý định cùng anh nói đạo lý.
“Phí Hiên, đầu óc anh có vấn đề.”
Phí Hiên nhướn mày, nắm tay An Sênh hôn.
“Anh đây là…” An Sênh nghĩ nghĩ, bỏ tay Phí Hiên ra, “Lúc trước anh rõ ràng không thích tôi, xảy ra chuyện này liền tốt với tôi, đây không phải là do anh thật lòng.”
Phí Hiên vừa nghe liền ngây ra, An Sênh thấy anh nghe lọt vội vàng nói, “Cái này là do tác dụng của adrenalin*, chỉ cần qua một thời gian không lâu, thậm chí không cần đợi đến lúc chúng ta khỏi bệnh, tình cảm của anh sẽ biến mất.”
(*Adrenalin: một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)
“Chuyện ở cùng một chỗ không thể nói đùa.’ An Sênh nói.
“Tôi không nói đùa.” Phí Hiên nói, “Tôi…”
“Anh đừng nói nữa. Bây giờ đầu anh đang bị chấn động, không thể tự hỏi!” An Sênh đánh gãy lời Phí Hiên. Phí Hiên mím môi, thập phần tán thành gật gật đầu.
Quả thật bây giờ anh không có cách nào tự hỏi, An Sênh đối với anh hai tháng trước khiến anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, Phí Hiên chính mình cũng không nghĩ ra vì cái gì mà sự việc đã biến thành như bây giờ.
“Anh nghe tôi nói, bây giờ anh trở về phòng mình.” An Sênh nói, “Chờ anh tỉnh táo lại, nếu đến lúc hai chúng ta đã tốt anh vẫn còn như vậy, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Đến lúc đó, ngay cả bóng tôi anh cũng không thấy!
An Sênh thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng, ba ba ba. Cô thật thông minh!
Phí Hiên còn thật sự suy tư một chút, ngồi dậy sửng sốt trong chốc lát. An Sênh khẩn trương nhìn anh, thế nhưng sau đó anh lại nằm xuống lần nữa.
“Tôi nghĩ…” Phí Hiên mới mở miệng.
An Sênh cắt đứt lời anh, “Anh suy nghĩ quá nhanh, như vậy không được!”
“Vì sao phải suy nghĩ lâu?” Phí Hiên nói, “Em thích tôi, tôi đối với em cũng có tình cảm, cho dù em nói tôi đang bị chấn động, nhưng vì cái gì mà chúng ta không thử?”
An Sênh há miệng thở dốc, nhưng không đáp lại. Không biết Phí Hiên lấy ở đâu kết luận cô thích anh, nhưng An Sênh không thể giải thích rõ ràng, vô luận là giải thích như thế nào thì cũng có vẻ vô dụng.
Cô vì tự vệ nhưng lời này nói thế nào được chứ? Ngoại trừ tự vệ, người ngoài nghĩ vô luận vì lý do gì cũng đều là một câu “Vì anh”.
Vì cái gì vì anh? Bởi vì yêu.
An Sênh tưởng tượng một chút, đổi lại nếu người khác làm như vậy với cô, cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
Hơn nữa An Sênh tán thành với lời nói của Phí Hiên, hai bên đều có cảm tình, có thể thử xem. Quản “bởi vì cái gì” làm gì, trên đời này một người thích một người, hơn nữa còn được đáp lại, loại chuyện này đâu có dễ dàng?
Nhưng tiền đề cho tất cả mọi chuyện----là An Sênh thật sự yêu Phí Hiên.
Sự thật là cô không chỉ không yêu còn muốn đá anh đến chết.
Cô giương miệng trong chốc lát, thật sự không biết còn có thể nói cái gì, đơn giản nói, “Dù sao tôi cũng không đồng ý!”
Nói xong đem đầu chôn vào gối.
“Anh nhanh đi về, bằng không tôi sẽ ấn chuông gọi y tá.”
Phí Hiên ngồi nhìn An Sênh trong chốc lát, tay vuốt vuốt tóc cô.
An Sênh vẫn ghét bỏ Phí Hiên, ghét bỏ Đồng Tứ chật vật, mà chính cô bộ dạng cũng không khá hơn chút nào. Sắc mặt tái nhợt còn thêm quả đầu rối bù.
Bất quá chỉ cần không nhìn vào gương, An Sênh vẫn cảm giác mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Phí Hiên vuốt tóc cô trong chốc lát, thanh âm đột nhiên trầm xuống không giống ban sáng, cố ý tránh nói chuyện này, từng câu từng chữ nói, “Tôi sợ hãi.”
Phí Hiên nói, “Nhắm mặt lại đều là trận tai nạn xe kia, em mặt đầy máu sờ mặt tôi, gọi tên tôi. Hai ngày nay tôi vẫn nghĩ, tôi rốt cuộc là sợ em chết, hay sợ mất em, nhưng sau này tôi phát hiện, hai chuyện này bản chất là giống nhau.” Bởi vì chết chẳng khác nào mất đi.
“Em muốn tôi suy nghĩ kỹ càng, nhưng tôi không có giây phút nào không nhớ tới.” Phí Hiên thở dài, “An Sênh, mẹ tôi mất sớm, ba tôi…lại như vậy, vội vàng quen người khác. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm tôi như vậy.”
“Tôi nghĩ, tuy rằng em thích tiền, tính tình lại xấu, nhưng vì tôi mà dám đánh cược cả tính mạng. Tôi không biết về sau có gặp được người như vậy không, vì lý do gì mà bây giờ tôi không giữ lấy?”
An Sênh từ từ nhắm hai mắt, bất động không đáp lại, lòng nói thật là một đứa nhỏ khờ dại, còn thật lòng như vậy…
Lại nói không phải người nào cũng nguyện ý đánh đổi mạng sống vì anh đâu, anh là nhân vật chính, mà mạng của cô cũng không phụ thuộc vào anh.
An Sênh nghĩ nhưng cô vẫn chưa hiểu được kịch bản tiếp theo, nghẹn muốn chết, nghe Phí Hiên tiếp tục nói.
“Em sợ rằng tôi chỉ đanh bị ảnh hưởng của adrenalin, chúng ta có thể đợi xem.” giọng anh trở về như cũ, “Tôi tin tôi không phải vì nhất thời xúc động mới nói điều này với em.”
“Cho nên đừng nóng vội cự tuyệt tôi…”Phí Hiên nói, gãi gãi bàn tay nhỏ của An Sênh.
Còn dán đến môi cô, mâm mê thâm tình chân thành, nhưng An Sênh vẫn ghé vào gối đầu, cố rút tay về, lòng khổ không thể nói.
Chỉ có thể cứng ngắc nói, “Tôi căn bản không thích anh, anh hiểu lầm rồi. Tôi không đồng ý. Tôi đã nói chia tay, tuyệt đối sẽ không rút lại.”
Phí Hiên không nghe, chỉ cho là An Sênh đang niệm kinh. Nếu không thích anh, vì cái gì mà bảo vệ anh? Lúc sáng không phải còn hôn rất hăng hái sao….
Nếu An Sênh biết Phí Hiên đang nghĩ cái gì, phỏng chừng có thể tức nổ phổi. Nụ hôn lúc sáng căn bản là cô không thể tránh, chỉ có mình Phí Hiên hăng hái!
Cô nên nói ra, có thể nói đều nói ra. Phí Hiên chọn hiểu ngược lời cô, cùng miêu tả trong truyện giống nhau như đúc, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không hơn không kém với bệnh thần kinh.
Trong truyện miêu tả, sau này Phí Hiên chấp nhận Phí Lam Lam nhưng vẫn chưa tin cô thật tâm thích anh, vì thế làm ra nhiều loại hành động. Ngay cả Phí Lam Lam dời mắt khỏi anh cũng xảy ra chuyện…
An Sênh biết hiện tại Phí Hiên đang trong trạng thái như vậy, cô nói nhiều sai nhiều, đơn giản không nói. Phí Hiên sờ soạng tóc cô trong chốc lát, nằm nghịch ngón tay cô.
An Sênh cũng không rút tay về, định ấn chuông gọi y tá, nhưng thiên tân vạn khổ, cố chịu đựng cơn đau, dùng một tay còn lại để ấn chuông. Lúc tay gần chạm đến cái nút, Phí Hiên đột nhiên nói chuyện.
“Chuông đã bị vô hiệu.” Thanh âm anh ôn nhu, tư thế không được tự nhiên hôn gáy An Sênh, “Ngoan, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho em ấn chuông.”
“Anh quả thực bị bệnh thần kinh!” An Sênh quay đầu muốn nâng tay đánh Phí Hiên nhưng lại không nâng nổi, rơi xuống giường, “Anh khốn kiếp! Anh đem chuông làm hư, buổi tối tôi…tôi muốn đi vệ sinh thì làm thế nào hả?!”
Phí Hiên cầm tay cô, không để cô giãy dụa lộn xộn. Trong ánh sáng mờ mờ, An Sênh không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe anh nói, “Vừa rồi tôi vừa đổ nước tiểu giúp em, cũng đã hỏi qua thời gian đi vệ sinh của em, đều là buổi sáng.”
Phí Hiên nói, “Sênh Sênh, em ngoan, nếu lộn xộn sẽ ảnh hưởng đến vết thương sẽ không tốt. Tôi chỉ nằm ngủ bên cạnh, không làm ảnh hưởng đến em.”
An Sênh đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, cô hồi tưởng lại nội dung tác phẩm, về những hành vi kỳ quái của Phí Hiên, sau đó nuốt nuốt nước bọt, không nói nữa.
Trong lòng hạ quyết tâm, một khi cô có thể đi, lập tức bỏ chạy, tuyệt không thể cùng Phí Hiên dây dưa không rõ. Kiếp trước, cô đã muốn mắc bệnh thần kinh rồi, lần này tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ!
Phí Hiên nằm xuống, An Sênh cũng không nói, “nhẫn nhục chịu đựng” tuỳ ý anh đùa nghịch bàn tay mình.
An Sênh trong lòng tự an ủi chính mình. Ai bảo anh bị bệnh kinh? Ai bảo anh là nam chính? Trước mắt cứ chịu đựng, đợi đến lúc khỏi bệnh liền…
Cô đang suy nghĩ đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay chạm đến một mảng ấm áp, tiếp đau một chút. An Sênh bối rối, đầu ngón tay bị đầu lưỡi ẩm ướt cuốn một vòng. Đợi đến lúc cô phản ứng lại, máu trong người đã dồn lên não.
“Anh làm cái trò gì thế hả?!”
Cô cố gắng rút tay lại, nhưng Phí Hiên lai không buông, “Được rồi, tôi không cắn, chính là…Em biết loại cảm giác này sao?”
“Cái gì…cảm giác?” An Sênh cảnh giác hỏi.
“Chính là em muốn thứ gì, liền muốn dùng lực cắn…”
Ý tứ chính là, thích em nên mới không nhịn được cắn.
Đầu ngón tay An Sênh vẫn còn tê, thật sự không thể lý giải được trong đầu Phí Hiên suy nghĩ cái gì, tức giận nói, “Tôi mệt! Ngủ!”
Trong phòng an tĩnh lại, An Sênh không biết Phí Hiên lại làm cái gì, lát sau, một chân anh nhẹ nhàng đặt lên giường An Sênh.
“Sênh Sênh…” Phí Hiên ầm ĩ, gọi An Sênh.
An Sênh không thể nhịn được nữa, ác thanh ác khí, “Anh làm cái gì!”
“Tôi muốn hôn em…” Phí Hiên nói.
- Hết chương 18-
Tác giả có lời muốn nói:
Phí Hiên: Hôn một chút, một chút! Sao sao sao sao….