Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 86



Editor: Endy.

An Sênh không nghĩ tới Phí Hiên sẽ mở cửa sổ, phản ứng chậm một chút, lúc ý thức được thì nhanh chóng muốn thối lui, nhưng cửa kính xe đã đóng lại, hơn nữa tay Phí Hiên ôm gáy cô, nhanh chóng làm nụ hôn sâu hơn.

“A..” Phí Hiên tuỳ tiện ném thẻ về phía trước, kéo không để cô lùi bước.

Anh rất kích động. Anh đặc biệt thích An Sênh dùng ngữ điệu như vậy, không phải nịnh nọt hay e ngại, mà đích thực là dụ dỗ, mang theo sủng nịnh cưng chiều anh.

Trong ấn tượng của Phí Hiên, người duy nhất cưng chiều anh lúc còn bé chính là mẹ.

Anh kích động nhưng người bị hành hạ lại là An Sênh. Chờ đến lúc hai người kết thúc nụ hôn này, môi cô đã đỏ bừng ướt át.

Phí Hiên cởi áo khoác, che lại bộ phận hừng hực dưới thắt lưng. Xe khởi động nhanh chóng ra khỏi trạm xăng, trên đường đi cuối cùng anh cũng khôi phục lại bộ dáng bình thường, nghiêng đầu nhìn An Sênh, ánh mắt khiến người khác như hãm sâu vào vũng bùn.

Lát sau, Phí Sư trả lời, nhưng Phí Hiên không mở di động mà chỉ liếc nhìn màn hình, không né tránh An Sênh. Từ vị trí cô ngồi có thể nhìn thấy được màn hình, nhưng không thể thấy rõ nội dung bên trên.

- -Ở nước ngoài, mọi chuyện đã xử lý tốt, anh yên tâm.

Ý cười bên môi Phí Hiên thả lỏng, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng. An Sênh thấy anh dễ dụ như vậy, chính mình cũng không tự chủ được cười theo.

Trở lại Thân Thị, Phí Hiên muốn đưa cô đến nhà mới, nhưng An Sênh đều không đồng ý. Xem như anh đã biết, cô không đồng ý với sự sắp xếp của anh, trên mặt anh hiện lên vẻ mất mát. An Sênh chỉ có thể giả mù không thấy.

Rõ ràng mới vừa rồi còn cưng chiều anh, luyến tiếc bộ dạng uỷ khuất của anh, quay đầu liền giống như khối băng ngàn năm.

Phí Hiên bi thương lên tiếng thở dài, chỉ có thể đưa cô về phòng trọ, cuối cùng được cô hôn qua loa có lệ xem như bồi thường. Một mình buồn bực ngồi trong xe hồi lâu, mới lái xe đến công ty.

Công việc cần anh xử lý còn rất nhiều, hai ngày nay Phí Sư phải phân thân để xử lý công việc, đến tối mới lên máy bay từ nước ngoài trở về.

Phí Hiên không mặn không nhạt khen hắn vài câu, sau đó đứng bên cửa, nói “Tôi có chiếc xe thể thao trong gara, cũng chưa dùng đến, cậu lấy đi chơi đi, không phải vừa mới có bạn gái sao?”

Quả thật hai ngày nay, Phí Sư làm đến kiệt sức, nghe Phí Hiên nói vậy, lập tức như bóng bay được thổi hơi.

“Cảm ơn anh!” dáng vẻ Phí Sư thanh tú trầm tĩnh, lúc này kích động, ánh mắt sáng lên, nhìn qua như cậu thiếu niên đầy sức sống.

Phí Hiên gật gật đầu, lại khẽ nhíu mày, “Bạn gái cậu có phải lại đổi rồi không?”

Phí Sư đẩy đẩy kính mắt, lắc lắc đầu nói, “Em không đổi, vẫn là ba người kia, đã hai năm.”

Phí Hiên lập tức cảm thấy lồng ngực khó thở.

Xem xem xem xem! Cậu ta có ba bạn gái nhưng vẫn xử lý lưu loát như vậy, anh chỉ có một mà đau đầu muốn chết!

Anh đi đến bên người Phí Sư, vỗ bả vai, nói với hắn “Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”

“Anh hỏi đi.” Phí Sư ngoan ngoãn như cục cưng nói.

“Mấy người bạn gái của cậu đều biết nhau sao?” Phí Hiên hỏi.

“Biết.” Phí Sư nói, “Ở chung một tiểu khu, thường xuyên cùng nhau chơi mạt chược.”

“Vậy cậu làm thế nào mà mấy người đó vẫn chung sống hoà bình như vậy?” Phí Hiên kỳ dị hỏi.

Vẻ mặt Phí Sư rất vô tội, lại đẩy đẩy mắt kính, “Dùng tiền.”

Phí Hiên: “…Được rồi.”

Chiêu này không thể học, bởi vì đối với An Sênh mà nói, tiền không thể dùng.

Phí Hiên cảm thấy An Sênh đặc biệt mâu thuẫn. Lúc trước quấn lấy anh, không bỏ qua một điểm tiện nghi nào. Nhà cô trước lúc phá sản đã từng là một gia đình thuộc giới thượng lưu ở Thân Thị, khi đó anh không quá để ý. Đến lúc nhà cô xuống dốc, dù sao trước kia cô cũng từng là một đại tiểu thư nhưng lại vì tiền mà bất chấp tất cả, đến tướng ăn cũng vô cùng khó coi.

Nhưng An Sênh đột nhiên thay đổi, vẫn một lòng với tiền như cũ, nhưng hai loại để ý này hoàn toàn khác nhau. Lúc trước bộ dạng như đời này chưa nhìn thấy tiền bao giờ, sau đó biến đổi thành thái độ như bây giờ, giống như có quá nhiều tiền, mặc dù là cô thiếu nợ người khác, nhưng cảm giác tiền đối với cô không quan trọng.

Tựa như lần trước ở trên du thuyền, lúc gặp tên Thanh thiếu kia được hắn ta đưa không ít, chẳng qua vừa xuống thuyền lại nhờ anh trả tiền lại.

Phí Hiên không thể không khen ngợi một câu, cô thật sự rất lý trí, bởi vì tiền của tên đó cũng không phải dễ lấy như vậy. Trong giới, chuyện xấu nào cũng có tên hắn, đặc biệt hắn ta còn có ham mê ra tay động thủ với bạn gái. An Sênh lấy tiền của hắn ta mà không ở cùng, xem như lúc ấy hắn không có biểu hiện gì, nhưng sau đó nhất định sẽ tìm chuyện.

Nghĩ đến đây, lại nhớ đến lúc ấy có Đồng Tứ giúp đỡ An Sênh xử lý mọi chuyện. Anh chán ghét An Sênh ở cạnh Đồng Tứ, mỗi lần tìm không thấy cô thì y như rằng cô ở chỗ anh ta vậy. Tuy rằng anh đã điều tra, hai người quả thật không có một xu quan hệ, nhưng người anh coi trọng lúc nào lại đến lượt người khác che chở. Sớm muộn gì anh cũng tẩn tên Đồng Tứ một trận.

Phí Hiên ở công ty vội vàng xử lý công việc chồng chất hai ngày nay, An Sênh cuối cùng cũng về tới phòng trọ, vừa vào đến cửa liền quẳng giày đi chân trần tới tới lui lui, mặc kệ bên ngoài xa hoa như thế nào, về làm ổ trong phòng mình là thoải mái nhất.

Bạn cùng phòng vừa vặn hôm nay ở nhà, hai người cắt một đĩa lớn xoài, ngồi trên sofa vừa ăn vừa nói chuyện.

An Sênh kể về chuyện ở chợ thuỷ sản cùng chuyện đi chơi hai ngày nay, bạn cùng phòng rất hâm mộ, “Chị tìm được bạn trai ở đâu vậy? Vừa đẹp trai lại còn có tiền, đối xử với chị tốt như vậy, làm em muốn đổi một người như vậy…”

An Sênh nở nụ cười, không tự chủ được có điểm khoe khoang, “Là tự người ta tìm đến, ném cũng không ném được.”

“Nói chị béo chị còn suyễn.”(câu này mình k hiểu lắm) bạn cùng phòng nói, “Bất quá nhưng như vậy lại có được một người bạn trai tốt như vậy. Chợ thuỷ sản chuẩn bị quy hoạch để xây khách sạn Lâm Hải, việc làm cũng đã mất, chị nhất định phải giữ chặt người nha.”

An Sênh gật đầu, “Người khẳng định không lạc được.” mấu chốt là cô còn nợ Phí Hiên nhiều tiền như vậy, nếu một ngày nào đó quan hệ hai người không còn nữa, nhưng quan hệ chủ nợ và con nợ vẫn luôn còn đó.

“Em tính toán muốn chuyển ra ngoài.” Vẻ mặt cô bé hạnh phúc nói với An Sênh, “Em sẽ ở chung với bạn trai, còn nửa năm tiền thuê, chị có thể cho người khác mướn.”

“Hoặc là để bạn trai chị đến ở.” Bạn cùng phòng lại lắc đầu, “Nhưng bạn trai chị có tiền như vậy, khẳng định phòng ở rất nhiều, sao chị không chuyển sang ở cùng anh ấy? Tiết kiệm được rất nhiều tiền đó.”

“Hai người bọn chị mới ở bên nhau không lâu, hiện tại ở chung thì quá nhanh.” An Sênh cắn một miếng xoài, mơ hồ nói, “Chị không muốn tiến triển quá nhanh…”

“Em kính nhờ, chị yêu, hai người cũng ở bên nhau được vài tháng rồi nhỉ? Hơn nữa cái gì gọi là tiến triển quá nhanh? Hai người sẽ không phải chưa từng ngủ với nhau chứ?!”

Sắc mặt An Sênh có chút đỏ lên, “Mới đồng ý với anh ấy không bao lâu, ngủ cái gì mà ngủ…”

“Ai nha, ông trời của tôi ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chị không ăn sạch anh ấy, không sợ anh ấy chạy mất!” cô bé vòng qua bàn trà, ôm lấy bả vai An Sênh, “Chị sẽ không có suy nghĩ giống mấy người lớn chứ? Cái gì mà con gái ở cùng bạn trai sẽ bị thua thiệt, ngươi sướng ta sương ai ăn ai mệt còn chưa biết đâu!”

“Hiện tại là thời đại yêu đương và kết hôn tự do, tỷ lệ ly hôn rất cao, chị tìm được một người tốt như vậy, đương nhiên phải thử xem, trước và sau khi kết hôn anh ấy có khác biệt cái gì? Dĩ nhiên, không có khả năng sẽ cùng anh ấy đi lĩnh chứng. Nhưng hai người ở cùng một chỗ xem như là sống thử, chị không thử một lần làm sao biết được anh ấy có phải là loại người hai mặt, yếu sinh lý, tính tình quái dị…?”

An Sênh càng nghe càng trợn mắt há mồm. Ngược lại, cô không phải kiểu người bảo thủ, chỉ là cảm thấy hai người còn chưa tới mức quan hệ kia.

- Hết chương 39.2-