Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 11: 11




Đồng Tứ giọng điệu thê lương, người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn anh ta, khí chất chính trực bỗng nhiên trở nên tà ác, khoé mắt đuôi mày lộ ra một loại lưu manh không sai biệt với Đồng Tứ.
Nhưng rất nhanh đã thu liễm, ông căn bản không để ý tới lời nói của Đồng Tứ, tiếp tục nói, “Chỗ các cô có rượu giả không?”
“Ba…”Đồng Tứ tiếp tục giãy dụa.
Nét mặt người phục vụ cũng trở nên xanh mét, “Tiên sinh, chúng tôi nơi này…không có rượu giả.”
An Sênh chậm rãi đi đến trước mặt ông, rót trà, ông bưng lên uống một ngụm, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
An Sênh giơ lên một nụ cười nhẹ, mặc dù cô làm việc ở đây không lâu, nhưng đối với hành động này biết rõ, đối phương đang khen ngợi kỹ năng pha trà của cô.
Cô đem bình trà để sang một bên, đem khăn ăn cùng đồ ăn sửa sang lại, người đàn ông tiếp tục mở miệng, “Không có rượu giả? Vậy lấy loại rẻ tiền nhất, rượu trắng, độ cồn cao.”
“Ba, ba thân yêu, tha cho con lần này đi!” Đồng Tứ mặc kệ cái gì mà mặt mũi, đầu đập trên bàn kêu loảng xoảng.
Người đàn ông nhàn nhã uống trà, ngữ điệu chậm rãi, “Ta vừa đi, Phí La Minh liền gọi điện lôi ta từ nước ngoài về.

Con không để ta sống yên ổn, ta vội vàng trở về, đương nhiên cũng phải có qua có lại.”
“Ba con sai rồi! Con không dám nữa!” Đồng Tứ kinh sợ thành một đoàn.

Thật sự là sợ muốn chết, hốc mắt đã ẩm ướt.
An Sênh lại rót thêm một chén trà, trong lòng không khỏi khiếp sợ, Đồng Tứ còn có bộ dạng như vậy sao? Hắn ta tốt xấu gì cũng là đại nhân vật phản diện, trừ không hơn được nhân vật chính, nhưng tuyệt đối không thua kém ai.
Cô hiện tại rất hối hận vừa rồi bản thân không giả vờ bị đau bụng để đổi người, đừng nói đến Đồng Tứ không muốn cô nhìn thấy bộ dạng thảm thiết bây giờ của hắn, còn hoài nghi cô là tình nhân của Phí Hiên, nhưng đừng để cô chịu rắc rối sau này a!
An Sênh càng ngày càng kinh hãi nhìn Đồng Tứ cầu khẩn một lúc, sau trực tiếp ôm chân ba mình khóc lóc cầu xin, nhưng người đàn ông vẫn tuyệt nhiên không nhúc nhích.

Chốc lát sau, cửa phòng lại được mở ra.
Đồng Tứ nhìn người phục vụ ôm chai rượu trắng bước vào, nháy mắt cả người như rơi vào tuyệt vọng.
Tóc tai tán loạn trước trán, hai mắt như dại ra, cả người tràn ngập một cỗ thê lương.

Đồ ăn rất nhanh cũng được dọn lên, nhưng trước mặt Đồng Tứ chỉ có chén, không có đũa, cùng một đống chai rượu trắng đã mở nắp.
An Sênh nhìn tên rượu, Đỗ Khang ba mươi năm.
Cô bất động thanh sắc nhìn thoáng qua người phục vụ, trong lòng thầm nghĩ cô gái này, rượu rẻ rõ ràng có mấy chục chai “Lão Bạch”, lại cố tình mở chai Đỗ Khang ba mươi năm.
Loại này bên ngoài không tính là đắt, nhưng dù sao bán trong khách sạn thì giá cũng phải đắt gấp mấy lần, bất quá người đàn ông kia cái gì cũng không nói, ý bảo mở toàn bộ.
Đồng Tứ chống khuỷu tay trên bàn, làm bộ dáng ưu sầu, sau một lúc lâu nghẹn họng, quay đầu lại hỏi ba hắn, “Ba nói thật đi, con có phải con ruột của ba không?”
Người đàn ông vẫn nhàn nhã nhấm nuốt, lúc này mới buông đũa, cầm lấy khăn ăn trên bàn, lau miệng nói, “Ta đã làm giám định DNA bảy lần.”
Người đàn ông lắc đầu tiếc nuối, cầm lấy chén trà, bộ dạng như có điều tiếc nuối, đem trà làm rượu uống một ngụm.
An Sênh cho rằng trong chuyện này có ẩn tình, liền nghe ông lên tiếng, “Ta thật hy vọng con không phải.”
Môi Đồng Tứ run run, mắt lăn lộn, “Mẹ trên trời có ling thiêng, có biết người đối xử với con như vậy không?”
Người đàn ông đồng cảm nhìn Đồng Tứ một chút, “Mẹ con lúc sinh muốn đem con bỏ vào bồn cầu, là ta đem con vớt ra.” ( chết cười với cha con nhà này mất :v)
Đồng Tứ cắn cánh tay của mình, tay run run bưng chén rượu trước mặt, một lát sau lại buông xuống.
Cuối cùng giãy dụa nói, “Ba thân yêu, lần này con thật sự biết sai rồi.

Con cam đoan không có lần sau, có thể tha cho con không? Rượu nhiều như vậy, con uống hết sẽ chết mất.

Ba nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, người muốn thấy con chết sao?”
Người đàn ông thở dài, “Không chết được.

Ta đã gọi xe cứu thương chờ ở cửa, cho người sơ tán đường đi, nếu có chuyện, con sẽ được đưa đến bệnh viện.”
“Nếu thật sự cứu không được…” ông gắp thêm một đũa rau xanh, “Mẹ con cũng sẽ không trách ta, ta vẫn còn trẻ, sinh thêm mấy đứa nữa cũng không có vấn đề gì.”
Đồng Tứ một phen nắm chặt tóc, ánh mắt trong lúc vô tình cùng An Sênh giao nhau, cô khiếp sợ phát hiện hắn thế nhưng lại nước mắt lưng tròng thật.
“Đừng làm rộn.


Ta ăn xong con uống xong.” Ông nói, “Dạy mãi không sửa, uống mấy chén lại đi gây chuyện.

Con không phải thích uống sao? Cho con uống một lần cho thoả mãn.”
“Con nên cảm tạ tám lần giám định DNA kết quả đều giống nhau.”
“Không phải bảy lần sao?” Đồng Tứ tức khóc cãi lại.
“Hồi trước mới kiểm tra lại.” Người đàn ông cũng không ăn, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Đồng Tứ.
Đồng Tứ biết dù thế nào cũng không thể thoát qua cửa ải lần này, run rẩy bưng chén rượu trước mặt, nhắm mắt, ngưỡng cổ uống một ngụm hết chén, tiếp chén thứ hai, thứ ba….
An Sênh châm trà, nhìn hắn như vậy, nhịn không được tay run lên, nhưng rất nhanh ổn định lại, may không làm đổ nước trà ra ngoài.
Mặc dù chứng kiến tất cả, đoán chừng Đồng Tứ bị ba hắn trừng phạt, nhưng phạt uống rượu vẫn là lần đầu tiên gặp, đây tuyệt đối có thể uống chết người.
Người đàn ông chậm rãi ăn, nhìn Đồng Tứ đã uống hơn nửa bình tiếp theo, biểu tình không chút dao động, đến bố dượng cũng không dám làm như vậy.
Uống rượu mạnh, ánh mắt Đồng Tứ đỏ bừng, chủ yếu là hắn thấy uỷ khuất, mắt thấy hai chai đã cạn đáy, cầm bình thứ ba lên, Đồng Tứ ghét bỏ rót vào ly, trực tiếp cầm chai lên uống.
Người đàn ông đứng dậy, dùng khăn ăn lau miệng, nhìn Đồng Tứ trong chốc lát, bước về phía nhà vệ sinh.
An Sênh nhìn Đồng Tứ một bên vừa uống rượu vừa nhỏ giọng ô ô ô, cắn răng một cái, hướng về phía ba hắn ta .
Cô đương nhiên sẽ không ngốc vì Đồng Tứ mà ra mặt, cô chỉ nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiên sinh, thật xin lỗi, toilet trong phòng đã bị hư, chúng tôi đã báo, nhưng ngày mai mới có người tới sửa.”
Người đàn ông quay đầu, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, da đầu An Sênh một trận tê rần, nhất thời có chút hối hận vì đã mở miệng, nhưng nếu cứ uống như vậy, thật sự sẽ chết người…
“Tiểu Lâu.” An Sênh gọi người phục vụ đang chờ, “Đưa tiên sinh sang toilet phòng cách vách.”
Tiểu Lâu vẻ mặt nghi hoặc bước ra, vừa rồi cô còn đi vệ sinh trong phòng này, rõ ràng không có vấn đề gì a… An Sênh hướng cô chớp mắt vài cái, cô không biết An Sênh đang làm cái gì, chỉ im lặng gật gật đầu.
“Thật sự xin lỗi ngài về sự bất tiện này.” An Sênh cười rộ lên đặc biệt khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn, mắt cong thành nửa vầng trăng, rất đáng yêu.
Người đàn ông thản nhiên đem ánh mắt rời khỏi người cô, nhìn thoáng qua Đồng Tứ, gật đầu bước theo người phục vụ ra ngoài.
An Sênh thấy cửa phòng vừa đóng, lập tức đi đến bên cạnh bàn, đem rượu trong chai đổ hết ra bồn.

Đồng Tứ thở một hơi, mơ màng nhìn một loạt động tác của An Sênh đem mười bình rượu còn lại đổ ra ngoài, sau đó vặn vòi nước rót vào bình.
Lại đổi một chai khác, lấy khăn lau vệt nước, đặt trên bàn.

Trong thời gian này, cô không nói một câu với hắn ta, bận rộn không kịp giải thích, đợi khi tất cả chai rượu đầy nước, đặt khăn lại vị trí cũ, An Sênh lúc này mới vội lau mồ hôi giàn giụa.
Đồng Tứ lúc này đã có điểm tỉnh táo, đột ngột nở nụ cười dưới với An Sênh, đem cái bình đang cầm đưa cho An Sênh.

Cô muốn xỉu, nhưng cũng nhận cái bình rồi đi thay nước.
Mọi việc xong xuôi, cửa phòng mở ra, An Sênh bước nhanh lại vị trí châm trà, có chút khẩn trương nên mất đà, cổ chân trẹo sang một bên.

Mắt thấy sắp ngã xuống sàn thì cánh tay Đồng Tứ vươn ra, nửa kéo ôm vào ngực, không cho cô ngã xuống đất.
Ngữ điệu lỗ mãng nói, “Tiểu mỹ nhân, yêu thương nhung nhớ thì để ngày sau đi, hôm nay phỏng chừng tôi không xong rồi.”
Người phục vụ đứng sững sờ ở cửa, còn người đàn ông chỉ bình tĩnh nhướng mắt.
An Sênh nhanh chóng giùng giằng đẩy Đồng Tứ ra, chịu đựng cơn đau ở cổ chân, cắn răng đi đến bên người ba hắn ta, tiếp tục đứng.
Tim cô đập lợi hại, kỳ thật cô không phải muốn xen vào việc của người khác, làm ra loại chuyện như vậy cũng là do đầu óc cô nóng lên, lúc bắt đầu đã có chút hối hận.

Nếu bị ba hắn ta phát hiện, bắt cô bồi thường hơn mười chai Đỗ Khang, cô… tìm Đồng Tứ tính sổ!
Thật sự là do bộ dạng khóc lóc thảm thiết của hắn, cô mới nhịn không được ra tay.
May mà Đồng Tứ phối hợp diễn rất tốt, uống nước lạnh nhưng cũng uống đến ruột gan đứt từng khúc, bộ dáng nuốt không nổi.

Lại thêm đã uống hết bốn bình rượu lúc trước, cậy rượu làm càn gạt ly rượu, khóc lóc om sòm, tố cáo ba hắn muốn gϊếŧ con trai.

( cười xĩu up xĩu down :v )
Ngã xuống dưới bàn một lần, hắn ta lại lòm còm bò dậy, tiếp tục vai diễn.
An Sênh thầm chậc chậc trong lòng, với kỹ năng này mà không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc, vụt mất một ảnh đế, nếu không phải… Như vậy không đi bệnh viện, thật sự không có chuyện gì sao?
Người đàn ông vẫn ăn chậm rãi, nhấm nuốt tỉ mỉ, không biết có phải hay không cố ý, chờ Đồng Tứ lăn lộn đầy đất nói nhảm gạt hết mấy chai rượu trên bàn, lúc này ông mới buông đũa.

Đồng Tứ đã muốn bắt đầu ôm chân bàn gọi mẹ, ba hắn ta đứng dậy, căn bản không thèm liếc nhìn Đồng Tứ một cái, đi thẳng đến cửa.

An Sênh có chút lảo đảo, lúc mở cửa, ông quay lại, nhìn kỹ An Sênh một chút.
“Tiên sinh ngài còn cần cái gì sao?” An Sênh không rõ lắm hỏi.
Ông lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt, lập tức đi ra ngoài.
Tiều Lâu đưa người xuống tầng, An Sênh thấy cửa phòng đã đóng, đi đến bên cạnh bàn, nhìn Đồng Tứ ôm chân bàn.
“Này!” An Sênh ngồi xổm xuống, đẩy người một phen, “Uống đến choáng váng? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”
Hai mắt hắn ta ở trạng thái mơ màng, nhìn An Sênh một chút, sau đó xông qua, kề sát vào An Sênh.
Tóc tán loạn trên mặt, ánh mắt hắn híp lại, khụt khịt mũi, thế nhưng lời nói lại rõ ràng, không giống bộ dáng hận không thể cắn lưỡi lúc nãy, “Cảm ơn.”
An Sênh sửng sốt một chút, đứng dậy có chút khó tin.

Dù sao hắn ta cũng đã uống tận bốn chai rượu, người bình thường phỏng chừng cũng phải nằm liệt ở bệnh viện rồi.
Hắn ta còn có thể hồ nháo, vốn An Sênh nghĩ là hắn mượn rượu làm càn, không nghĩ đến người này đang giả bộ!
“Anh…”
Đồng Tứ đứng lên, gạt mấy lọn tóc trên trán, “Các cô nên đổi lại nước sôi đi, nước này không ngon, có vị khét…”
An Sênh có chút không biết nói gì, nói, “ Tứ thiếu gia nếu không còn chuyện gì nữa, liền xuống quầy thanh toán, tôi xin ra ngoài ra trước.”
Nói xong cũng không nhìn Đồng Tứ, bắt đầu dọn dẹp bàn, Đồng Tứ ngồi một bên, nhìn cô trong chốc lát, xoa xoa mắt.
“Đột ngột nói, “Theo tôi đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tứ: Theo tôi đi.
An Sênh: Anh uống nhiều.
Đồng Tứ: Tôi không có, rất tỉnh táo.
An Sênh: Anh có.
An Sênh: Anh muốn tự ngất, hay là muốn tôi đánh bất tỉnh?.