Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 53: Mộc gia



Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngơ ngác nhìn về phía Lý Từ Tuyết, không rõ lời hắn nói là có ý gì.

Lý Từ Tuyết rung phất trần trong tay, có chút hận rèn sắt không thành thép: "Tỷ tỷ, tỷ không biết chuyện của Mộc gia bọn họ sao?"

"Đừng nói không biết, ngay cả Mộc gia ta cũng chưa từng nghe nói."

Gia tộc tu chân xác thật không ít, nhưng phần lớn đều là môn phái, nàng cũng không phải người ở đây, trong tiểu thuyết cũng không nhắc tới gia tộc tu chân nào.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng quá thiển cận đi!" Lý Từ Tuyết lại lộ ra vẻ ghét bỏ.

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Sao lại thành nàng thiển cận?

"Mộc gia vốn là thế gia tu chân có thế lực lớn nhất Bắc Nhạc, mà Mộc Thiên Hồng này cũng là gia chủ xuất sắc nhất mấy trăm nay của Mộc gia. Đáng lý ra, hắn có thể đem Mộc gia phát dương quang đại, chỉ tiếc, hắn lại đắc tội ma tu Cực Kì Vực."

Lý Từ Tuyết thổn thức lắc đầu: "Thê tử hắn là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Nhạc, Tạ Lăng Ca. Nàng ta bị thuộc hạ của Phù Niệm Chi coi trọng cướp về, Mộc Thiên Hồng chạy tới cứu người, chính tay đâm ma đầu kia. Nhưng ma tu phần lớn cùng một giuộc, còn coi trọng đồng bọn của mình hơn cả chính đạo. Hắn như thế đương nhiên là đắc tội đám ma tu kia, bọn họ liền thừa dịp hắn ra ngoài cứu thê tử chưa về, ban đêm tập kích Mộc phủ, diệt cả nhà hắn. Còn dùng cả người lẫn vật thuật biến toàn bộ người Mộc gia thành súc sinh."

"Hơn nữa, lúc Tạ Lăng Ca bị cướp đi thì đã mang thai ba tháng. Hắn cứu được thê tử ra, lại đối mặt với thù diệt môn, ma tu đuổi giết, căn bản không thể phân thân, mới chật vật như vậy."

"Cũng bởi vậy, người đời mới tung tin vịt, đứa bé trong bụng Tạ Lăng Ca là sát tinh, sẽ mang tai ương đến."

Lý Từ Tuyết nói liên hồi nói cho Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán, nhưng nàng lại cảm thấy không thể, nhất thời không xác định được.

"Vậy Phù Niệm Chi tuy không làm chuyện này, nhưng hắn lại chưa từng quản thúc hành vi của thuộc hạ, phạm phải nghiệp chướng nhường này báo ứng sẽ tới rất nhanh." Giọng Lý Từ Tuyết lạnh nhạt, giống như khách qua đường xem kịch.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi." Lý Từ Tuyết quay đầu thúc giục Sở Nghiêu Nghiêu, không định đi tới bắt chuyện với cả nhà Mộc Thiên Hồng, nói chính xác hơn, hắn đối với gia đình này còn tránh không kịp.

Sở Nghiêu Nghiêu đi theo sau Lý Từ Tuyết, tiếp tục đi về phía trước. Hắn nhìn la bàn nhỏ trong tay, rất nhanh liền cách xa thôn trang đó, đi đến một rừng cây rậm rạp. Nơi này rất trống trải, xung quanh lại không có ai, Sở Nghiêu Nghiêu lại nổi lên tâm tư muốn liên hệ với Tạ Lâm Nghiễn.

Nàng thử thăm dò mở miệng nói: "Lý đạo trưởng, ngươi nói, Tạ Lâm Nghiễn kia liệu có gặp ma vật mà ngươi đuổi giết hay không?"

Nàng lại tìm một cơ hội, đọc tên Tạ Lâm Nghiễn lên. Lần này không phải ở trong cái màn kia của Lý Từ Tuyết, thần thức của hắn chắc sẽ có thể phát hiện ra mình đúng không?

"Ta cũng không rõ, ma vật cùng không phải là đối thủ của hắn, nếu thật sự gặp cũng sẽ giảm bớt không ít phiền toái cho ta."

Nói như vậy, Lý Từ Tuyết đột nhiên dừng bước, Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn phát hiện ý đồ của mình, vừa nhìn lên thì thấy hắn đang cau mày nhìn chằm chằm la bàn nhỏ trong tay, không quá để ý tới nàng.

"Ma vật xuất hiện?" Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận hỏi.

Lý Từ Tuyết không trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm la bàn hồi lâu, mới đột nhiên quay đầu nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Ta đã có thể khóa chặt vị trí của nó, đến lúc đánh nhau chỉ sợ không thể bận tâm đến tỷ tỷ, tỷ tỷ nên ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ quay lại."

Dứt lời, thiếu niên không đợi Sở Nghiêu Nghiêu phản ứng, vung phất trần trong tay, mũi chân ấn xuống cả người liền bay ra ngoài, chỉ để lại Sở Nghiêu Nghiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn trời.

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Lý Từ Tuyết cứ như thế ném nàng ở lại đây một mình? Tạ Lâm Nghiễn chạy đi đâu rồi, vì sao còn chưa đến? Sở Nghiêu Nghiêu có chút suy sụp, nàng từ trong ngọc ban chỉ lấy ra một cái truyền âm phù bóp nát, nói với linh quang: "Tạ Lâm Nghiễn!"

Nàng gọi tên của Tạ Lâm Nghiễn, đợi hơn nửa ngày, vẫn không ai trả lời nàng.

"Ngươi còn chưa đến tìm ta, lỡ như ta chết ở chỗ này thì làm sao?"

Sở Nghiêu Nghiêu càng nghĩ càng ủy khuất trong lòng, nàng đá vào đại thụ bên cạnh. Thân cây run rẩy, lá cây rơi rào rào xuống đất. Sở Nghiêu Nghiêu phủi lá cây rơi trên đầu ném xuống đất, nàng vừa ngẩng đầu lần nữa, vậy mà nhìn thấy cả nhà Mộc Thiên Hồng.

Lúc này, Mộc Thiên Hồng đang đầy đề phòng nhìn thân cây bị nàng đạp lắc lư liên tục, bé gái kia cũng sợ tới mức nhào vào trong lòng mẫu thân.

Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng, nàng suy nghĩ, chủ động mở miệng nói: "Nếu không hay các ngươi đổi đường khác? Phía trước có thể có ma vật."

Gia chủ Mộc gia này trông có vẻ rất lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng dắt theo cả nhà, không chỉ có thê tử đang mang thai, còn có nữ nhi. Nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ không thể ứng phó được.

Tuy là bèo nước tương phùng, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không khỏi sinh ra chút thương cảm với gia đình này. Cả nhà đang yên đang lành lại gặp phải tai bay vạ gió, còn bị lời đồn nhảm công kích, chỉ vì bọn họ đắc tội ma tu Cực Kì Vực. Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được liên tưởng đến Tạ Lâm Nghiễn. Tạ Lâm Nghiễn, Tạ ma đầu, hắn là Ma Tôn Cực Kì Vực, hắn cũng đã làm những chuyện hung ác thế này sao? Cũng từng hại gia đình nào đó cửa nát nhà tan, phải sống lưu vong sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có vài phần khó chịu. Dù sao nàng cũng đã tiếp thu nền giáo dục hiện đại, là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cho dù nàng không ngừng tẩy não bản thân nơi này là thế giới trong tiểu thuyết, càng không ngừng báo cho bản thân, tính cách của Tạ Lâm Nghiễn chính là như vậy, nhưng nàng quả nhiên vẫn không tiếp thu được.

Mộc Thiên Hồng quan sát nàng một phen, lúc này mới cẩn thận nói: "Nơi này là con đường duy nhất đi đến trấn nhỏ." Ý trên lời nói, cho dù phía trước có ma vật, bọn họ cũng sẽ không đi đường vòng.

Sở Nghiêu Nghiêu không cần phải nhiều lời nữa, nghiêng người làm một tư thế nhường đường, cũng không có ý tiếp tục khuyên can.

Mộc Thiên Hồng lại đẩy xe đẩy đi về phía trước. Sở Nghiêu Nghiêu đưa mắt nhìn bọn họ đi qua mình, nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp trên xe khẽ gật đầu, đúng là đang nói lời cảm tạ với nàng.

Càng nhìn gần, nàng kia càng đẹp, ngũ quan diễm lệ nhu hoà, kinh diễm đến mức khiến người không dời được ánh mắt. Trách không được Lý Từ Tuyết nói nàng là đệ nhất mỹ nhân Bắc Nhạc, ngoại hình như vậy, xác thật xứng với cái danh "Đệ nhất mỹ nhân" này. Chỉ là, Sở Nghiêu Nghiêu trong khoảnh khắc nào đó mơ hồ cảm thấy mặt nữ tử này có vài phần quen mắt, cũng không nhớ ra mình gặp qua khi nào.

Đúng vào lúc này, Mộc Thiên Hồng đột nhiên rút kiếm, xoay người đâm tới. Mắt Sở Nghiêu Nghiêu lập tức trừng lớn, không hiểu vì sao Mộc Thiên Hồng muốn công kích nàng. Nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại, gió lớn quét tới, "Đinh" một tiếng kim loại va chạm. Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu vừa thấy, thân kiếm vừa lúc chặn một cái phi tiêu.

Có người muốn đánh lén nàng?

Không đúng, từ hướng phi tiêu xem ra mục tiêu hẳn là Tạ Lăng Ca. Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt quay đầu, nhìn về phía phi tiêu bắn ra.

"Xuất hiện đi!" Người lên tiếng chính là Mộc Thiên Hồng.

Một trận loạt tiếng sột soạt, một đám người từ trong cây cối đi ra.

Mộc Thiên Hồng đi từng bước lên trước, hắn nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn mấy người ở đối diện. Tạ Lăng Ca ôm bé gái vào trong lòng, nâng tay che kín mắt của con nàng.

Hai bên giằng co, giương cung bạt kiếm. Sở Nghiêu Nghiêu có thể nhìn rõ, nhóm người đánh lén Tạ Lăng Ca là một đám ma tu. Quanh người bọn họ ma khí quẩn quanb, mặt đầy sát khí, chỉ có người tu ma mới có bề ngoài đặc thù như thế. Những người đó hẳn là những người tìm Mộc Thiên Hồng báo thù mà Lý Từ Tuyết đã nói, thi triển cả người lẫn vật thuật cho cả Mộc phủ.

Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, nàng cảm thấy mình có chút xui xẻo, đứng ở vị trí này, ắt hẳn bị công kích... Trên người nàng trừ một đống phù lục cao giai ra, căn bản không có cách khác giữ mạng. Trận pháp cũng cần bố trí từ trước, ở tình huống này cũng vô dụng.

Vì sao Tạ Lâm Nghiễn còn chưa đến?

Sở Nghiêu Nghiêu ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí lui về sau, chân đạp lên lá rung đầy đất phát ra tiếng "loạt xoạt" rất nhỏ. Cũng chính là âm thanh này, tựa như khởi động cái nút gì, chiến sự hết sức căng thẳng, hai bên đồng thời động thủ, triền đấu thành một cụm.

Sở Nghiêu Nghiêu bị dọa đến run lên, nhanh chóng lui về sau, hông của nàng vừa lúc đập vào bên cạnh xe đẩy. Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại nhìn, đối diện ánh mắt Tạ Lăng Ca.

Nữ tử nở một nụ cười từ cõi lòng xin lỗi nàng: "Cô nương, xin lỗi, làm ngươi bị liên lụy."

Sở Nghiêu Nghiêu im lặng, nàng không nghĩ đến ở dưới tình huống như vậy nữ tử còn có thể xin lỗi nàng. Bắc Nhạc đệ nhất mỹ nhân, đẹp không chỉ là gương mặt kia, Tạ Lăng Ca còn có phần khí chất dịu dàng khiến Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra một loại xúc động muốn thân thiết.

Tạ Lăng Ca lại không nhìn nàng nữa mà dời mắt về phía Mộc Thiên Hồng. Nàng ôm bé gái, năm ngón tay bất giác siết chặt, toàn thân đều căng thẳng, sắc mặt cũng trắng bệch, có thể thấy rõ, nàng đang khẩn trương, lo lắng.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng nhìn qua, tu vi của Mộc Thiên Hồng hẳn là cũng không thấp, ít nhất Sở Nghiêu Nghiêu nhìn không ra chính xác tu vi của hắn. Chắc chắn là từ Kim Đan kỳ trở lên, nhưng những người kia tu vi cũng không thấp hơn hắn, hơn nữa ra chiêu rất hung tàn. Song quyền khó địch tứ thủ, Mộc Thiên Hồng ứng phó cũng có chút phí sức.

Sở Nghiêu Nghiêu còn có thể nhìn ra, kiếm thuật của Mộc Thiên Hồng không bì được với Tạ Lâm Nghiễn, thậm chí có thể nói là kém xa. Nếu là Tạ Lâm Nghiễn gặp phải trường hợp như vậy, phe đối địch căn bản không có ai là đối thủ của hắn.

Lúc này, một ma tu đột phá ra, đột nhiên hướng tới chỗ Tạ Lăng Ca công kích. Tàn ngẫn trong mắt Mộc Thiên Hồng lóe lên, xoay người ném trường kiếm trong tay. Không ai dự đoán được hắn sẽ sử dụng chiêu này, lưỡi dao lao qua không khí, thẳng tắp đâm vào lồng ngực tên kia, một kiếm bị mất mạng.

Cùng lúc đó, phi tiêu trong tay một ma tu khác cũng hung hăng cắt trên cánh tay Mộc Thiên Hồng để lại một vết thương thật sâu. May mà có vải che, miệng vết thương nhìn cũng không quá giật mình. Nhưng Tạ Lăng Ca ở trên xe đẩy vẫn cứng cả người.

Bé gái từ trong lòng nàng ló đầu ra, ngửa đầu nhìn nàng, thanh thuý hỏi: "Nương, vì sao nương lại run?"

Mộc Thiên Hồng mím môi, thậm chí không có thời gian nhìn sang xe đẩy một cái. Hắn nâng tay, trường kiếm lại bay về trong tay hắn.