Đêm đen như mực, gió phất qua thổi cành lá rung "sàn sạt", giống như đang khóc.
Mộc Lưu Vân nhìn Tạ Lâm Nghiễn bằng ánh mắt phức tạp, trong mắt của nàng có chán ghét, có giãy giụa, thậm chí còn có... sợ hãi.
"Tạ Lâm Nghiễn... Ngươi biết mình đã làm gì không?" Giọng của nàng run rẩy.
"Ông ấy đã không còn là phụ thân của chúng ta." Tạ Lâm Nghiễn nói rất chậm, tiếng của hắn khàn khàn, giọng nói lạnh lùng, tựa như đang kể lại một chuyện hoàn toàn không liên quan với mình.
"Ông ấy ngày nào cũng bắt thôn dân ăn tươi nuốt sống, nếu như không giết ông ấy sẽ có nhiều người chết hơn, bao gồm cả chúng ta."
Mộc Lưu Vân đột nhiên có chút sụp đổ, nàng đỏ vành mắt, bả vai không kìm được nhẹ nhàng run rẩy: "Nhưng ông ấy là người thân duy nhất của chúng ta. Tạ Lâm Nghiễn, ngươi đây là giết cha! Thiên lý bất dung!"
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, hắn nâng tay lên, một tay cầm tay Mộc Lưu Vân, tay còn lại quay kiếm, đặt chuôi kiếm trong lòng bàn tay của nàng.
"Vậy thì ra tay đi, ngươi không phải vẫn luôn hận ta sao, Mộc Lưu Vân." Ánh mắt thiếu niên rất bình tĩnh, giống một hồ nước không gợn sóng, trống rỗng mà sâu thẳm, giả dối như một ảo ảnh, phảng phất thoáng lơ đãng, hắn sẽ lập tức biến mất.
"Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao!" Mộc Lưu Vân nắm chặt chuôi kiếm trong tay, dùng sức đâm về phía trước, mũi kiếm nháy mắt đâm vào vai trái của hắn, máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ.
Tạ Lâm Nghiễn đứng rất vững, cũng không lui lại, càng không trốn tránh. Hắn chỉ đứng như vậy dường như không cảm thấy đau.
Tay Mộc Lưu Vân đang run.
"Tạ Lâm Nghiễn... Vì sao, vì sao ngươi phải xuất hiện?" Nàng rốt cuộc hỏi vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, nhưng vấn đề này, căn bản không có ai trả lời cho nàng, bao gồm Tạ Lâm Nghiễn.
Ánh mắt hắn cũng mờ mịt, nhưng một câu cũng không nói. Mộc Lưu Vân chậm rãi quay đầu nhìn phụ thân nằm ở một bên, nước mắt không kìm được chảy xuống. Phụ thân trong trí nhớ là như thế nào? Phụ thân dùng bội kiếm của mình gọt táo cho nàng, sau khi bị mẫu thân nhìn thấy thì la mắng một trận.
"Mộc Thiên Hồng! Đầu óc chàng có vấn đề sao, dùng kiếm chàng từng giết người gọt táo cho A Vân!"
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mẫu thân dịu dàng nổi nóng với phụ thân, cho nên Mộc Lưu Vân ấn tượng sâu đậm. Nhưng rốt cuộc không trở về được, chỉ vì Tạ Lâm Nghiễn chào đời... Nhưng... Mộc Lưu Vân thậm chí không thể nhớ được dáng vẻ của mẫu thân. Đệ nhất mỹ nhân Bắc Nhạc, Tạ Lăng Ca, người đẹp kinh diễm cuối cùng cũng sẽ hóa thành một bộ xương trắng lạnh băng, bị thời gian chậm rãi quên đi.
Trong ký ức về mẫu thân chỉ còn lại dáng vẻ dịu dàng, cùng một tiếng ôn nhu "A Vân", nhưng ngay cả giọng nói của mẫu thân cũng tựa hồ ở nơi rất xa, Mộc Lưu Vân muốn vươn tay ra bắt, lại càng ngày càng xa...
Nếu như không có Tạ Lâm Nghiễn, có lẽ mẫu thân sẽ không chết, có lẽ phụ thân sẽ không nhập ma, có lẽ hết thảy đều không xảy ra... Nếu như không có Tạ Lâm Nghiễn... Nhưng mà... Nàng đã nhớ không nổi dáng vẻ của mẫu thân... Phụ thân chết đi, thế giới này chỉ còn nàng có thể hoài niệm mẫu thân.
Thân thể của phụ thân nằm trong vũng máu, trong tay hắn nắm cái gì đó thật chặt, phát ra màu tím nhạt trong suốt sáng bóng. Đó là một cái trâm cài tóc khảm nạm một viên oánh châu màu tím, ngâm trong máu tươi, viên oánh châu như một giọt máu tươi đẹp.
Đó là... trâm cài tóc của mẫu thân... Nước mắt nháy mắt tràn mi, Mộc Lưu Vân rốt cuộc cầm không được kiếm trong tay.
"Leng keng" một tiếng, kiếm rơi xuống đất, nàng che mặt khóc rống. Tạ Lâm Nghiễn rũ mi mắt xuống, lẳng lặng nhìn Mộc Lưu Vân khóc. Nàng khóc rất lâu, khóc đến khi đôi mắt sưng đỏ, thanh âm khàn khàn mới chậm rãi dừng lại.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi đối với mẫu thân... Còn có ấn tượng không?" Tạ Lâm Nghiễn hơi sửng sốt, hắn ngước mắt nhìn Mộc Lưu Vân chậm rãi lắc lắc đầu.
Đúng nhỉ, hắn mới chào đời mẫu thân đã chết, sao hắn có thể có ấn tượng đây? Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, sau một lúc lâu, Mộc Lưu Vân mới nói: "Chúng ta hạ táng phụ thân đi."
Mộc Lưu Vân không định giải thích. Thiếu niên cũng không hỏi, hắn chỉ khẽ gật đầu, nói "được". Hắn đi từng bước về phía Mộc Thiên Hồng, đi rất chậm, sắp đến nơi thì hắn lại đột nhiên ngừng lại, bóng lưng thiếu niên cứng ngắc, ngay sau đó, "rầm" một tiếng, hắn ngã xuống đất.
Hóa ra máu ở trên người hắn, quá nửa đều do hắn bị thương mà thành. Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nàng theo bản năng muốn tiến lên nhìn xem Tạ Lâm Nghiễn thế nào, cánh tay lại bị Lý Từ Tuyết kéo lại. Nàng vừa quay đầu lại, cảnh tượng xung quanh đột nhiên lại biến hóa, ánh sáng sáng ngời từ bốn phương tám hướng chiếu đến.
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày nhắm mắt, lại mở mắt thì đã là ban ngày. Nàng đứng ở trong rừng trúc, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nấm mộ mới, trên mộ phần cắm cờ chiêu hồn đón gió lay động. Trên bia mộ viết: Từ phụ Mộc Thiên Hồng chi mộ.
Trước mộ phần có hai người đang quỳ, đều mặc bạch y, khoác đồ tang, chính là Tạ Lâm Nghiễn và Mộc Lưu Vân.
Sở Nghiêu Nghiêu vừa quay đầu định hỏi Lý Từ Tuyết, hắn lại buông cánh tay của nàng ra đi về phía Tạ Lâm Nghiễn và Mộc Lưu Vân.
Tạ Lâm Nghiễn nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, ánh mắt cứng lại: "Ngươi là người phương nào?"
Mộc Lưu Vân cũng quay đầu nhìn lại, nàng mới đầu cũng mờ mịt, sau đó mắt sáng lên, đứng dậy ôm quyền hành lễ với Lý Từ Tuyết: "Lý đạo trưởng."
"Ngươi còn nhận ra ta?" Lý Từ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Mộc Lưu Vân khẽ gật đầu. Tạ Lâm Nghiễn cũng đứng lên, hắn có chút mờ mịt nhìn Lý Từ Tuyết, hiển nhiên không biết thân phận của hắn, Mộc Thiên Hồng khi còn sống cũng chưa từng nói với hắn.
Vẫn là Mộc Lưu Vân mở miệng trước, nàng có chút không được tự nhiên nói: "Là sư phụ ngươi, ngươi nhanh lại bái sư đi."
Vẻ mờ mịt trên mặt Tạ Lâm Nghiễn càng thêm dày đặc, hắn lắc đầu nói: "Ta chưa từng có sư phụ..."
"Tạ Lâm Nghiễn, Lý đạo trưởng chính là nhị cung chủ của Thánh Đạo Cung, lúc ngươi mới sinh ra, hắn liền nhận ngươi làm đệ tử, chỉ là sau này xảy ra những chuyện này, phụ thân chưa từng nhắc tới với ngươi mà thôi."
Mộc Lưu Vân nghiêm nghị cắt đứt lời của Tạ Lâm Nghiễn: "Còn không mau đến bái sư!"
Tạ Lâm Nghiễn không để ý đến lời Mộc Lưu Vân nói, vẫn nhìn Lý Từ Tuyết: "Thiên hạ chính đạo, xem Thánh Đạo Cung làm đầu. Từ nhỏ ta đã bị người phỉ nhổ là tà vật sẽ mang tai nạn đến, lại là người giết cha thiên lý khó dung, đạo trưởng... Ngươi thật sự muốn nhận ta làm đồ đệ sao?"
Ánh mắt của hắn sáng quắc, giọng nói dường như mang theo một phần ép hỏi, nhưng nhiều hơn lại là thản nhiên tự giễu. Sắc mặt Mộc Lưu Vân khẽ biến, đang muốn mở miệng răn dạy hắn, Lý Từ Tuyết lại nở nụ cười: "Ai nói ngươi là tà vật?"
Hắn nâng tay lên, lòng bàn tay đặt trước trán Tạ Lâm Nghiễn, chỉ một thoáng giữa trán Tạ Lâm nghiễn chợt lóe kim quang, làm ngũ quan của hắn trở nên vô cùng thánh khiết, tựa như thiên thần giáng thế.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi là kiếm cốt trời sinh ngàn năm khó gặp, ngươi nhất định vì thiên hạ này, vì chúng sinh chém ra một con đường!"
Tạ Lâm Nghiễn ngây ngẩn cả người, kim quang nhạt dần, ánh mắt hắn trong suốt một màu hổ phách.
"Ta là kiếm cốt trời sinh?" Hắn giống như không chắc chắn hỏi lại một lần.
Lý Từ Tuyết buông tay xuống, kim quang tan đi, hắn gật đầu cười: "Cho nên chớ tự coi nhẹ mình."
Kim quang tan đi, Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc nhìn Lý Từ Tuyết, thần sắc tối tăm như cũ: "Trời sinh kiếm cốt thì để làm gì, ta cuối cùng vẫn là người giết cha, không được người đời tiếp nhận, đạo trưởng nhận ta làm đồ đệ e sẽ bị lên án."
Lý Từ Tuyết cười một tiếng: "Lý Từ Tuyết ta mà e ngại ánh mắt người khác sao, hay là nói... Ngươi sợ?"
"Vậy thì bái sư đi!" Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc không do dự nữa, "bộp" một tiếng quỳ gối xuống đất, gọi: "Sư phụ."
Lý Từ Tuyết suy nghĩ, cười nói với Mộc Lưu Vân: "Hay là ngươi cũng cùng ta về Thánh Đạo Cung đi."
Mộc Lưu Vân có chút ngạc nhiên: "Ta cũng có thể bái đạo trưởng làm môn hạ sao?"
Lý Từ Tuyết lắc đầu: "Cả đời ta chỉ nhận một đồ đệ, nhưng ta sẽ chọn một vị sư phụ thích hợp cho ngươi, ngươi cứ yên tâm đi."
"Đạo trưởng, ta..." Nàng có chút do dự, ánh mắt khẽ dời nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn một chút, Mộc Lưu Vân muốn chối từ, nhưng lời đến bên miệng, nàng cũng không biết nên nói như thế nào. Hiện giờ nàng lẻ loi một mình, nếu không đi theo tới Thánh Đạo Cung thì nàng cũng không biết nên đi đâu. Nhưng mà nàng...
Lý Từ Tuyết nhẹ nhàng phe phẩy phất trần trong tay: "Ngươi không cần gọi ta là đạo trưởng, ngươi có thể gọi ta một tiếng nhị cung chủ, hoặc là Lý sư thúc."
Mộc Lưu Vân do dự một chút, rốt cuộc cũng quỳ xuống, dập đầu bái: "Nhị cung chủ!"
Lý Từ Tuyết gật đầu, nhận cái cúi đầu này của bọn họ: "Từ nay về sau, các ngươi là đệ tử Thánh Đạo Cung ta, các ngươi phải nhớ cho kỹ, vào Thánh Đạo Cung thì phải cẩn tuân thiên đạo chỉ dẫn, hiểu được nhân quả tuần hoàn, không thể tạo sát nghiệt, giúp đỡ chính nghĩa, chuyên tâm vì đại đạo."
Sở Nghiêu Nghiêu đứng ở một bên nhìn, đợi cho bọn họ đứng dậy thì trang phục của bọn họ đã thay đổi, đều mặc y phục màu trắng giống như Lý Từ Tuyết, bên trên mơ hồ có chút kim tuyến, khi di chuyển kim quang lưu chuyển, lộng lẫy mười phần, lại tiên khí phiêu phiêu.
Lần đầu tiên Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn mặc như vậy, tuy cũng là bạch y nhưng hoàn toàn khác dáng vẻ trong dĩ vãng. Không chỉ có y phục, còn có ánh mắt và khí chất của hắn, có cảm giác thánh khiết mà Tạ ma đầu sau này không có, ngược lại hắn bây giờ thật sự giống một thiếu niên chính khí lẫm liệt.
Cũng đúng, Thánh Đạo Cung vốn là môn phái chính đạo, lúc này Tạ Lâm Nghiễn cũng đúng là người chính đạo, cho nên sau khi trở thành đệ tử duy nhất của nhị cung chủ Thánh Đạo Cung thì lại xảy ra chuyện gì mới khiến cho hắn biến thành Ma Tôn Cực Kì Vực. Như vậy Lý Từ Tuyết đâu? Lại đi đâu?
Lý Từ Tuyết vỗ nhẹ vai Tạ Lâm Nghiễn, thở dài nói: "Đi thôi, đồ nhi ngoan."
Sở Nghiêu Nghiêu đưa mắt nhìn bọn họ từng bước đi xa, giống một đoạn không gian hư vô chậm rãi đi xa. Giọng nói của Lý Từ Tuyết từ một nơi không xa không gần truyền đến, mang theo bất đắc dĩ cùng cảm khái: "Đều nói trời giao trọng trách cho người, nhưng trời làm sao biết được, có vài người trời sinh... đã không muốn gánh chức trách lớn lao này..."
"Thánh Đạo Cung cẩn tuân thiên đạo, sư phụ tái sinh, ta chỉ hy vọng đồ đệ của mình có thể cả đời bình an hỉ nhạc, vô ưu vô lự..."
Thân ảnh của bọn họ theo thanh âm của Lý Từ Tuyết chậm rãi đi xa, giống đá chìm vào biển cả, một chút xíu liền biến mất, đến cuối cùng tìm không ra một chút dấu vết nào.
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt đứng ở tại chỗ, thật lâu cũng không thể hồi phục tinh thần, đáy lòng nàng có một loại chua xót khó tả. Trước giờ nàng không biết, Tạ Lâm Nghiễn có quá khứ như vậy, nàng càng không thể tưởng tượng ra, hắn cuối cùng đã trải qua cái gì, mới biến thành hắn hiện tại.