Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 13: Nghe đàn như si như say!



Lại là một trong những chuỗi ngày nữ chính đi làm osin cho nam chính.

Hôm nay là chủ nhật, và Khiêm Du vẫn nghiễm nhiên bị nam chính giữ lại nhà ngủ cùng, nguyên do thì cực kỳ thiếu đánh – sợ nữ chính lại làm gì hắn.

"Tôi có mà sợ cậu bị Tình Tiết khống chế xong làm gì cô ấy thì có!" – Khiêm Du mệt mỏi nghĩ.

Bây giờ, cậu đang cùng nam chính ngồi trong vườn hoa nhà hắn, uống trà chiều nghe vị hôn thê của hắn đàn violin.

Một khúc nhạc êm dịu kết thúc, Khiêm Du còn chưa kịp vỗ tay khen ngợi, thì vẻ mặt vui vẻ của Ngọc Ngà bỗng dưng chuyển sang cực kỳ dữ dằn, cô nàng chỉ tay về hướng trong bụi hoa, hằn học:

-Cô kia, ra đây!

Hóa ra là nữ chính sà ma đang vui vẻ với công việc tỉa hoa bắt bướm...

Vị hôn thê ác độc trong truyền thuyết liền cười nửa miệng, đầy vẻ khinh miệt nhìn vào "tạo hình đặc sắc" của nữ chính lúc này, cay nghiệt:

-Hóa ra là con nhỏ nghèo túng không đền nổi tiền áo, phải sang đây làm osin! Ăn mặc thế kia, rõ là muốn quyến rũ chồng tương lai của người khác!

"Diêu Tuyết Băng nghe lời lăng mạ của Ngọc Ngà, đầu cúi xuống càng thấp, đầy vẻ tủi thân đến độ Khiêm Du và Thiên Hàn ngồi cạnh đều mủi lòng. Đặc biệt là Thiên Hàn, tim đau như cắt khi thấy người ấy bị bắt nạt. Hắn vừa muốn lên tiếng giúp cô giải vây, thì vị hôn thê ác độc của hắn lại lên tiếng:

-Hạng như cô, chắc chẳng thể nào chơi được bài nhạc ra hồn nhỉ? Hử, có gan quyến rũ chồng tương lai của tôi, thì giỏi mà sang đây đàn một bài. Tôi cá là đến "kìa con bướm vàng" cô cũng chẳng biết đàn ấy chứ!

...

Nữ chính cam chịu đến lấy đàn lên, chẳng ngờ, tư thế cầm đàn của cô cực kỳ tao nhã, giai điệu réo rắt tuôn ra, khiến người như si như say..."

Trong thực tế, Khiêm Du nhìn hai người bên cạnh nghe tiếng đàn rồi đờ ra như bị mất hồn, có chút mệt tâm.

Bởi vì nữ chính thật sự đàn bàn "kìa con bướm vàng" á!

Trời ơi cho dù đàn hay thế nào mà đàn bài này, thì cũng như tấu hài có biết không?! Hơn nữa, tiếng đàn của nữ chính... có khác gì tiếng xe máy cày đâu!

Không hiểu nổi gu âm nhạc của loài người nữa!

"Nghe tiếng đàn, hai mắt Lãnh Thiên Hàn ngày càng tối lại, nhìn chăm chăm vào thiếu nữ xinh đẹp đang gảy đàn, trong mắt nổi lên tình cảm không rõ.

Khi bài hát kết thúc, hắn chợt đứng bật dậy, tiến đến ôm lấy người con gái kia vào lòng, cúi xuống sát gương mặt cô, giọng trầm thấp:

-Em càng ngày càng khiến tôi không thể rời mắt, em nhất định phải là của tôi!

Diêu Tuyết Băng như con thỏ nhỏ run rẩy, hai mắt trợn lên đầy đáng yêu. Rồi khi hoàn hồn, nàng lập tức đưa tay lên cho hắn một cái tát, giọng nghẹn ngào:

-Tôi chỉ đến làm osin cho anh để trả nợ chiếc áo, xong chuyện thì coi như đường ai nấy đi, mong anh tự trọng! – Nói rồi, liền chạy mất.

Vị hôn thê lúc này cũng phẫn nộ, giẫm hư cây đàn violin đắt nhất thế giới, rồi xoay người bỏ đi."

Lúc này, khi nói xong câu nói bá đạo, vẫn còn đang ôm eo nữ chính, thì nam chính phiên – bản – thực – tế liền online!

Vì vậy, Khiêm Du chứng kiến một màn, nam chính mặt hãy còn ngơ ngác chưa kịp buông tay ôm eo nữ chính, liền bị tát một cái tát như trời giáng!

Giọng cô đầy nghẹn ngào:

-Tôi chỉ đến làm osin cho anh để trả nợ chiếc áo, xong chuyện thì coi như đường ai nấy đi, mong anh tự trọng! – Nói rồi, liền chạy mất.

Còn bên kia, vị hôn thê nào đó cũng vừa "thoát vai", ngơ ngác bước hụt, giẫm phải cây đàn violin bị nữ chính vứt lại, làm cây đàn vỡ nát...

Khiêm Du ngồi chứng kiến từ đầu đến cuối, không còn lời nào để độc thoại nội tâm nữa.

Lúc này Lãnh Thiên Hàn vừa mới bị tát đến hồi thần lại, ngơ ngác nhìn cậu hỏi:

-Sao tự nhiên cổ tát tôi vậy?

Khiêm Du nghe hắn nhắc tới, bỗng nhớ tới hình ảnh hắn ôm nữ chính vừa nãy, gương mặt kề sát như sắp hôn nhau đến nơi vậy, liền cười khẩy:

-Đáng đời cậu! – Nói rồi, ngoe ngoảy bỏ đi.

Thiên Hàn ôm má, nhìn cậu không vui thấy rõ, lại nhìn đến hướng nữ chính vừa bỏ đi, chợt trong đôi mắt như lóe lên tia sáng rõ.

Hắn lập tức đuổi theo người nào đó, gương mặt ngày thường lạnh băng cũng khó kềm nổi sự hớn hở lúc này.

-Du! – Hắn kéo tay người đang giận dỗi phía trước.

-Tránh ra. – Người nào đó lạnh băng quay đầu lại nhìn hắn, rất là có vẻ giận dữ.

Nhưng nụ cười trên mặt vị thiếu gia nào đó, cũng sắp thoát khỏi thiết lập nhân vật mà nở rộ rồi.

-Cậu ghen. – Hắn nói.

-Cái gì cơ? – Khiêm Du tức tối hỏi.

-Cậu ghen, vì tôi ôm cô Băng gì đấy. – Nam chính không từ bỏ mà tiếp tục lặp lại. – Cậu ghen vì tôi!

Khiêm Du như bỗng hiểu ra ẩn ý của hắn, khựng lại, nhìn nụ cười sắp không kềm giữ được bên khóe miệng hắn hồi lâu. Rồi từ giận dỗi, cậu bỗng chuyển sang lạnh nhạt, khó khăn nói ra ba chữ:

-Cậu lầm rồi.

-Tôi không lầm.

-Không, Thiên Hàn, cậu hiểu lầm rồi, mọi thứ. – Khiêm Du cương quyết nhìn vào mắt hắn, nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, như đang tự nhấn vào tim của bản thân vậy.

Lãnh Thiên Hàn không ngốc, thế nên, hắn liền hiểu được sự thay đổi thái độ trong tích tắc vừa rồi của Khiêm Du, cảm giác lạnh lẽo bỗng từ từ xâm nhập vào lòng hắn:

-Khiêm Du, tôi không hề lầm.

Nhìn thấy cậu còn muốn nói gì đó, hắn liền đưa tay ra hiệu im lặng, rồi bỗng hít một hơi thật sâu, đều đều nói:

-Cậu nên biết, tôi thích cậu.

Khiêm Du mở lớn hai mắt, hơi thảng thốt.

-Bởi vì tôi thích cậu, nên tôi không hề lầm.