Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 17: Cược một ván bài



Khiêm Du đã đánh cược một ván, đánh cược xem mình có thể dựa vào những sơ hở của quyển tiểu thuyết để có thể ở lại bên cạnh người cậu thích - Lãnh Thiên Hàn hay không.

Cậu nhớ rằng trong tiểu thuyết, khi nói về nụ hôn đầu của nam chính dành cho nữ chính, tác giả viết nguyên văn thế này:

"Lãnh Thiên Hàn nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp ấy. Rồi hắn cúi xuống....

Đợi khi nghe được tiếng đóng cửa, Diêu Tuyết Băng mới mở mắt ra, ôm hai má đỏ bừng. Ban nãy lúc Lãnh Thiên Hàn nở cửa vào cô đã biết là hắn rồi, thế nên, cô đột nhiên muốn giả vờ ngủ xem hắn sẽ làm gì. Ai ngờ được lại bị hôn trộm cơ chứ, cái hôn lên trán dịu dàng khác hẳn con người hắn."

Thế nên, cậu nghĩ tình tiết từ lúc nam chính hôn nữ chính đến lúc nam chính ra khỏi phòng của cô, nữ chính đều không mở mắt ra, biết đó là nam chính là do ban đầu lúc hắn bước vào cô thấy là hắn thôi.

Thế nên cậu đánh bạo, lúc Lãnh Thiên Hàn mở cửa phòng nữ chính cậu không ngăn cản, cậu muốn nữ chính thấy được người bước vào phòng cô là ai. Rồi khi hắn cúi xuống chuẩn bị hôn Diêu Tuyết Băng, cậu liền kéo hắn đi, để người hầu mà cậu đã nhờ giúp thế chỗ hắn thực hiện những hành động còn lại, rồi ra khỏi phòng. Như thế, dù cho Lãnh Thiên Hàn không hề chạm vào Diêu Tuyết Băng, tình tiết truyện vẫn được đảm bảo diễn ra đúng quỹ đạo.

Cậu đã đấu tranh tâm lý rất nhiều, nửa muốn thực hiện kế hoạch, nửa lại không. Thứ nhất, cậu không thể nào mỗi lần Lãnh Thiên Hàn bị điều khiển đều có thể xuất hiện kịp thời ngăn chặn, như vậy dù lần này có ngăn được, thì còn lần sau, lần sau nữa.

Thứ hai, cậu mâu thuẫn về tình cảm của cậu dành cho Thiên Hàn. Cậu thích hắn, rất rõ ràng, và hắn cũng thích cậu. Nhưng cậu và hắn có thể bên nhau sao? Có thể thoát khỏi được sự khống chế của Mạch Truyện sao?

Giả sử, nếu hai người bên nhau, diễn biến bị phá hủy, có khi nào sẽ khiến cho Thiên Hàn gặp bất trắc, hoặc giả cả thế giới tiểu thuyết này sẽ sụp đổ không? Còn không, thì cậu sẽ biến mất mãi mãi. Nếu thế thì không công bằng cho Thiên Hàn, cậu ngăn cản hắn và nữ chính yêu nhau, cuối cùng lại không thể ở bên cạnh hắn, vậy cậu ngăn cản làm gì?

Nhưng nếu để hai người nam nữ chính đến bên nhau, thì cậu làm không được, cũng không cam lòng. Rõ ràng cậu và Thiên Hàn đều thích đối phương, sao phải bỏ qua nhau như thế!

Cuối cùng, vào khoảnh khắc mà Lãnh Thiên Hàn sắp hôn nữ chính, cậu nhận ra rằng, dù có phải trả giá, thì cậu vẫn muốn cược ván bài này. Cậu không thể chắp tay nhường Thiên Hàn ra như vậy, không công bằng cho cậu ấy, cũng là không công bằng với cậu.

Ai mà ngờ được, Thiên Hàn sau khi tình tiết bên nữ chính đã xử lí xong vẫn còn chịu chi phối chứ. Đánh bạo giúp hắn, cuối cùng ai mà ngờ được lại thành ra thế này? Khiêm Du trở người một cách gian nan, nhìn toàn thân toàn dấu hôn tím hồng, câm nín.

Cậu chỉ còn hai tuần, hai tuần cho đến khi nữ chính nhận ra tình cảm của mình sau khi tìm cách trốn tránh Lãnh Thiên Hàn sau cái hôn trán ấy. Cho đến lúc đó, nam nữ chính sẽ chính thức xác nhận tình cảm của nhau. Đến lúc đó, ván bài của cậu sẽ lật ngửa, cậu sẽ biết được mình là kẻ có tất cả, hay chỉ là tên ngốc trắng tay vì tình.

Nếu như lúc đó Thiên Hàn vì tình cảm với cậu mà có thể không bị khống chế phải yêu nữ chính, thì cậu thắng. Còn ngược lại, cậu sẽ thua, và chấp nhận gánh chịu hậu quả của mình.