Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 19: Nam chính là của tui!!!



Dạo gần đây trong trường lan truyền một tin tức đến chóng mặt, mà chẳng biết là ai tung ra. Đó là hoàng tử cao quý Lãnh Thiên Hàn của trường đang yêu cô Lọ Lem Diêu Tuyết Băng say đắm.Trường học mà, giống như một cái trung tâm truyền thông vậy. Chỉ cần một người biết, thì cả trường đều biết!Trong phòng học bỏ trống, Khiêm Du ngồi khoanh chân trên bàn học, nhìn chằm chằm vào cái kẻ đã lôi hắn đến đây, ra vẻ hối lỗi lắm, rồi lại im lặng chẳng chịu nói gì. Sau một hồi trừng đến đau hết cả mắt mà vẫn chẳng thấy Lãnh Thiên Hàn nói câu nào, mặt mày cứ lạnh căm căm, còn đôi mắt lại đầy áy náy tội nghiệp, Khiêm Du cuối cùng cũng thở dài mở miệng:-Rốt cục cậu kéo tôi đến đây làm gì? Lãnh Thiên Hàn ngập ngừng:-Du, cái tin đồn trong trường.... tôi sẽ giải quyết.Khiêm Du nghe thế thì thở dài. Biết ngay là chuyện này mà! -Cậu định làm thế nào?

-Tôi sẽ ra mặt phủ nhận tin đồn. - Lãnh Thiên Hàn tiến đến vòng hai tay qua cổ Khiêm Du, đặt cằm lên đầu cậu. - Nếu không phải cậu không cho tôi công khai chuyện hai đứa mình, thì tôi đã công khai lâu rồi. Khiêm Du lặng lẽ vươn tay ôm lại nam chính-sama, trong lòng khẽ nhói nhẹ.Nhưng mà nam chính sama à, cậu nghĩ chỉ cần cậu ra mặt thì sẽ xong sao? Tình Tiết đang dần điều khiển tất cả mọi chuyện rồi, cậu chỉ là một nhân vật thôi, cậu nghĩ cậu có thể chống lại Tình Tiết sao? Chúng ta ở bên nhau, đã khiến cho diễn biến đảo lộn rồi. Nếu như vị cai quản Tình Tiết biết được hai cái bug lớn thế này, chúng ta sẽ không yên ổn đâu. Như thế thì, làm sao mà dám công khai cơ chứ?Dù trong lòng rất rất rất muốn được như thế, muốn được nắm tay cậu xuất hiện trước mặt mọi người, muốn nói cho đám con gái mơ tưởng cậu rằng cậu là của tôi, muốn nói cho cả thế giới ....Nhưng mà không dám, bởi vì rõ ràng dạo gần đây tần suất nam chính bị điều khiển ngày càng nhiều. Trong ngày thỉnh thoảng sẽ tự dưng ngẩn ra gọi tên Diêu Tuyết Băng, thậm chí đôi lúc đang ở cạnh mình mà còn có thể ngẩn ra nhìn chỗ khác rồi cười vu vơ, sẽ thỉnh thoảng chạy đến dãy lớp học của nữ chính.Dù biết những chuyện đó là do Lãnh Thiên Hàn bị điều khiển, nhưng dù Khiêm Du có tự nói như vậy với lòng bao nhiêu lần, thì cậu vẫn ghen đến phát điên lên được. Ai có thể chấp nhận người yêu mình thỉnh thoảng lại lên cơn nhung nhớ người khác cơ chứ? Dù là bị điều khiển cũng không thể được! Mỗi lần như thế, Khiêm Du chỉ có thể đợi nam chính thoát khỏi sự điều khiển, rồi chứng minh cho hắn thấy hắn là của riêng mình cậu! Như lúc này đây...Khiêm Du ngước lên nhìn Lãnh Thiên Hàn, đôi mắt hắn rất đẹp, là mắt phượng thần thánh, lại còn sắm thêm hàng lông mi cong vút, cực kì hút hồn, mũi cũng cao lại thẳng, môi thì lúc nào cũng mím mím lại tràn đầy lạnh lùng. Nhưng chỉ có cậu biết, đôi môi này không lạnh tí nào, mà rất ấm áp và mềm mại, cũng như chủ nhân nó, tuy vẻ ngoài rất lạnh lùng, còn hay thả khí lạnh bừa bãi mọi thời điểm, nhưng thực ra là một tên ngốc xít, lại sống rất tình cảm, rất chân thành. Cậu nhìn đến say mê, rồi ngước lên kề sát vào đôi môi ấy, thì thầm:-Lãnh Thiên Hàn, nhớ cho kĩ, cậu là của tôi! Của một mình Khiêm Du này thôi!Lãnh Thiên Hàn hai mắt chợt tối sầm, bắt lấy đôi môi đầy mời gọi kia mà gặm cắn. Đến khi hơi thở cả hai đều hổn hển, hắn thả cậu ra rồi nhìn sâu vào mắt cậu, gằn từng từ một:-Đúng vậy, tôi chỉ là của mình cậu! Nói rồi, lại cúi xuống hôn tiếp. Bàn tay tội ác cũng thừa dịp chu du khắp nơi. -Này, đừng ở ... chỗ này... -Không sao đâu, tôi khóa cửa phòng cả rồi. -Cậu ... ưm... dự tính hết rồi đúng không hả ... a ...-...-Ưm ... ê, chỗ đó ... đừng ... đồ sói con ...Giữa trưa nắng, trong một căn phòng học bỏ trống, tràn ngập âm thanh ái muội khiến người ta đỏ hết cả mặt. Thỉnh thoảng mặt trời lại trốn vào mây, như ngại ngùng, lại như e thẹn thay hai con người nào đó.Nhưng cũng chua xót thay, có lẽ tình cảm của bọn họ, chẳng bao giờ có thể quang minh chính đại được đưa ra dưới ánh sáng cả.