Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 23: Phiên ngoại



Phiên ngoại: Chồng chồng hạnh phúc sinh hoạt!

Chuyện bắt đầu khi nam chính có lại biểu cảm....

Trong phòng khách bày trí ấm áp, nắng xuyên qua cửa kính chạm đất, xuyên qua bức màn lay động, neo đậu trên thân người con trai đang làm tổ trên chiếc ghế sofa êm ái. Chàng trai đang ngồi đọc sách, mái tóc nâu dưới ánh nắng càng lộ vẻ mềm mại, làn da trắng như phát sáng, cả người chỉ có thể dùng "ôn nhu" để miêu tả.

Lúc này, từ trên lầu có một người khác bước xuống, hai chân thon dài bọc trong quần tây, áo chemi trắng phẳng phiu, caravat gọn gàng, trên tay người đó vắt chiếc áo khoác tây trang đắt tiền, tay kia thì cầm cặp hồ sơ, trông như một vị hoàng đế đang bước xuống từ ngai vàng của mình. Người đó hơi dừng chân, nhìn người con trai đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhu hòa như có thể tan chảy người khác. Hắn thả nhẹ bước chân, chậm rãi đến gần cậu.

Một cái ôm chầm mang đầy mùi hương nam tính, nụ hôn rơi khẽ trên đôi má mịn màng.

-Du, anh đi làm nhé! – Lãnh Thiên Hàn dụi dụi má mình vào má Khiêm Du.

Cậu bỏ quyển tiểu thuyết đang đọc dở dang xuống, cũng đưa tay ôm lấy hắn, cười cười:

-Ừa anh đi đi, lát nữa em sẽ ra cửa hàng một tí, trưa anh muốn ăn gì, em mang đến công ty cho.

Nam chính sà ma – à không, từ giờ cứ gọi tên đi, Lãnh Thiên Hàn chau chau mày ra vẻ đắn đo:

-Không cần đâu, anh tự lo được mà!

Khiêm Du đứng dậy chỉnh caravat lại cho hắn rồi tiễn hắn ra tận cửa:

-"Tự lo" của anh là ăn cơm hộp bên ngoài đó hả? Không vệ sinh chút nào cả! Cứ để em mang đến cho, làm mấy món anh thích nha!

Thấy Lãnh Thiên Hàn lại định mở miệng từ chối, cậu liền cười tủm tỉm:

-Huống hồ ... em cũng nhớ anh, muốn gặp anh mà!

Tên nào đó lặp tức nín bặt, hai vành tai ửng đỏ. Hắn che giấu bối rối bằng cách cúi xuống cho cậu một nụ hôn sâu ơi là sâu, đến lúc Khiêm Du đứng không vững mới vui vẻ buông cậu ra, còn tặng kèm một nụ cười tươi rói:

-Vậy anh đi làm đây!

Khiêm Du nhìn theo hắn leo lên xe rồi đi mất, cả người hơi tựa vào cửa, hai má đỏ bừng.

Trời ơi, Lãnh Thiên Hàn từ hồi có biểu cảm thì cứ thích cười, nhưng mọe nó hắn mà cười một cái là chân cậu liền mềm nhũn, chỉ muốn lôi hắn lên giường ngay lập tức! Quyến rũ chết người mà!

Kể từ khi được nữ chính – hay nói đúng hơn là tác giả sà ma của bộ tiểu thuyết này, đồng ý cho ở lại trong thế giới này cũng đã 5 năm, hai người bọn họ về chung một nhà đã hơn 3 năm rồi. Bây giờ, Lãnh Thiên Hàn tiếp quản tập đoàn nhà hắn, cả ngày làm một thành phần tri thức nghiêm túc. Còn Khiêm Du, có vẻ từ hồi tác giả trở về, cô cũng xóa cái thân phận của cậu, giờ cậu chỉ là một người bình thường không hơn không kém, không có gia tài bạc triệu, cũng không cần ở trong cái biệt thự to như lâu đài. Bây giờ cậu đang mở một thư viện riêng mướn nhân viên trông, thỉnh thoảng thì ra xem tình hình, có đôi khi sẽ liên hệ bên nhà xuất bản viết vài quyển tiểu thuyết kiếm thêm chút đỉnh, thời gian còn lại thì ngâm mình ở nhà làm vợ hiền dâu đảm.

Cuộc sống như thế, có biết bao nhiêu người mơ ước á!

Khiêm Du ghé thư viện, kiểm tra sổ sách, trông chừng nhân viên làm việc rồi dặn dò vài câu, sau đó ghé chợ, mua đồ về làm bữa trưa tình yêu cho người nào đấy. Ba mặn một canh đúng chuẩn, được cậu để vào cà-mèn mang đến tận tổng công ty. Thư ký vừa nhác thấy bóng dáng cậu, lập tức đon đả dẫn cậu đến phòng làm việc của Tổng giám.

Lãnh Thiên Hàn đang vùi đầu ký văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên. Vừa trông thấy Khiêm Du, hai mắt liền phát sáng, miệng cũng câu lên. Hắn buông bút xuống, đến ôm cậu hôn một cái rồi mới ngoan ngoãn dùng bữa.

-Này, thả em ra, em phải về rồi! – Dùng bữa xong từ lâu nhưng tên nào đấy cứ ôm chặt người không chịu thả. Khiêm Du cũng chẳng phải thực sự muốn đẩy hắn ra, nhưng giờ nghỉ trưa đã hết, nếu lát nữa có người đến trình văn kiện mà thấy cảnh này, chắc cậu chui xuống đất trốn mất.

-Du à... – Lãnh Thiên Hàn kề môi hôn lên tai cậu, tự đè giọng mình thành trầm khàn mà gọi một tiếng, lập tức cảm giác người trong lòng run khẽ. Hắn mỉm cười đầy lưu manh, tay cũng không an phận, chu du khắp thân người nào đó.

-Này, lỡ có ai vào thì sao? – Khiêm Du đỏ mặt giật tay hắn ra.

-Nhưng mà anh muốn em ... – Tên nào đó vẫn duy trì cái mặt cười gian kia, nhưng giọng nói lại giả vờ tủi thân, nghe đến độ tim của Khiêm Du cũng mềm nhũn. Cậu nói trong tiếng thở dần dần gấp gáp:

-Không được đâu mà.

Lãnh Thiên Hàn thấy cậu vẫn còn mạnh miệng, liền giở tuyệt chiêu cuối. Hắn xoay đầu cậu sang, ra vẻ cực kỳ đáng thương ẩn nhẫn, hai mắt đỏ ngầu đầy say mê nhìn cậu, trong đó hàm chứa một tia khẩn cầu:

-Năn nỉ em đó...

Nhìn vẻ mặt đẹp trai ngời ngời giờ này phút này lại đáng thương như thế, dù tim bằng sắt đá thì cũng phải tan chảy, huống hồ tim Khiêm Du làm bằng thịt, hơn nữa bị hắn không ngừng trêu trọc, cậu cũng bắt đầu thấy miệng đắng lưỡi khô.

-A... anh ... chúng ta đừng ở đây... vào phòng... ưm... phòng nghỉ đi...

Thế là tên sói nào đó đạt thành ước nguyện, lập tức hóa thân thành sói đói, một giây cũng không chần chừ bế người vào phòng nghỉ đóng cửa lại. Trước khi cửa khép hẳn, tiếng rên rỉ cùng thở dốc vang lên khiến người khác phải đỏ mặt.

Ây dô, nếu tác giả sà ma biết được sau khi cô từ bỏ vai nữ chính, còn cho nam chính có biểu cảm thì hắn lại lợi dụng điều đó để làm ba chuyện xấu xa đi quyến rũ vợ này, liệu cô ta có muốn xuyên vào tiểu thuyết lần nữa, sau đó một đao đem cái tên hại nước hại dân kia chém chết hay không đây?

------

Tác giả sà ma Diêu Tuyết Băng *ngoáy mũi*: không đâu, tuyệt đối không...

Độc giả: Vì sao cơ?

Tác giả sà ma*vẻ mặt bí ẩn*: Mọi người biết đó, vì tôi là tác giả, cho nên những điều mà họ làm, tôi đương nhiên biết hết...

Độc giả: Vậy thì sao?

Tác giả sà ma *cười gian*: Nếu như tên Lãnh Thiên Hàn đó không quyến rũ vợ mình, vậy lấy đâu ra H cho tui coi chứ!

Độc giả *mặt bi thương*: tác giả sà ma, cô từ đam mê BG biến thành hủ nữ rồi sao???

Tác giả sà ma *bật quạt, cosplay Thiên Bồng Nguyên Soái ngửa mặt cảm thán*: đường vào cửa hủ thâm tựa hải a, không thể trách người ta được.~~~