Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 27: PN Trần Minh Thiên 4



PN Trần Minh Thiên 4:

Ánh nắng ấm áp, cực kì thích hợp để trốn học. Tên "nùi giẻ" nào đó sau khi được hai vị "phụ huynh" ngầm đồng ý, đang sung sướng ngồi chung sofa với yêu nghiệt nào đó trong văn phòng Hội học sinh. Văn phòng lúc này trống huơ trống hoác, chỉ có cô nam quả nam hai người bọn họ!

Bởi vì Khiêm Du sâu sắc nhận ra phận bóng đèn của mình từ đợt cậu và Thiên Hàn được tận mắt nhìn thấy An - mặt dày - Dĩnh Thụy đè hôn Trần Minh Thiên trên ghế hội phó như ở chốn không người. Thế nên bây giờ văn phòng Hội nghiễm nhiên trở thành chốn tán tỉnh làm mình làm mẩy cho hai người nào đó!

Lại bị người nào đó "đánh lén" hôn một cái khi đang lướt điện thoại hăng say, Minh Thiên chỉ hơi hơi liếc sang một cái, sau đó như đã quá quen thuộc mà không dậy nổi cơn tức, lại chăm chú vào điện thoại. Nhưng An Dĩnh Thụy đang gác đầu lên vai hắn dễ dàng nhận ra vành tai hắn đỏ như sắp bốc khói đến nơi.

Kể từ cái hôm thầm hạ quyết định để mặc mọi thứ thuận theo tự nhiên, Minh Thiên liền thật sự mặc kệ mọi chuyện tự phát triển. Hoàn toàn thuận theo tiếng lòng của bản thân, không có trốn tránh như trước.

Đối với cái dáng vẻ thả như lục bình trôi này, hai người bạn của hắn chỉ đành thở dài bất lực. Còn An Dĩnh Thụy tuy khó hiểu vì sao thái độ hắn lại thay đổi, nhưng vẫn vì hắn thuận theo mà mừng như điên luôn rồi. Mấy ngày qua, người sung sướng nhất, được lợi nhiều nhất là y.

Tiếp xúc càng lâu dài, An Dĩnh Thụy càng nhận ra bản chất "khẩu thị tâm phi", nói một đàng nghĩ một nẻo của tên nào đó. Rõ ràng là đã phần nào chấp nhận y, nhưng cứ ngoài miệng ghét bỏ, hành động lại thuận theo. Phải nói là "tình trong như đã mặt ngoài còn e", khiến Dĩnh Thụy chỉ muốn đè hắn xuống "xử tử" tại chỗ.

Lúc này, y ôm người tâm tâm niệm niệm vào lòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau, người kia lại cứ chăm chú vào điện thoại, hoàn toàn không chút phòng bị, buông tay mặc mình muốn làm gì thì làm. Dĩnh Thụy chỉ cảm thấy máu nóng tích tụ suốt gần hai mươi năm tích tụ xuống chỗ nào đó. Y thăm dò rướn người hôn vành tai nõn nà trước mặt, thấy người nọ không phản ứng, liền được đằng chân lân đằng đầu, ngậm cả vành tai vào miệng, nhẹ nhàng liếm mút.

-A~!- Tên nào đó lúc này bị dọa cho nhảy dựng, hết hồn bật ra một tiếng rên tựa như mèo kêu.

Nghe âm thanh này, bản thân Minh Thiên cũng thẹn đỏ mặt đưa tay che miệng mình lại, tránh cho tình huống càng xấu hổ hơn. Nhưng nghe thấy âm thanh cứ như tín hiệu cổ vũ này, An Dĩnh Thụy thế nào lại buông tha cho hắn được. Được một tấc lại tiến một thước mới là tiểu công tốt đúng chuẩn! 

Chỉ thấy một trong hai cái tay đang ôm eo Minh Thiên dần luồn vào trong áo sơmi đồng phục, vuốt ve da dẻ mịn như da em bé của hắn, làm dậy lên một tầng da gà. Lúc ngón tay y chuẩn xác dừng trên quả đậu nhỏ, lại còn càn rỡ đưa tay lôi kéo, hắn phải cắn môi thật chặt mới có thể ngăn bản thân không phát ra âm thanh kì quái nào đó.

Sự tê dại từ phía ngực của hắn truyền khắp toàn thân, lên đại não, lại đảo xuống tận từng ngón chân, khiến chúng xoắn hết cả lại. 

Một trận trời long đất lở, hắn chưa kịp nhận ra chuyện gì, đã bị đặt lên sofa, tên mặt dày thì đè trên người hắn. Đôi mắt hơi xếch của y nhìn hắn chăm chú, trong đó hàm chứa lửa dục cùng tình cảm mãnh liệt như thiêu đốt thân thể và trái tim của hắn, khiến đôi tay đưa lên đẩy người của hắn sựng lại.

Vài phút chần chờ, Dĩnh Thụy liền cướp lấy thời cơ, bắt hai tay hắn đè lên đầu, cười gian một cái. Rồi thong thả cuối người xuống cắn mở từng nút áo chemi đồng phục, đôi mắt chưa từng rời khỏi mặt hắn một giây.

Minh Thiên cảm thấy tim mình đập như muốn chui ra khỏi lồng ngực, máu toàn thân sôi trào trước ánh nhìn đầy khiêu khích đó. Bất cứ thằng đực rựa nào cũng chịu không nổi cái nhìn quyến rũ như vậy có biết không!

Mịa nó chứ mỹ nhân kế!

Lúc này, An Dĩnh Thụy đã cởi bỏ được nút áo cuối cùng, nhìn lồng ngực trắng bóc trước mặt, hai đường nhân ngư tuyến cân xứng chạy dài xuống thắt lưng, 4 múi cơ bụng không phải rõ ràng, nhưng lại mang cảm giác chắc khỏe đầy dẻo dai, hoàn toàn là cơ thể ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của thiếu niên.

Vừa ngây ngô, lại vừa quyến rũ lạ kì.

Mỹ cảnh trước mắt làm hầu kết An Dĩnh Thụy trượt lên xuống, đôi mắt tựa có lửa thiêu đốt đến  nóng cháy. Y đang kiềm chế hết sức có thể, mới không khiến bản thân nhào lên làm chuyện mất lí trí tổn thương người trước mắt, nhưng nếu không làm gì, y sợ hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Y cúi xuống, từng chút ấn lên dấu vết thuộc về mình.

Minh Thiên cảm nhận từng cái hôn rải rác, cảm giác hắn mút mát hai quả đậu nhỏ của mình, dù không dám nhìn, nhưng cảm xúc rõ ràng dễ dàng khiến hắn liên tưởng, nhiêu đó thôi, đủ để hắn cảm thấy lí trí dần dần căng lên, có nguy cơ đứt rời, để tình dục và thứ rung động đang trào dâng trong tim khi cảm nhận người kia âu yếm cơ thể mình choáng hết đầu óc.

An Dĩnh Thụy tựa hồ cảm giác được mình bắt đúng điểm nhạy cảm của hắn, miệng cùng tay đều ra trận, xoa nắn rồi liếm mút, đến độ hai đóa hồng anh trướng lên đỏ hồng, lại lấp lánh ánh nước, khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập. Những nụ hôn vụn vặt dần trải rộng từng đóa hoa đỏ hồng trên nền da trắng nõn. Y nhận ra Minh Thiên hoàn toàn chẳng giãy dụa, cứ nằm nhũn ra đó mà thở dốc, mắt lóe lên ý cười ôn nhu lại yêu chiều, động tác cũng càng ngày càng cẩn thận.

Minh Thiên cảm nhận đôi môi của y dần dần tiến gần đến bộ vị nhạy cảm, thắt lưng chẳng biết đã giải khai tự bao giờ. Cách một lớp vải mỏng manh của quần lót, hắn có thể cảm giác được hơi thở dần nặng nhọc của y.

Chỉ thấy An Dĩnh Thụy hơi ngừng lại như đánh giá địa phương trước mắt, rồi ngay khi Minh Thiên không kịp phòng bị, cuối xuống hôn nhẹ lên nơi đó. Hắn hầu như chỉ trơ mắt nhìn người kia âu yếm đặt môi xuống, rồi nhẹ nhàng liếm lộng, thấm ướt lớp vải, cả quá trình đều tràn đầy tình sắc, khiến tên xử nam nào đó cảm giác đầu óc sắp nổ tung đến nơi.

Lúc được người ngậm lấy, bao bọc trong khoang miệng ấm nóng, suýt nữa thì hắn đã buông vũ khí đầu hàng.

Khoái cảm ập đến nhanh đến mức làm người ta không kháng cự lại được. Minh Thiên ưỡn người, khóe mắt trào ra nước mắt sinh lý, miệng không khống chế được tiếng rên trầm mị:

-Ừm... a, đừng như vậy...

Hắn cảm giác hắn như đang trôi nổi bềnh bồng trong khoái cảm, đầu óc xoắn hết lại chẳng thể nghĩ được gì. Lúc bị An Dĩnh Thụy thừa cơ kéo quần lót xuống tận đầu gối, hắn vẫn chưa kịp phản ứng.

Sau đó, y vẫn không ngừng động tác lấy lòng hắn, chỉ là bàn tay to lớn kia mò ra phía sau, nắm lấy mông hắn xoa bóp, rồi một ngón tay khẽ đưa đến chỗ bí ẩn kia, thăm dò.

-Đừng! Không, Dĩnh Thụy! - Minh Thiên như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay càn rỡ kia, ngăn cản động tác của y.

An Dĩnh Thụy lúc này cũng đã một thân mồ hôi, nhẫn nhịn đến khó chịu được. Nhìn người mình tâm niệm nằm bên dưới, cả người gần như trần trụi, hai đầu nhũ đỏ hồng trướng lớn, còn lưu lại vệt nước, trên phân thân bên dưới cũng tương tự, vì mới kinh sợ có chút ỉu xìu, nhưng cũng cực kì quyến rũ. Y có chút mất lí trí, cả người như bị lửa thiêu đến đau lại nóng, giật tay mình ra, nghĩ là hắn lại nghĩ một đằng nói một nẻo như mọi lần, cúi xuống tiếp tục chuyện còn dang dở.

Bàn tay lại lần mò đến chốn cũ, cảm thụ tuyệt vời khiến y muốn chết ngất lên được. Chỉ là, khi một đốt ngón tay vừa cẩn thận tiến vào thăm dò, chỉ nghe người phía trên chợt nức nở:

-Làm ơn... dừng lại...

Âm thanh mang theo tiếng khóc, hơi nghẹn ngào, lại làm tim y đau như ai cào xé. Vội vàng ngẩn dậy đỡ người ôm vào lòng mình, nâng mặt hắn lên, chỉ thấy toàn là nước mắt.

-Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi không tốt! Em đừng khóc!

Y vội vàng hôn lên mắt hắn, cẩn thận như đang hôn một món trân bảo, trong mắt là áy náy, hoảng sợ, tự trách cùng đau lòng nồng đậm, dù hai mắt Minh Thiên nhòe đi thì vẫn có thể thấy rõ ràng. Hắn càng như được mở van, nước mắt chảy dài không dứt được, không có tiếng nấc, chỉ là lẳng lặng khóc như vậy.

An Dĩnh Thụy hận không thể cho mình mấy bạt tay, y đã quá phận đến nhường nào, mà khiến cho Minh Thiên khóc, phải biết nhóc này dù có tức giận thế nào cũng chỉ biết mắng chửi, chưa có ai từng thấy hắn khóc bao giờ.

Ngay lúc y đang gấp đến vò đầu bứt tai, người trong lòng y đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn:

-Cậu nói thích tôi, là loại thích này sao?

Nghe hắn hỏi, Dĩnh Thụy ngẩn ra, theo phản xạ hỏi:

-Ý em là sao?

Minh Thiên vẫn cúi mặt không thèm nhìn đến y, chỉ mím môi, lát sau mới nói lại lần nữa:

-Tôi hỏi, cậu nói thích tôi, chính là thích thân thể, vẻ bề ngoài của tôi đúng không? Nếu không, tại sao không đợi tôi cho phép, đã tự tiện như vậy, mặc kệ cảm xúc của tôi? Nếu thật sự chỉ thích thân thể này, vậy thì cứ làm gì cậu muốn, xong rồi, cút đi, cút càng xa càng tốt!