Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 4: Nữ chính hay nữ siêu nhân bảo vệ chính nghĩa?



Thời tiết âm u, không thích hợp đến trường, không thích hợp đụng độ với con gái, càng không thích hợp cãi nhau với con gái...

Khiêm Du yên lặng nhìn nữ chính Diêu Tuyết Băng đã cải trang xấu xí đứng trước mặt mình, ra vẻ chính nghĩa hất mặt nhìn về phía cậu và hai thằng bạn thân như kiểu nhìn ba cái nùi giẻ. Sau đó, cất giọng nói như oanh vàng khiến bao chàng mê đắm của mình lên, hỏi:

-Các cậu chính là Hội Nam Thần?

Ba người vẫn đứng bất động, có vẻ nữ chính sama hơi quê độ nên lại hắng giọng, bày ra khí thế của năm anh em siêu nhân, thấy chết không sờn bắt đầu diễn thuyết:

-Tôi không cần biết các cậu là con ông cháu cha nhà nào, cũng không cần biết các cậu học tốt cỡ nào, tôi đề nghị các cậu hãy thôi cái kiểu phân biệt đối xử với người nghèo đi! Ai cho các cậu cái quyền ra lệnh học sinh nhận học bổng thì sẽ bị tẩy chay vậy, toàn một đám thiếu gia công tử bột ỷ vào cha mẹ làm lớn mà hiếp đáp người khác, không biết nhục sao? Tôi tự hỏi sao đám fan của các cậu lại có thể hâm mộ lũ não tàn các cậu vậy, một đám nùi giẻ mà tưởng mình là khăn bông hạng sang....

Khi nữ chính còn đang mở miệng định "hát" tiếp, thì tên cầm đầu băng đảng nùi giẻ - Lãnh Thiên Hàn, nãy giờ vẫn đang lắng nghe chăm chú cuối cùng không nén nổi tò mò quay sang hỏi Khiêm Du đang đứng cạnh:

-Nãy giờ cổ đang nói ai vậy?

Khiêm Du đang nghe " hát " đến nổi gân xanh:....

Minh Thiên đứng kế bên: ....

Mọi người vây xem: ....

Nữ chính: ....

Âm thanh không lớn, đều đều, có vẻ tràn đầy lạnh lùng, thành công làm cho cái máy phát thanh hiệu nữ chính nín bặt. Rồi trên gương mặt đã đánh 50 lớp phấn màu để che đi làn da trắng như tuyết ấy bắt đầu đỏ ửng, Tuyết Băng căm phẫn nhìn ba người đứng trước mặt, cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, sau đó đỏ mắt nói:

-Các người là một đám vô liêm sỉ! Dám làm lại không dám nhận!

Sau đó dưới sự lôi kéo năn nỉ của cô bạn thân của mình rời khỏi đám đông. Bỏ lại một bóng lưng hết sức tiêu sái, cũng tràn đầy phẫn nộ...

Khiêm Du liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, sau khi thấy vẻ mặt họ cuối cùng quyết định nhanh chóng trở về "căn cứ" thì hơn. Tránh cho hai tên này đứng đây làm ra chuyện mất mặt.

Vừa về đến văn phòng hội học sinh, Minh Thiên liền bỏ vẻ cao quý lãnh diễm mà bắt đầu chửi đổng:

-Cô ta là thứ gì vậy? Trốn trại mới ra hả? Sao tự nhiên nhảy ra chửi tụi mình, rốt cục tụi mình đã làm gì? Aaaaaaaaa!

Thiên Hàn cũng không quan tâm bạn mình đang phát điên, bắt đầu không cảm xúc mà hỏi Khiêm Du:

-Cô gái đó nói tụi mình hả? Nhưng mà tụi mình đâu có ra lệnh cho ai tẩy chay ai đâu?

Khiêm Du nhìn hắn vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt lại mờ mịt, lại lấy tay xoa đầu hắn, thở dài:

-Hiểu lầm thôi, không sao đâu cậu đừng lo!

Thật ra lúc hắn đọc tiểu thuyết hắn cũng nghĩ là Hội Nam Thần ra vẻ hống hách mới khiến nữ chính đứng ra bảo vệ chính nghĩa. Nhưng có vẻ tình hình không đúng kịch bản lắm thì phải!

Bên này, nữ phụ bất đắc dĩ mà lôi tay nữ chính vẫn đang phát điên:

-Này, tớ nói, cái đám người đến tìm tụi mình nói chuyện hình như chỉ là để nhắc nhở cậu tiền học phí thôi mà? Họ cũng đâu có nặng lời gì đâu? Với lại đám bạn trong lớp cũng bắt chuyện với cậu mà, tại cậu không thèm nhìn bọn họ đấy chứ, bọn nhà giàu thì tụi nó học khác lớp không quan tâm tụi mình là đúng rồi! Còn nữa tớ đã bảo đừng có đeo tai nghe bật âm lượng lớn nữa, tai cậu đang bị lãng dần đấy, thầy giáo gọi cậu cậu lại không nghe thì bị phạt là đúng rồi còn gì? Lần trước tụi mình vô lễ với thầy, thầy không để bụng là tớ mừng lắm rồi! 

-Cơ mà, sao tụi mình lại phải hóa trang đi học vậy? Mấy kí phấn này ngứa lắm cậu biết không, dùng nhiều quá hư da đấy! Mà này cậu mau học hành đàng hoàng đi, thi rớt đại học là bố mẹ cậu bắt cậu đi lấy chồng đấy, không thì trước đấy trường cũng đuổi học cậu!

Nữ chính vùng vằng hất tay nữ phụ ra, cực kì cao quý mà thốt lên:

-Tớ thích thì tớ làm, nhà tớ giàu mà, họ không dám đuổi học tớ! Tớ cũng có bằng đại học rồi nhé, cóc thèm! Còn đám người trong lớp bọn mình đâu xứng nói chuyện với tớ, bọn họ chỉ nhìn vẻ ngoài tớ đẹp rồi bắt quàng làm họ thôi! Cậu thôi lải nhải đi!

Nữ phụ nghe câu "nhà tớ giàu" của nữ chính, im lặng nhớ tới thân phận "học sinh nhận học bổng" được giả tạo của hai người. Rồi còn câu "vẻ ngoài xinh đẹp" sau đó nhìn lại bản thân mình đang hóa trang xấu xí. Quyết định giữ im lặng cho rồi.