Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 9: Thật sự không đành lòng



Khiêm Du phát hiện, dạo gần đây tần suất nhóm ba đứa bọn họ đụng phải nữ chính ngày một nhiều. Đi trên hành lang thì sẽ gặp, đi xuống nơi uống trà cũng sẽ đụng phải, đi ra về sẽ đụng mặt ở cổng, thậm chí, đi vệ sinh cũng sẽ đụng ở trước cửa nhà vệ sinh!

Thật ra thì cậu cũng sẽ cho đó là trùng hợp, nếu như cái trường học này không phải lớn đến mức đến được lớp học cũng mất nửa giờ, hơn nữa khu học của bọn cậu và khu học của nữ chính rõ ràng không- cùng - một - đường! Bằng chứng là hồi đầu năm học dù cùng học một trường nhưng trừ khi nữ chính đi tìm bọn cậu, còn lại bọn cậu không hề biết đến sự tồn tại của cô ta! Vậy thì tại sao nữ chính lại có thể dùng tần số 1 ngày 1 lần, 7 lần một tuần, 30 lần một tháng xuất hiện trước mắt bọn họ?!

Lý do giải thích cho vấn đề này, chuyên gia Khiêm Du cảm thấy, một là nữ chính cố ý, còn hai là Mạch Truyện bắt đầu thúc đẩy cho nam nữ chính rồi!

Như vậy, tức nghĩa là cách ngày ba bọn cậu tan rã đã càng gần, cũng gần như là cách ngày cậu tan biến cũng càng gần.

Thật ra biết đâu sau khi cậu bị Mạch Truyện tiêu diệt, cậu có thể trở về thế giới thật. Nhưng ở thế giới thật, cậu chỉ là một đứa không cha mẹ không bạn bè, một trạch nam yêu tiểu thuyết như mạng, chỉ có một công việc hạng xoàng đủ để sống qua ngày. Nói cách khác, cậu chẳng có gì lưu luyến ở thế giới kia cả, nhưng còn thế giới này....

Nhìn sang cái máy lạnh đang vô cùng thân thiết tựa vào người cậu. Lại nhìn sang tên bán cá nào đấy đang ngồi như mấy bà hàng cá mà lướt điện thoại. Lại nghĩ về cha mẹ cực kì tốt của nhân vật Khiêm Du này. Mặc dù ở đây thường hay đụng phải mấy đứa ảo tưởng sức mạnh, ảo tưởng bị hại, nhưng, cậu có chút không nỡ.

-Du, sao thế? - Thiên Hàn cảm nhận được trang sách của người bên cạnh đã nửa tiếng không lật rồi, hắn bèn quay sang hỏi cậu.

Vì nam chính sama đang tựa đầu vào vai Khiêm Du, lúc này ngẩng đầu lên vừa vạn cách mặt cậu chỉ vài xen-ti-met. Hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu, đôi mắt chứa đầy sự quan tâm kề sát. Khiêm Du chợt cảm thấy, tim cậu đập trật một nhịp, có một tiếng nói thôi thúc cậu hôn lên đôi mắt đẹp biết nói kia.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Khiêm Du thở dài trong lòng, đưa tay xoa xoa đầu Lãnh Thiên Hàn, tươi cười:

-Không có gì!

Cứ thế này, thật sự rất không đành lòng mà....

Lãnh Thiên Hàn nhìn về phía Khiêm Du, im lặng hồi lâu, chợt hắn đứng phắt dậy, kéo tay cậu cùng đi ra ngoài.

Lần đầu tiên thấy thái độ của hắn cương quyết như vậy, Khiêm Du chỉ biết ngơ ngác đi theo, không kịp phản ứng. Đến tận khi bị kéo vào một góc khuất của dãy phòng học thì mới hoàn hồn trở lại.

-Thiên Hàn, cậu sao, sao thế? – Khiêm Du khó hiểu hỏi hắn.

-Cậu dạo gần đây có tâm sự, đúng không? – Nam chính sà ma lạnh lùng nhìn cậu, lại pha lẫn chút cương quyết hiếm thấy, ánh mắt khiến người khác có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả.

Khiêm Du hơi tránh ánh mắt của hắn, lắp bắp:

-Không, không có.

-Cậu có. – Lại một câu trần thuật, nhìn Lãnh Thiên Hàn lúc này, hoàn toàn khác với lúc bình thường luôn ngơ ngác của hắn. Khiêm Du lại không khỏi suy đoán, có vẻ sự ảnh hưởng của Tình Tiết lên tính cách của hắn cũng càng ngày một mạnh mẽ hơn.

-Thật sự ... – Khiêm Du định há mồm phản đối, nhưng nghĩ nghĩ, lại hạ mi mắt xuống, rầu rĩ đáp. – Thì đúng là có... nhưng mà tôi không thể nói cho cậu lúc này được.

Lãnh Thiên Hàn nghe thế, mày hiếm khi nhíu lại một mi li mét:

-Tôi không thể giúp gì cho cậu hết sao?

-Không, cậu không thể. – Khiêm Du cam chịu đáp. "Bởi vì cậu cũng chỉ là một nhân vật bị thao túng mà thôi..."

Nam chính sà ma lại im lặng nhìn chằm chằm cậu, nửa ngày sau mới thở dài, khẽ ôm cậu vào lòng:

-Nếu tôi có thể làm gì thì cứ nói nhé. Cậu cứ rầu rĩ thế suốt, tôi cũng lo lắng lắm.

Được vòng tay ấm áp ôm lấy, dù hắn đang không ngừng phả khí lạnh, thì Khiêm Du vẫn cứ thấy ấm áp đến điên lên rồi.

Ừ, cậu sắp phát điên rồi, thật sự, thật sự muốn kéo cái tên đang ôm cậu mà nói, cmn tôi thích cậu, tôi không muốn cậu biến mất.

Nhưng cậu không dám, cũng không nỡ mạo hiểm như thế. Bởi vì nếu như nói ra, có khả năng cả hắn, cả cậu sẽ cùng nhau biến mất khỏi thế giới ảo này mất.

Vậy nên, cậu nghĩ, cho dù phải mắc kẹt ở cái thế giới chết tiệt này cả đời, cũng không thể khiến cho nam chính hay Minh Thiên bị Tình Tiết đào thải, chỉ cần hai người đó còn tồn tại, dù cậu có phải giấu kín tâm tư này đến phát điên, cậu cũng có thể chịu được.