Nam Chính Đã Yêu Thầm Nữ Chính Từ Lâu

Chương 6



Não anh nhất định có vấn đề.

Tôi hít thở thật sâu, không nghĩ nhiều nữa.

Đợi đến khi tôi bật đèn lên, Đoạn Dĩ Diễn bất ngờ đến gần, nắm lấy cánh tay bảo tôi đừng nghịch ngợm.

Bàn tay anh thì lạnh toát mà người tôi lại nóng như lửa đốt, lúc 4 mắt nhìn nhau rõ ràng tim chúng tôi đã đập rất nhanh.

Đoạn Dĩ Diễn lúng túng tắt đèn, trước mắt tôi là một màu đen kịt, theo phản xạ mà túm lấy eo anh.

Anh đến gần tôi hơn một chút nhưng lại giọng điệu lại có chút bực tức, “Sợ cái gì chứ?”

Tôi ngại ngùng bỏ tay ra, “Anh rốt cuộc định làm gì?”

Một ngọn lửa nhỏ như đang nhảy múa không ngừng trước mắt tôi.

Ánh sáng và bóng tối hòa quyện với nhau phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của ai đó, những đường nét sắc sảo dường như lại trở nên dịu dàng, anh nhìn sang, sự cợt nhả mọi khi được thay bằng một thái độ vô cùng nghiêm túc, “Em ước đi.”

Không ai ngờ được rằng, Đoạn Dĩ Diễn vậy mà lại nhận ra, chiếc bánh sinh nhật mà Kỳ Xuyên mang đến không có nến.

Tôi ước xong, vào khoảnh khắc thổi tắt ngọn nến đó, anh hình như đã nở nụ cười.

Tính cách kì quái, cười đẹp nữa thì cũng có tác dụng gì, tôi nhất định không mắc bẫy đâu.

Sau khi lấy được bình tĩnh tôi chỉ tay ra ngoài cửa, “Ước xong rồi, anh ra ngoài đi.”

Anh gõ nhẹ lên trán tôi, trách móc, “Không có lương tâm.”

Đợi khi anh đã ra ngoài, tôi như người mất hồn nằm ở trên giường, cả một đêm cứ lăn đi lăn lại, đến gần sáng mới ngộ ra, “Đoạn Dĩ Diễn nhất định lại sắp có kế hoạch gì đây.”

5.

Thực ra tôi biết vì sao Đoạn Dĩ Diễn lại ghét mình như thế.

Hàng xóm đều nói mẹ tôi là hồ ly tinh quyến rũ chú Đoạn, nên chú mới cưới mẹ vào nhà.

Bà đem theo con gái của chồng trước quang minh chính đại bước vào cửa lớn của một gia đình tri thức, khó tránh khỏi việc sẽ có người đứng trên phương diện đạo đức mà bình giá nọ kia.

Đến cả chú Đoạn trước nay luôn là một hình mẫu trong mắt mọi người, từ sau khi cưới mẹ về, cũng trở thành một nhân vật hạ lưu trong mắt bọn họ.

Cũng phải, một giảng viên lỗi lạc sau một đêm lại trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người, đổi lại là người khác cũng khó lòng chấp nhận.

Thế nhưng khoảng thời gian này, Đoạn Dĩ Diễn thay đổi rõ rệt.

Trước kia anh chưa từng cho phép tôi đến gần mình, vậy mà bây giờ tôi khóc lóc tôi còn có thể ôm lấy anh mà khóc lớn, anh chỉ khẽ chau mày nhưng không từ chối.

Anh cũng chưa từng cho phép tôi vào phòng, thế mà tôi hôm qua tôi buột miệng nói muốn xem đĩa CD ca nhạc anh liền đáp, “Phòng anh có, vào lấy đi.”

Một hôm trở về nhà, tôi nhận ra mẹ lại đi công tác cùng chú Đoạn rồi.

Gần đây tần suất họ ra đi công tác cùng nhau càng lúc càng nhiều, Khương Vận Hà thì một tháng chỉ gặp mặt mấy lần, còn chú Đoạn, hình như đã nửa năm rồi tôi chưa nhìn thấy, có cảm giác như chỉ có tôi và Đoạn Dĩ Diễn sống ở ngôi nhà này vậy.

Hôm nay Đoạn Dĩ Diễn vừa về đến nhà thì đã khóa cửa phòng.

Đến 3h chiều, anh đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, “Chóng mặt.”

Tôi không khỏi bất ngờ, chẳng nhẽ là gửi nhầm ư?

“Để em bảo Kỳ Xuyên mang thuốc đến…”, tin nhắn chưa kịp gửi đi thì điện thoại đã thông báo có tin nhắn mới, “Không cần tìm Kỳ Xuyên.”

Đúng là phiền phức.

Thôi vậy, đành phải đến xem thử một chuyến vậy.

Thì ra phòng Đoạn Dĩ Diễn không hề khóa cửa, tôi có chút ngơ ngác, anh đã buông bỏ phòng bị với tôi tự lúc nào, vậy mà tôi lại chẳng mảy may biết điều gì.

Đến khi tôi bước vào thì thấy anh đang cau mày, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều.

Tôi với tay ra sờ trán anh, rất nóng, “Anh sốt rồi, chúng ta đến viện đi.”

Đoạn Dĩ Diễn chầm chầm mở mắt, thanh âm yếu ớt, “Không muốn đi.”

“Vậy để em đi lấy thuốc.”

Đúng là khó chiều, còn sốt nữa biết đâu lại trở thành một tên ngốc, sau này xem còn ai để mắt nữa không.

Tôi đặt thuốc vào tay anh thế nhưng anh nhất định không động đậy, “Không còn chút sức lực nào nữa.”

Cả người Đoạn Dĩ Diễn cũng nóng ran lên rồi, lúc nói chuyện còn không mở nổi mắt nữa, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh trong bộ dạng yếu ớt như thế này.

Uống thuốc xong anh, tầm mắt anh như khóa chặt trên người tôi, “Không cho em đi.”

Lúc ốm yếu như thế này Đoạn Dĩ Diễn quả nhiên đã bớt lỗ mãng đi vài phần, lúc nói chuyện thì nhỏ nhẹ như thì thầm vào tai người nghe vậy, giống hệt như một đứa trẻ đang làm nũng.

Tôi đặt cốc nước trong tay xuống, đỡ lấy mặt anh rồi tiện tay véo một cái, “Được, chị sẽ không đi.”

Anh không nói gì nhưng khóe miệng khẽ cong.

Tôi chống cằm ngồi bên mép giường, nhìn anh dần dần đi vào giấc ngủ, mí mắt cũng càng lúc càng nặng trĩu.