Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 14



Editor+beta-er: Eirlyss

—————

Từ mười hai giờ nằm trằn trọc đến hai vẫn không ngủ được, Hải Lan rất bực bội, từ hai giờ lăn qua lộn lại đến bốn giờ vẫn không tài nào ngủ được, làm Hải Lan muốn hắc hóa thành vai ác, xúc động muốn giết nam chính ngày càng mãnh liệt.

Từ tối hôm qua sau khi Lăng Việt nói với cô chính là hắn ở sau lưng giở trò, Hải Lan cả đêm không ngủ được.

Thời gian mở cửa Gallery vẫn luôn là mười một giờ trưa đến năm giờ chiều, nhưng hôm nay mới bảy giờ sáng Hải Lan đã đến mở cửa, cho nên lúc mười giờ rưỡi trợ lý nhỏ đến định mở cửa, đã bị doạ cho hoảng sợ.

Nếu không phải nhìn thấy văn phòng của Hải Lan sáng đèn, cậu ấy còn tưởng hôm qua lúc cậu ấy rời khỏi Gallery quên không khóa cửa.

Gõ cửa văn phòng Hải Lan, đẩy cửa ra, “Lan tỷ, hôm nay làm sao lại……”

Chữ “Sớm” còn chưa nói ra, đã nhìn thấy Hải Lan mặc dù có trang điểm nhưng vẫn không che được gương mặt tiều tuỵ cùng với quầng thâm mắt, yên lặng nuốt từ muốn nói vào bụng.

Hải Lan nghe được tiếng của trợ lý nhỏ, nhưng hai mắt vẫn vô thần, mặt ủ mày chau nhìn về phía trước, không có tiêu điểm.

Chỉ có trời mới biết thân thể cô hiện tại có bao nhiêu mệt mỏi, là Lăng Việt đặc biệt rót đầy một ly cà phê cho cô, tinh thần tỉnh táo đến mức làm cho cô cảm giác có một Lăng Việt phiên bản nhỏ đang ở trong đầu cô chạy vòng vòng.

Vẫn luôn chạy, vẫn luôn chạy, hắn không mệt, cô đã mệt đến mức muốn bổ đầu mình ra bóp chết hắn.

“Lan tỷ, tối qua chị đi ăn trộm hả? Không đúng, tối hôm qua không phải chị cùng với chồng chưa cưới là Lăng tiên sinh đi tham gia tiệc mừng thọ của thị trưởng tiền nhiệm sao?”

Nghe được câu chồng chưa cưới Lăng tiên sinh nhạy cảm này, Hải Lan ngước đôi mắt đen nhánh lên, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía trợ lý nhỏ.

“Cho cậu cơ hội cuối cùng, một lần nữa nghĩ xem nên xưng hô như thế nào.” Bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên giọng nói của Hải Lan mang theo một chút khó chịu, kết hợp với đôi mắt âm trầm của cô, khiến cho người ta sợ hãi.

Trợ lý nhỏ nuốt nước miếng, sửa miệng: “Lăng tiên sinh.”

Lúc này Hải Lan mới thu hồi ánh mắt đầy sát khí.

“Cậu để cho tôi ở một mình, đừng hỏi tôi cái gì hết, cứ làm việc của mình đi.”

Trợ lý nhỏ nhiều chuyện mang đầy một bụng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục nghẹn lại, “A” một tiếng sau đó rời khỏi văn phòng của Hải Lan, thuận tiện đóng cửa giúp cô.

Hải Lan mở máy tính click vào phần mềm phát nhạc, chọn Chú Đại Bi, sau đó đi đến sô pha trong văn phòng nằm xuống, hy vọng có thể quét hết mọi ý nghĩ trong đầu, nhưng lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Nhưng sau khi ngủ thiếp đi, Hải Lan mới biết được, ngủ cũng là một loại tra tấn.

Lại là giấc mơ đó, không có điều gì mới, nhưng vẫn có thể làm cho người ta dựng tóc gáy.

“Lan tỷ, Lan tỷ?”

Bên tai vang lên tiếng gọi ầm ĩ, Hải Lan lập tức mở mắt, mãnh liệt hít thở thật sâu.

“Lan tỷ, vừa rồi em vào là muốn hỏi chị muốn ăn cái gì, nhưng em nhìn thấy chị giống như là gặp ác mộng, cho nên lập tức đánh thức chị.”

“Lan tỷ chị không sao chứ?” Trợ lý nhỏ hỏi.

Sắc mặt Hải Lan có chút tái nhợt, hơn nữa sáng nay tinh thần uể oải rất khó làm trợ lý không để ý đến.

“Không sao, nằm mơ thấy ác mộng có ai mà không bị doạ đâu?” Hải Lan dùng tay sờ trán, quả nhiên, bị cơn ác mộng lúc nãy doạ sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Ngồi dậy, rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ lớn được trợ lý nhỏ ôm trong tay.

“Cậu mua?” Nhìn kỹ một chút, hài lòng gật đầu: “Hoa hồng rất đẹp cũng rất nổi bật, nếu đem trưng sẽ cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, tâm trạng rất tốt.”

Trợ lý nhỏ lắc đầu, đưa cho Hải Lan: “Đây là tặng cho chị, nghe nói là hoa hồng quý tộc được vận chuyển từ Pháp về, tổng cộng 99 đóa.”

Hải Lan nghe vậy, thoáng nhíu mày, khoác tay, không nhận lấy, mà là đứng lên, duỗi tay lấy tấm card dưới bó hoa, mở ra.

Tấm card trống rỗng, ánh mắt rơi xuống chỗ ký tên, viết hai chữ LY*, dừng lại hai giây, lập tức phản ứng lại cái này đại biểu cho cái gì, trợn mắt, sợ tới mức lập tức ném tấm card trên tay ra ngoài giống như tấm card là một quả lựu đạn.

*LY là pinyin của tên Lăng Việt (凌越 – Ling Yue)

Vẻ mặt nhăn nhó, nhưng có thể nhìn ra được sự hoảng sợ, còn có ghét bỏ, sắc mặt phong phú đến mức làm trợ lý nhỏ trở nên mơ hồ.

Lúc hoa được đưa tới, trợ lý nhỏ không thấy tấm card cũng đã đoán ra được hoa này là của Lăng tiên sinh tặng, đây là trực giác của đàn ông, anh ấy cũng cho rằng bà chủ của mình khi nhận được hoa hồng sẽ rất vui, nhưng xem ra, trực giác của anh ấy chỉ đúng một nửa.

Lăng Việt nói có hảo cảm với cô đã đủ doạ người rồi, còn tặng hoa cho cô, cái này là đặc biệt muốn doạ cho cô bị bệnh tim mới chịu bỏ qua đây mà.

“Hoa này xấu chết đi được, trưng ở hành lang cũng làm cho tranh ở Gallery hạ giá, nhanh chóng ném đi.”

Trợ lý nhỏ sửng sốt: “…… Lan tỷ, vừa rồi chị không có nói như vậy.” Còn có, từ nước ngoài vận chuyển bằng đường hàng không trở về, hạ giá chỗ nào!?

Hải Lan liếc cậu ấy, tỏ ý cậu tự hiểu lấy.

Trợ lý nhỏ:……

Ôm bó hoa lớn, yên lặng xoay người rời khỏi văn phòng.

Cậu cảm thấy, hoặc là là hai người tối hôm qua có chuyện gì đó nên hôm nay không được thoải mái, hoặc chính là kỳ sinh lý, nếu không phải thì cậu ấy cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân khiến bà chủ sáng sớm tâm trạng đã không thoải mái.

Nhìn trợ lý nhỏ nhanh chóng ôm bó hoa ra ngoài, lại nghĩ đến ác mộng lúc nãy, tâm tình phức tạp.

Cảnh trong mơ quá mức chân thật, còn lặp đi lặp lại không dưới mười lần, tình huống hiện tại, giống như không thể cố kỵ quá nhiều.

Cảnh tai nạn giao thông xảy ra trong mơ giống y như một viên thuốc nổ, không biết nó sẽ nổ lúc nào.

Hải Lan suy nghĩ cảm thấy, Lăng Việt ngả bài với cô, vậy cô cũng có thể ngã bài với nhà của mình còn có nhà họ Lăng.

Suy nghĩ nửa ngày xem nên mở miệng như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nói thẳng ra là tốt nhất, lấy cớ, hay lý do đều không tốt.

Đưa ra quyết định, điện thoại bỗng nhiên vang lên, nhìn dãy số xa lạ, không có bị đánh dấu là điện thoại quảng cáo, cũng lập tức bắt máy.

“Alo, ai vậy?”

“Hoa, có thích không?” Giọng nói trầm thấp, còn mang theo chút sung sướng,

Giọng nói của Lăng Việt!

Sau khi nhận ra giọng nói này là của ai, Hải Lan không chút do dự, trực tiếp cúp điện thoại.

Mở danh bạ ra, kéo đến số có lưu tên Lăng Việt, lại nhìn số vừa nãy hắn dùng để gọi cho cô, không có lưu lại, cũng không có nhật ký cuộc gọi.

……Tên này, biết cô sẽ không bắt máy, cho nên dùng số của thư ký hắn gọi cho cô!

Sao cô lại có cảm giác hình như Lăng Việt rất hiểu cô, loại cảm giác này làm người ta rất khó chịu.

Máy tính còn đang phát Chú Đại Bi lặp đi lặp lại, nhưng cũng không làm cho Hải Lan bớt giận.

Bị cúp điện thoại, người đàn ông bên đầu dây bên kia, cũng không có nổi giận, ngược lại khóe miệng cong lên, cười như không cười.

Sau đó trả điện thoại lại cho thư ký.

Thư ký nhận lấy điện thoại, không hỏi cấp trên gọi cho ai, dù sao tối hôm qua mười một giờ cô ấy còn liên hệ bạn bên Pháp, đặt giúp cô ấy 99 đóa hoa hồng đỏ, vận chuyển bằng đường hàng không về trong ngày, rồi gửi tới Hải Thiên Gallery.

Vừa nghe được cấp trên hỏi người trong điện thoại, có thích hoa hay không, cô ấy lập tức đoán được, đây là gọi cho vợ chưa cưới.

Hơn nửa tháng trước cấp trên đã thay đổi thái độ với vợ chưa cưới, đến bây giờ, thư ký cũng không cảm thấy kì quái, chỉ là tò mò tại sao chỉ gọi có một cuộc điện thoại mà lại phải đổi điện thoại để gọi qua.

Lăng Việt thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: “Gọi trà chiều đi.”

Thư ký gật đầu, sau đó mở ứng dụng đặt đồ ăn, hỏi: “Lăng tổng ngài muốn ăn gì?”

“Xoài, dâu tây cùng với mấy loại đồ ngọt linh tinh.”

Ngón tay thư ký hơi dừng lại, nhìn cấp trên của mình, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Từ trước đến nay cấp trên không hứng thú với đồ ngọt, đây là thay đổi khẩu vị sao?

“Đưa đến Hải Thiên Gallery.”

Thư ký rất nhanh đã phản ứng lại, không ngạc nhiên chút nào, hơi mỉm cười, gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi.”

Hiện tại không phải chỉ là gọi một buổi trà chiều thôi sao, sao có thể so với việc nửa đêm bò dậy đặt hoa hồng?

“Ừ.” Lăng Việt lên tiếng, xoay người.

Lúc xoay người, lại nhớ tới việc gì đó, thuận tiện sắp xếp: “Thêm vào đó, giúp tôi hẹn trước với bệnh viện, tôi phải làm kiểm tra tổng quát.”

“Lăng tổng có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Làm theo.”

Thư ký biết mình không thể hỏi nhiều, đành phải gật đầu, “Tôi lập tức sắp xếp.”

Trở lại văn phòng, Lăng Việt ngồi trước bàn làm việc, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế.

Vuốt ve nhẫn đính hôn ở ngón giữa, mày nhíu lại, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.

Hai đời đều chết vì bệnh ung thư, tuy rằng có thể trị khỏi, nhưng hắn vẫn muốn cẩn thận.

Đời này, hắn muốn tích mệnh.

…………

Hải Lan từ nhỏ đến lớn, tư tưởng đều rất độc lập, lúc đi học, giáo viên còn không quản được cô, mà hiện tại, cô lại một mình quản lý một cái Gallery nhỏ, vậy thì càng không có ai có thể quản được cô.

Nói một câu thật lòng, nếu lúc trước không xuyên vào tiểu thuyết, kỳ thật cô cũng không có sợ ai, nhưng sau khi xuyên vào tiểu thuyết, cô thật sự rất sợ nhân thiết* của nam chính sụp đổ.

*Thiết lập nhân vật/ hình tượng: tên, tuổi, tính cách, ngoại hình….v.v

Buổi sáng là hoa, buổi chiều là trà chiều, Hải Lan thật sự rất sợ hắn lại tiếp tục sử dụng chiêu trò, cho nên tan làm sớm.

Nếu này hắn từ một kẻ văn nhã bại hoại trực tiếp thể hiện ra mình là một người mất hết phẩm chất, cho dù cô biết rõ, thì cũng sẽ giả ngu vờ như không biết.

Hải Lan về đến nhà đi vào bên trong, vừa khéo, ba mẹ cô đều ở nhà.

Nếu như đã ở nhà, vậy chọn ngày không bằng đụng ngày.

Tiểu Hải Thiên ở trong phòng khách chơi xếp gỗ, mà vợ chồng bọn họ ngồi trên sô pha xem TV.

Hải Lan đi đến trước mặt bọn họ, chắn TV,

“Lan Lan sao hôm nay con lại về sớm như vậy?” mẹ Hải Lan hỏi.

Hải Lan nhìn hai người họ, gương mặt nghiêm túc.

“Ba mẹ, con có một việc muốn nói với hai người, nhưng mà con nói trước, trước khi nổi giận, thì phải nghe con giải thích trước đã.”

Hải Lan không phải người nghiêm túc, cho nên lúc nghiêm túc lên, làm cho lòng của hai vợ chồng có chút thấp thỏm.

Không khí dần dần ngưng trọng, hai vợ chồng liếc nhau một cái, không biết là hai người hiểu ra cái gì, cả hai đều gật đầu với đối phương.

Sau đó mẹ Hải Lan hít sâu một hơi, hỏi: “Con say rượu lái xe bị bắt?”

Hải Lan:……

Tức giận trả lời: “Không có.”

Giọng nói của mẹ Hải Lan dần dần trở nên khẩn trương cùng bất an: “Lái xe quá tốc độ bị bắt?

……

“Cũng không có, không phải vấn đề lái xe.”

Nhận được sự khẳng định của Hải Lan, nhưng hai vợ chồng không chỉ không buông lỏng, mà ngược lại càng thêm khẩn trương, ba Hải Lan ngồi thằng lưng lên, hai tay để lên đùi.

Gương mặt nghiêm túc, thở dài một hơi, lời nói thấm thía: “Nếu đã xảy ra tranh chấp liên quan tới pháp luật, ba có thể tìm cho cho con một luật sư giỏi.”

…… Cho nên nói, rốt cuộc cô không đáng tin cậy bao nhiêu, mới có thể làm cho bọn họ nghĩ chỉ cần là việc của cô thì cũng đều rắc rối?

“Đều không phải, tuy rằng con đúng thật là gặp rắc rối, nhưng không có nghiêm trọng như vậy, cũng không có liên quan đến pháp luật.” Từ hôn với Lăng Việt, chắc là không nghiêm trọng đâu?

Mẹ Hải Lan lắc đầu: “Không, ngược lại chúng ta còn hy vọng con phạm vào những việc trên, những việc đó có lẽ còn dễ xử lí hơn một chút.”

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Hải Lan chính là bởi vì quá hiểu con gái mình, cho nên mới hy vọng cô chỉ là phạm những lỗi nhỏ có thể dễ dàng xử lí.

Hải Lan gãi mũi, ánh mắt mơ hồ, “Con muốn cùng Lăng Việt từ hôn, là chuyện lớn sao?”

Hai vợ chồng lập tức yên lặng, nửa phút lúc sau, mẹ Hải Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực.

“Dọa chết mẹ rồi, mẹ còn tưởng rằng chuyện gì lớn.”

Ba Hải Lan cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hải Lan chớp mắt, gương mặt kinh ngạc: “Sao hai người lại không giật mình.”

Phản ứng của bọn họ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.

Ba Hải Lan đứng lên, nói với Hải Lan: “Con chờ một chút, ba đi lấy một thứ.”

Hải Lan gật đầu, nhìn thấy ông ấy đi đến TV, từ ngăn kéo tủ TV lấy ra một quyển vở.

Mở vở ra, nhìn nội dung đọc lên: “Ngày 26 tháng 8 năm 2012, sau khi kết thúc kỳ quân sự trở về, lớn tiếng tuyên bố mình thích anh Lăng Việt, cùng năm, ngày cuối cùng của năm, con nói cậu ta không đón năm mới với con, con quyết định từ nay về sau không thích cậu ta nữa.”

Hải Lan nhíu mày, hỏi: “Ba, ba nói chuyện này để làm gì?”

Mẹ Hải Lan liếc cô, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đừng quấy rầy ba con, để cho ông ấy nói xong.”

Sau đó ba Hải Lan tiếp tục đọc: “Nhưng khi qua kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, con đi học đại học, sau khi trở về, lại nói muốn tiếp tục thích, tương tự, không tới bốn tháng, con lại bắt đầu nói lời thề son sắt, nếu con lại thích cậu ta, thì mình sẽ là con chó.”

Hải Lan…… Cô hết sức, khẳng định, cô chưa từng nói những lời này.

“Mặt sau ba không cần nhìn cũng nói được, tóm lại cách bốn tháng sẽ nháo một lần, mỗi lần nháo, đều không quá một tuần.”

“Cho nên?” Hải Lan hỏi.

Ba Hải Lan đóng vở lại, nhìn về phía cô.

“Con đã trưởng thành rồi, đừng tùy hứng nữa.”

Hải Lan:……

Giơ tay lên, giọng nói rất nghiêm túc, “Con thề, lần này là thật sự, thật sự muốn từ hôn với Lăng Việt.”

Ba Hải Lan nhíu mày: “Lần này lại là vì chuyện gì?”

“Con không thích cậu ta, lại muốn dùng lý do này để giải thích sao?”

Ba Hải Lan im lặng nhìn cô mấy giây, ngay sau đó rút quyển sổ ghi chép ra, lật đến tờ mới đánh dấu, miệng nói tay viết, “Ngày 21 tháng 9 năm 2019, sau khi đính hôn lần đầu tiên nói muốn từ hôn, lý do không đổi, như cũ nói không thích Lăng Việt.”

“Ba, sao ba lại giữ đồ vật không quan trọng này?”

Ba Hải Lan hơi hơi mỉm cười, “Về sau chờ lúc Hải Thiên thích người con gái khác ba cũng sẽ ghi nhớ bằng cách này.”

Quả nhiên đây là dựa vào hiện thực để viết bối cảnh của tiểu thuyết, đặc điểm tính cách nhân vật, còn có hứng thú và yêu thích đều giống nhau như đúc.

Hải Lan che trán, rất bất lực nói: “Ba, lần này con không nói giỡn.”

Nhưng ba Hải Lan lại cho rằng không phải như vậy, bỏ quyển vở xuống, đi tới trước mặt Hải Lan, vỗ vỗ bả vai Hải Lan, thuận miệng nói một câu thấm thía: “Đừng tùy hứng, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, những lời này là trước lúc đính hôn ba đã nói với con, hiện tại ba vẫn nói với con như vậy.”

Việc Hải Lan làm, trong mắt người khác, quả thật là quá mức tùy hứng, quá mức hồ nháo.

“Trước đi tắm rửa một chút, ngủ một giấc, cơm chiều có thể ăn trễ một chút, nghỉ ngơi tốt một chút, sau khi thức dậy, nghĩ kĩ lại.”

Bả vai Hải Lan lập tức rũ xuống, cảm giác bất lực từ trong lòng lan ra khắp người.

Hiện tại cô xem như đã hiểu rõ, tại sao lúc trước Lăng Việt lại sảng khoái đáp ứng việc từ hôn như vậy, đồng thời còn làm cho cô tự mình nói ra, sẽ tự thuyết phục mẹ hắn và người nhà của cô.

Trừ nguyên nhân gạt người này, còn một nguyên nhân khác có lẽ đã sớm đoán ra được, cô không có khả năng dễ dàng thuyết phục được những người cộng lại hơn hai trăm tuổi này!