Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 22



Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan thuê một căn nhà nhỏ để ở lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lạ thật đấy, có ai sắp độ kiếp sao?"

Vẻ mặt Cơ Tinh Loan hơi kỳ lạ, hắn nhìn xuống đất nói: "Tỷ tỷ, mấy ngày nay ta đã có chút cảm ngộ, ta muốn bế quan vài ngày được chứ?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là được rồi." Phong Già Nguyệt rất kinh ngạc, vui mừng xoa đầu hắn: "Đúng là Tiểu Tinh có khác, mới đó mà đã có cảm ngộ rồi, nhanh đi bế quan đi, tỷ tỷ sẽ chuẩn bị thuốc và đồ ăn cho ngươi."

Nàng lấy ra một cái túi trữ vật, đây là nàng chuẩn bị riêng cho hắn, bên trong có rất nhiều thứ từ Luyện Khí đến Trúc Cơ dùng đến, trong truyện nam chính thăng cấp rất nhanh, có khi còn vượt cấp, cho nên nàng đã chuẩn bị trước mọi thứ.

"Cầm lấy những thứ này mà dùng, không đủ thì nói với tỷ tỷ."

Cơ Tinh Loan xem qua túi trữ vật, mọi thứ đều sắp xếp đâu ra đấy, đủ các kiểu loại, số lượng dư dả, rõ ràng là tốn rất nhiều tâm tư để chuẩn bị.

"Cảm ơn tỷ tỷ." Hắn giữ chặt túi trữ vật, "Ta đi bế quan đây."

"Được, cố lên, có chuyện gì nhớ phải gọi tỷ tỷ." Phong Già Nguyệt dựng kết giới khắp sân, sau khi thấy hắn vào phòng, nàng cũng vào phòng bên cạnh để tu luyện.

Cơ Tinh Loan vào phòng dựng một ảo ảnh hắn đang tu luyện rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Phong Già Nguyệt mở cửa sổ ra: "Lạ thật đấy? Sao kiếp vân lại biến mất rồi?"

Kiếp vân đuổi theo Cơ Tinh Loan đến một nơi hẻo lánh ở ngoài thành, Cơ Tinh Loan lạnh lùng ngẩng đầu nhìn thẳng lên kiếp vân đầy trời: "Bắt đầu đi."

【Chủ nhân, ngài không chuẩn bị gì sao?】Thấy hắn không làm gì để phòng vệ, hai con yêu thú không khỏi hơi lo lắng.

"Chỉ là Luyện Khí thăng Trúc Cơ thôi mà."

Sự ngông cuồng bộc lộ trong lời nói.

Có lẽ kiếp vân đã bị hắn chọc giận, một tia sét mạnh hơn bình thường rất nhiều gào thét giáng xuống.

Lôi kiếp giáng thẳng xuống cơ thể, Cơ Tinh Loan tức khắc trầy da tróc thịt, nhưng vẻ mặt hắn lại bình tĩnh thản nhiên, giống như không biết đau là gì.

Hai con yêu thú hít một hơi khí lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy trên người vô cùng đau đớn.

"Chậm quá đó." Cơ Tinh Loan ngẩng đầu nhìn trời nở một nụ cười trào phúng.

Lần này lôi kiếp đã thực sự bị hắn chọc giận, lôi kiếp giáng thẳng xuống ầm một tiếng, nhấn chìm Cơ Tinh Loan nhỏ bé, tia lôi kiếp này còn chưa tiêu tán hết thì tia tiếp theo đã giáng xuống, tốc độ nhanh hơn Luyện Khí thăng Trúc Cơ bình thường gấp mấy lần.

Cả trong và ngoài Tiên Thủy Thành đều có người chú ý tới cơn lôi kiếp ở đây, nhưng chỉ là kỳ Luyện Khí thăng kỳ Trúc Cơ, bọn họ sẽ không để tâm. Nhưng bây giờ lại phát hiện lôi kiếp khác với bình thường, rất nhiều người đã bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, muốn tới xem thử.

Nhưng bọn họ vừa tới gần một chút đã cảm nhận được hơi thở của Nguyên Anh, những người tò mò vô cùng sợ hãi, lập tức chạy trối chết bỏ đi.

Bọn họ vừa chạy trối trối chết vừa thầm kinh hãi, Luyện Khí độ kiếp mà lại có tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ, đây là vị con cưng của trời đỉnh chóp nào thế?

Nhưng bọn họ không biết, đó là một con rối kỳ Nguyên Anh đã nhận Cơ Tinh Loan là chủ nhân, do hắn gỡ bỏ một trạm nào đó của tổ tiên trong bảo khố Long gia rồi thả ra trước thời hạn.

Lôi kiếp giáng xuống từng đợt một, từ đầu đến cuối Cơ Tinh Loan đều dùng cơ thể hứng chịu, không chỉ không bày trận pháp, không phòng vệ mà ngay cả đan dược hắn cũng không uống, cả người không có chỗ nào lành lặn, chỉ có đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch trong tiếng sấm sét dữ dội kia giống như vực sâu vô tận, kể cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu sáng hắn.

Cơ thể càng thê thảm, nụ cười của hắn càng sâu, hắn lúc này mới là hắn chân thật nhất.

Ba ngày sau, Cơ Tinh Loan hoàn thành độ kiếp quay lại chỗ ở, lúc này hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ, một tu sĩ Trúc Cơ tám tuổi, hắn điểu chỉnh tu vi biểu hiện trên ngọc bội thành tầng năm Luyện Khí rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài sân tràn ngập mùi đồ ăn, Phong Già Nguyệt mua rất nhiều thịt linh thú và linh quả, đang nấu ăn ở ngoài sân, nghe thấy tiếng mở cửa nàng quay đầu lại, lập tức mỉm cười: "Tiểu Tinh, ngươi lợi hại quá, đã đạt tới tầng năm Luyện Khí rồi!"

"Ừ." Cơ Tinh Loan có chút mất tự nhiên, có một loại cảm giác xa lạ quanh quẩn sâu trong lòng hắn, nhưng lại nhanh chóng bị hắn bỏ qua.

Nhưng hắn không biết, cảm giác đó gọi là chột dạ.

"Mau ngồi xuống ăn đi, tỷ tỷ phải thưởng cho ngươi."

Cơ Tinh Loan chột dạ lấy ra một bình hồ lô bằng ngọc, đây là một pháp khí dùng để đựng chất lỏng, bên trong chứa mấy thùng linh tuyền, sau khi hắn thăng lên kỳ Trúc Cơ, linh luyền trong ngọc bội Thanh Long cũng lớn hơn gấp mấy lần.

Nguyện vọng muốn ngâm mình của nàng dường như cũng sắp đạt được rồi.

Cơ Tinh Loan lập tức đè nén suy nghĩ khó hiểu này xuống, hắn đưa bình hồ lô ngọc cho Phong Già Nguyệt: "Tỷ tỷ, đây là nước linh tuyền mấy ngày nay dồn lại."

"Nhiều vậy sao?" Phong Già Nguyệt lấy một chiếc bình hồ lô ngọc khác ra, chia nước linh tuyền thành hai nửa, "Đừng đưa hết cho ta, ngươi cũng phải giữ lại một nửa cho mình."

Hắn im lặng nhận lại, mở ra uống một ngụm.

"Ngon không?" Phong Già Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

"Ừ." Rất ngọt.

"Mau lại đây ăn cơm." Phong Già Nguyệt vẫy tay với hắn, hắn đi lại cạnh nàng, đang định ngồi xuống thì nghe thấy nàng ơ một tiếng, "Tiểu Tinh, ngươi cao hơn rồi! Cao hơn rất nhiều luôn."

Khóe miệng Cơ Tinh Loan khẽ nhếch lên, cao hơn một chút thôi, không biết có gì mà vui chứ, cứ như đồ ngốc vậy, hắn gắp cho nàng một miếng thịt linh thú: "Tỷ tỷ, ăn thịt đi."

Hai người ăn cơm xong, màn đêm đã buông xuống, Phong Già Nguyệt lấy trà ra, vừa ngắm trăng vừa chậm rãi uống vài ly trà với Cơ Tinh Loan.

"Trăng hôm nay đẹp thật đấy." Phong Già Nguyệt cảm thán.

"Đúng vậy." Hắn nhìn nàng biếng nhác, đột nhiên nghĩ đến mèo, nàng lúc này thật sự có chút giống mèo.

Là một ngày đẹp để giết người, trong lòng hai người đồng thanh nói.

"Tỷ tỷ, ta phải đi tu luyện đây."

"Ừ, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt quá." Phong Già Nguyệt dặn dò nói.

"Được." Cơ Tinh Loan đóng cửa lại, mắt hắn liền hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Sở Vân Môn, giờ chết của các ngươi đã tới rồi.

Ánh mắt Phong Già Nguyệt ở ngoài cửa cũng lạnh đi, tông chủ Sở Tiêu của Sở Vân Môn là một trong những kẻ tham gia vào án diệt môn Long gia, ông ta còn là chó săn của Cơ Thiên Hạo, sau này còn sẽ xuống tay với Cơ Tinh Loan, hiện giờ đang ở kỳ sau Kim Đan, vừa lúc cho nàng thử Mộng Cơ Thần Công của mình.

Nàng không thích giết người, nhưng giờ nàng giết thêm một kẻ, sau này Cơ Tinh Loan sẽ có thể bớt chịu khổ đi rất nhiều.

Sở Tiêu, đáng giết!

_______

Trong biệt viện của Sở Vân Môn ở Tiên Thủy Thành, Sở Tiêu đang đả tọa tu luyện đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, ông ta mở mắt ra.

Ông ta vừa mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi, căn phòng biến mất, thứ Sở Tiêu nhìn thấy là một vùng hoang mạc, sự khô nóng khó chịu phả vào mặt, ánh nắng chói chang khiến ông ta vô thức muốn nhắm mắt lại.

Khóe mắt lại nhìn thấy một con thú dữ khổng lồ đang lao về phía mình.

Không ổn!

Sở Tiêu lập tức rút kiếm ra, dã thú bị chém thành hai nửa, Sở Tiêu cười lạnh: "Ảo thuật cỏn con, đúng là trò vặt vãnh."

Nhưng lại thấy hai nửa xác con dã thú trên mặt đất biến thành hai con dã thú rồi nhào về phía ông ta, Sở Tiêu nhíu mày, lại vung kiếm lên......

Không lâu sau, Sở Tiêu thở hồng hộc, xung quanh ông ta là dã thú ùn ùn kéo đến, ông ta tức quá hóa cười, tung ra tuyệt chiêu.

Trong tiếng vang "ầm ầm ầm" rung trời, cuối cùng dã thú cùng biến mất hoàn toàn, Sở Tiêu vung kiếm một lần nữa, lại là tuyệt chiêu: "Xem bổn tọa phá tan ảo thuật của ngươi đây!"

Sau khi ông ta dùng hết sức tấn công, không gian hoang mạc bị chém ra một vết nứt lớn, Sở Tiêu cười lạnh: "Cũng chỉ đến thế thôi."

Ông ta nhảy vào khe nứt, vốn tưởng rằng có thể quay lại hiện thực, nhưng lại phát hiện phía dưới là mặt biển rộng lớn, lúc này đang có một con cá lớn ngoác miệng ra muốn cắn ông ta.

"Chết đi!" Sở Tiêu lại vung kiếm chém, bên kia lại xuất hiện một con cá lớn, ông ta lại vung kiếm, một con chim lớn cánh vàng từ trên trời bay xuống cũng há mồm muốn ăn ông ta.

Sở Tiêu không né kịp, bị con chim lớn ngang trời kia cắn vào tay, xé ra một vết rách dài hai thước, máu tươi tuôn ra.

Mắt ông ta đỏ lên, dùng hết sức vung kiếm, muốn giết con chim lớn cánh vàng kia, nhưng nó lại cực nhanh......

Phong Già Nguyệt quang minh chính đại ngồi ở trong biệt viện, nàng tạo ra hai ảo cảnh, ảo cảnh này bao bên ngoài ảo cảnh kia, ảo cảnh lớn là để những người khác nhìn, để bọn họ thấy cảnh tượng yên bình trong biệt viện của Sở Tiêu, còn ảo cảnh nhỏ là để bao vây Sở Tiêu, kích thích ông ta tấn công, làm tiêu hao linh lực của ông ta.

Mộng Cơ Thần Công chỉ cần hai thứ, một là linh lực dồi dào, hai là trí tưởng tượng phong phú.

Vừa rồi Sở Tiêu đánh vỡ ảo cảnh, nháy mắt nàng đã tạo thêm một cái, vây ông ta vào ảo cảnh một lần nữa, khiến ông ta tưởng rẳng mình chưa từng ra khỏi ảo cảnh, nhưng thực tế ông ta đã từng ra được, chỉ là lại bị nàng vây vào thôi.

Có câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, nàng tập trung đối phó với Sở Tiêu nên không biết, Cơ Tinh Loan đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng và Sở Tiêu đang ngày càng nóng nảy điên cuồng.

Vì sao nàng phải đối phó với Sở Tiêu?

Sở Tiêu ở trong ảo cảnh trải qua các cuộc chiến ác liệt, bị các loại yêu thú linh thú thần thú kỳ quái tấn công, linh lực tiêu hao vô cùng nhanh chóng, khi ông ta cuối cùng cũng giết được bọn chúng thì mặt biển phía dưới đột nhiên dâng lên, biến thành băng tiễn ngùn ngụt bắn về phía ông ta.

Sở Tiêu trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy không cam lòng và khó tin, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, cả người đầy lỗ thủng to như cổ tay, máu tươi nhuộm đỏ đệm chăn dưới thân ông ta.

Phong Già Nguyệt thở phào, lau mồ hôi trên trán, linh lực của nàng đã hao tổn hơn một nửa, lần đầu tiên chính thức sử dụng, nàng rất hài lòng.

Náng lấy túi trữ vật của Sở Tiêu, từ trong đó lấy ra một chiếc đệm hương bồ nhìn có vẻ bình thường, cười đến mi mắt cong cong.

Cơ Tinh Loan từ xa nhìn nàng, nàng cười rất đẹp.

Đó là đệm hương bồ tụ linh làm từ cỏ vưu phổ và lá kiêm gia, ngồi trên đó tu luyện có thể đạt được hiệu quả gấp nhiều lần so với công sức bỏ ra, là một trong những bảo vật bí mật của Long gia. Nếu không phải điều tra theo dõi thời gian dài, hiểu rõ chân tơ kẽ tóc về Long gia thì chắc chắn không thể biết được.

Nàng nhắm vào thứ này, nhắm vào bảo vật của Long gia.

Khóe miệng Cơ Tinh Loan từ từ nhếch lên, nụ cười đó lạnh nhạt khó tả, nhưng ánh mắt lại âm ỉ sự căm hận.

Sau khi lấy được thứ mình muốn, Phong Già Nguyệt còn lấy thêm mấy thứ như linh thạch đan dược, còn pháp khí phù chú nàng đều không lấy mà thiêu huỷ cùng túi trữ vật, cuối cùng nàng bội thu rời đi.

Cơ Tinh Loan lặng lẽ xuất hiện ở chỗ nàng đứng trước đó, hắn cúi đầu nhìn qua Sở Tiêu đã chết không nhắm mắt: "Đừng lo, bây giờ ta sẽ đưa môn đồ của ngươi xuống cùng ngươi."

Nửa canh giờ sau, bảy tám chục người trong biệt viện, toàn bộ tâm phúc mà Sở Tiêu đưa đến đều đã chết dưới tay con rối của Cơ Tinh Loan.

Nhưng trong lòng Cơ Tinh Loan vẫn hừng hực lửa giận, vì thế hắn cười bay về phía Mộ Dung gia, bắt đầu giết từ gia chủ Mộ Dung gia......

Mộ Dung gia máu chảy thành sông, không biết bao nhiêu người vô tri vô giác chết ở trong mơ, nhưng Cơ Tinh Loan càng giết càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn giết......

Hệ thống đã lâu không lên tiếng lại bắt đầu la lối inh ỏi, Phong Già Nguyệt bị nó làm ồn không tĩnh tâm được, nàng đành phải kết thúc đả tọa, mở phòng bên cạnh ra nhìn một cái.

Thấy Cơ Tinh Loan quả nhiên lại đang tu luyện, nàng không khỏi nói khẽ: "Tiểu Tinh, chuyện tu luyện phải biết điều độ, không thể nóng vội, ngươi mau nghỉ ngơi một chút được không?"

Người đang tu luyện là ảo ảnh mà Cơ Tinh Loan tạo ra, đương nhiên nó không thể đáp lại, Phong Già Nguyệt lẳng lặng nhìn một lát rồi vôi lại nói: "Ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé, một lát nữa ta sẽ tới kiểm tra, ngươi không thể vẫn còn tu luyện đâu đấy."

Nàng đóng cửa lại, trong lòng có chút khó chịu, mối thù diệt tộc sâu nặng, bé nam chính khổ quá đi.

Nàng quyết định làm thêm một ít linh thực để bồi bổ cho hắn.

Cơ Tinh Loan đang lẳng lặng nhìn con rối giết người thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ ảo ảnh, con rối hơi khựng lại, Cơ Tinh Loan nhìn về phía mấy kẻ đang xin tha, ánh mắt âm trầm, trong mắt đầy tơ máu đỏ rực.

Một lúc sau, hắn bước tới, người đầy máu, đưa tay ra đặt lên đầu bọn họ, dùng tà thuật xóa ký ức đêm nay của bọn họ, mấy người đó kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất ngất xỉu.

"Ha, về xem xem nàng còn tính giở trò gì nữa." Hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ bi thương.