Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 10



Từ đằng xa, có cái máy kéo* cứ phát ra âm thanh "cộp cộp", "cạch cạch", "bùm bùm".

*Máy kéo:( hình chỉ mang tính chất minh họa)

Trên xe còn có một người mặc áo sơ mi xanh lam, chỗ eo còn mang thêm một bông hoa màu đỏ lớn, còn có một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu đỏ đang mỉm cười.

Hôm nay là ngày kết hôn của con trai nhà Lý Vượng, người trong thôn ai cũng đến nhà hắn chúc mừng ăn tiệc, phi thường náo nhiệt.

Khưu Bạch ngồi trong đám người có hơi lo lắng, bởi vì hôm nay là ngày "Khưu Bạch" bị Tô Cẩm bày mưu hãm hại.

Tuy rằng cậu không ở nhà Lý Vượng, nhưng Tô Cẩm chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Quả nhiên, lúc mọi người ăn uống linh đình, lúc nâng chén ra sức uống rượu, Tô Cẩm bước nhỏ đi tới.

Cô ta cầm hai tay hai ly rượu, đưa một ly trong đó đưa cho Khưu Bạch, môi đỏ khẽ mở: "Khưu Tri Thanh, vẫn luôn không có cơ hội gặp anh nói lời cảm ơn, mượn cơ hội hôm nay, em mời anh một chén rượu, cảm ơn anh đã cứu em."

Nói xong, khẽ ngẩng đầu, uống hết ly rượu trong tay.

"Tốt!" Những nam nhân cùng bàn tán thưởng sự phóng khoáng của cô.

Tô Cẩm trong mắt có một tia đắc ý, cô đã lâu rồi không hưởng thụ được ánh mắt tán thưởng của đàn ông.

Đời trước sau khi cô rời đi nhà Khưu Bạch, trải qua cuộc sống bẩn thỉu mệt mỏi, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, tay cũng dần thô ráp. Sau đó tuy rằng cô làm loại nghề nghiệp kia, đàn ông cũng chỉ biết phát tiết dục vọng lên người cô, sau đó ném tiền liền đi.

Bây giờ cô trọng sinh về lại năm mình 17 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của cô, cô còn có linh tuyền giúp người thoát thai hoán cốt, vĩnh viễn bảo tồn được thanh xuân. Cô nhất định phải sống thật tốt, để mỗi một người đàn ông nào cũng phải thần phục dưới chân cô, như vậy mới không phụ lòng của lão thiên gia dành cho cô.

Khưu Bạch nhìn ly rượu trước mặt, cảm thấy đau cả đầu, cậu biết Tô Cẩm sẽ dùng cách gì để đối phó cậu, chính là hạ dược vào ly rượu này, chờ cậu uống vào sẽ dục hoả đốt người, sau đó kiềm chế không được mà làm cái trò đồi bại với một cô bé.

Cậu không muốn uống nên chỉ làm bộ nâng ly rượu lên rồi cố tình đụng cho rượu trong ly tràn ra.

"Ai da, thực sự không tiện, làm đổ mất rồi." Khưu Bạch cười cười xin lỗi Tô Cẩm.

Tô Cẩm cũng cười, sau đó lại rót một ly rượu khác cho Khưu Bạch.

Khưu Bạch: "..." Ngày hôm nay cậu không tránh khỏi được sao?

Chu Viễn nhìn ra cậu không muốn uống, liền nói với cậu: "Không muốn uống thì đừng uống."

Tô Cẩm nghe vậy lập tức lộ vẻ lúng túng, đôi mắt long lanh của cô hiện lên vẻ thất vọng, cô ra cắn cắn môi dưới, có vẻ rất oan ức, "Nếu Khưu Tri Thanh không muốn uống, vậy thì..."

"Uống đi, một người đàn ông còn sợ cái gì?" Những nam nhân cùng bàn thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lộ biểu tình điềm đạm đáng yêu thì có chút ngồi không yên, mở miệng giục Khưu Bạch.

"Không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Chậc chậc, không giống đàn ông tí nào!" Người kia khịt mũi chế nhạo, giọng điệu xem thường.

Chu Viễn vừa nghe liền hung ác nhìn tên kia, giọng điệu lạnh lẽo, "Mày nói lại lần nữa xem.

Người kia lúng túng, hắn không dám khiêu khích tên bạo chúa trong thôn này, đánh chết cũng không được. Thế nhưng mỹ nhân ở trước mặt, hắn không muốn thừa nhận là mình sợ, vì vậy gồng mình lắp bắp nói: "Tôi nói hắn đó, ẻo lả..."

"Bốp!" Chu Viễn vỗ bàn một cái, đứng dậy tóm chặt cổ áo người kia, giọng điệu âm trầm, "Tao xem mày là không muốn sống rồi."

Khưu Bạch nhanh chóng ngăn cản Chu Viễn, "Đừng, đừng đánh nhau." Cậu không muốn ấn tượng của người trong thôn đối với Chu Viễn càng tệ.

Cậu cầm lấy ly rượu trên bàn, "Tôi uống." Vừa nãy cậu có quan sát động tác rót rượu của Tô Cẩm, không phát hiện cô ta bỏ thuốc gì.

Cho nên, cậu đánh cược ly rượu này không có vấn đề.

Cậu ngửa đầu uống, rượu thuận cuống họng chảy vào dạ dày, mang theo cảm giác nóng rực.

Mặt đỏ bừng lên, Khưu Bạch lè lưỡi dùng tay quạt, cay quá.

Tô Cẩm cười nhạt, sau đó thân thiết nói: "Khưu Tri Thanh, anh không sao chứ, hay là vào nhà nghỉ ngơi một chút đi. Em rót ly nước cho anh thấm cổ họng."

Chu Viễn nói nhỏ với Khưu Bạch: "Cậu sao rồi? Chúng ta về nhà đi."

Khưu Bạch đột nhiên rùng mình khi Chu Viễn đến gần cậu, một luồng nhiệt nóng khôn kể đang thiêu đốt cơ thể cậu, gần như sắp thiêu trụi cậu đến không còn gì, hai mắt dần trở nên đỏ ngầu, hô hấp cùng dồn dập.

Đệt, thật sự bị bỏ thuốc rồi!

Cậu chớp mắt thật mạnh, đẩy Chu Viễn ra chạy ra ngoài.

Chu Viễn vội vàng đuổi theo.

Động tác đột ngột của cả hai làm mọi người xung quanh sợ hết hồn, nhưng họ không quan tâm, chỉ lo cụng ly uống rượu.

Chỉ có Tô Cẩm, nhìn bóng bưng chạy xa kia của Khưu Bạch mà phẫn hận cắn răng.

Đáng ghét! Lại để hắn chạy trốn, bất quá cũng không sao, dược hiệu mãnh liệt như vậy, nếu không giải toả thì hắn không chết cũng sẽ tàn tật!

Tô Cẩm nheo mắt cười lạnh.

"Khưu Bạch, cậu làm sao vậy?" Chu Viễn rất lo lắng đi theo sau Khưu Bạch.

Khưu Bạch không có cách nào trả lời anh, lý trí cậu đã không còn dư lại bao nhiêu, chỉ có thể cố sức chạy đến bờ sông, sau đó lao xuống nước.

Lúc này đã là đầu tháng 9, khí trời chuyển lạnh, nước sông cũng lạnh thấu xương, nhưng Khưu Bạch cảm thấy rất thoải mái.

Luồng khô nóng cuồn cuộn không ngừng xông tới trong cơ thể, lại bị nước lạnh đẩy lùi, có một sự cân bằng kỳ lạ làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ở trên bờ, Chu Viễn hai mắt như muốn nứt ra, trời lạnh như thế, nước cũng lạnh như vậy, thân thể nhỏ bé kia của Khưu Bạch làm sao chịu được?!

Anh nhảy xuống sông bơi về phía Khưu Bạch, muốn kéo cậu trở lại.

Khưu Bạch run rẩy nói: "Không muốn, đừng cản em."

"Tô Cẩm hạ độc em..."

Chu Viễn cau mày: "Vậy cậu cũng không nên ngâm trong nước, như vậy sẽ sinh bệnh."

Không quan tâm Khưu Bạch giãy dụa, anh đã bế cậu lên bờ, về nhà.

Khưu Bạch vừa ra khỏi nước, cảm giác nóng rực kia lại xuất hiện, cậu vặn vẹo trong lòng Chu Viễn, tay bấu víu quần áo của mình, trong miệng còn lẩm bẩm nói, "Khó chịu, nóng..."

Thân thể Chu Viễn trong nháy mắt cứng ngắc, lập tức biết được Khưu Bạch là bị hạ loại thuốc gì, anh ôm chặt người trong ngực, nhanh chân chạy đi.

Vội vã chạy về nhà, anh đóng chặt cửa, đặt thanh niên lên giường, nói với cậu: "Đừng lộn xộn, tôi đi lấy nước lau người cho cậu."

Nhưng khi anh bưng chậu nước trở lại, một màn trong phòng khiến anh suýt nữa đổ nước ra ngoài.

Chỉ thấy sắc mặt thanh niên ửng hồng, cau mày, mồ hôi túa ra từ chóp mũi, cậu cắn chặt môi dưới, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Quần đã bị cậu cởi đến mắt cá chân, lộ ra cái đùi cân xứng trắng tuyết. Cậu một tay lôi kéo quần áo của mình, một tay còn lại duỗi đến hạ thân không ngừng lên xuống.

Vật kia của thanh niên cũng giống chủ nhân của nó, sạch sẽ, đẹp đẽ, mê người....đến cực điểm...

Động tác dâm mỹ xấu hổ như vậy, rơi vào trong mắt Chu Viễn, chỉ còn lại nóng bỏng...

Hầu kết nam nhân trượt trượt, anh cảm thấy lý trí mình sắp không xong rồi.

Anh tự dội cho mình một thau nước lạnh, dùng sức xoa mặt, sau đó mới đi tới chỗ thanh niên, dùng khăn lạnh lau người cho cậu.

Da dẻ thanh niên nóng bừng, qua một lớp khăn bàn tay anh vẫn cảm nhận được hơi nóng, Chu Viễn cuộn tròn tay lại, cảm thấy ngứa ngày khó chịu.

Khăn lạnh cũng không thể nào thư giải được sự kích động của Khưu Bạch, cậu mở đôi mắt ngấn nước, nhìn người đàn ông với ánh mắt cầu xin, đôi môi ửng hồng khẽ hé mở: "Viễn ca, giúp em..."

"Phựt", sợi dây lý trí trong đầu Chu Viễn đã hoàn toàn bị đứt.

Đôi mắt tối sầm lại, xoay người đóng chặt cửa phòng, cởi quần áo ra, sau đó từng bước đi về phía thanh niên.

Dưới ánh mắt khát vọng của Khưu Bạch, anh ôm cậu từ đằng sau vào lồng ngực mình.

Khi hai cơ thể nóng rực dính sát vào nhau, hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài thoả mãn.

Khưu Bạch khẽ động đậy, như đang thúc giúc động tác nam nhân nhanh một chút.

Chu Viễn vỗ nhẹ cái mông thịt người trong lòng, xúc cảm như tơ lụa thượng hạng, trắng mịn mềm mại, co dãn mười phần, không nhịn được lại nắn một cái, nói: "Ngoan, thành thật một chút." Giọng nói khàn khàn còn mang theo dục vọng kiềm nén.

Tay nam nhân vuốt ve vòng eo linh hoạt của thiếu niên, sau đó dần dần di chuyển đến phía trước, cầm lấy đồ vật yếu ớt kia, chậm rãi tuốt động.

Lòng bàn tay thô ráp khiến thanh niên run lên, rên rỉ rất thoải mái.

Thanh âm mềm mại như tiếng mèo kêu, câu tâm động phách.

Chu Viễn một bên tuốt động, một bên cúi đầu nhìn da thịt trắng nõn của thanh niên, ở nơi hõm cổ kia còn có một viên nốt ruồi son tươi đẹp ướt át, rất bắt mắt.

Mỗi lần thanh niên đi tắm, nó đều sẽ lộ ra ngoài, đỏ đến chói mắt.

Chu Viễn tinh tế liếm mút, gặm cắn, như muốn nuốt nó vào bụng.

Hô hấp của thanh niên càng ngày càng gấp gáp, run rẩy càng kịch liệt.

Chu Viễn lại mạnh mẽ siết chặt thân thể cậu, không cho cậu lộn xộn. Anh ngậm gáy thanh niên, dùng răng nhấm nháp nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng rên rỉ không chịu nổi của người trong ngực, Chu Viễn mới nhả ra, đổi thành ngậm vành tai cậu, đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Khưu Bạch, tôi là ai?"

"Là...là Viễn ca." Khưu Bạch đứt quãng trả lời.

Chu Viễn tăng nhanh tốc độ trên tay, dụ dỗ nói: "Gọi tên tôi."

Những tiếng rên rỉ dâm đãng không ngừng tràn ra từ đôi môi đẹp đẽ ấy, "Chu Viễn...ưm a...Chu Viễn."

"Ngoan." Nghe được câu trả lời mình muốn, Chu Viễn phát ra nụ cười trầm thấp từ trong cổ họng, sau đó tay dùng sức tàn nhẫn chà mạnh lên quy đầu.

"A a." Thanh niên rên lên một tiếng, thân thể cong lên, đầu ngửa về sau, cái cổ thon dài vẽ ra một đường cong duyên dáng, như thiên nga sắp chết. Ngón chân cũng cuộn lên, mấy giây sau mới buông ra.

Tinh dịch nóng bỏng lách tách phun tung toé lên tay Chu Viễn, nhưng Chu Viễn không quan tâm chút nào.

Anh lật người thanh niên lại, ôm mặt cậu, hôn lên trán và gò má ướt đẫm mồ hôi, sau đó hôn lên giọt nước mắt từ khóe mắt cậu, giọng khàn khàn nói: "Bé con, thoải mái không?"

Khưu Bạch mơ mơ màng màng, thần trí còn chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy nhiệt khí cứ bốc lên liên tục.

Cậu uốn éo cái mông cọ Chu Viễn, dựa vào tiềm thức nỉ non: "Anh ơi, còn muốn..."

Chu Viễn nhìn hạ thể vẫn còn cứng của cậu, cười khổ một tiếng, lại duỗi tay đến.

...

Hôm sau, mặt trời lên cao. Khưu Bạch từ cơn mê man tỉnh dậy.

Cả người bủn rủn vô lực, cậu gượng ngồi dậy, sau đó cậu thấy các vệt hồng vết cắn trải dài trên chân cậu.

Khưu Bạch nuốt nước miếng, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy trên đùi, eo, bụng, trên ngực, tất cả đều có vết tích dấu hôn.

Cậu ngốc trên một chút, tối hôm qua, không phải cậu, cùng Chu Viễn "làm" rồi chứ?

Nghĩ đến đây, Khưu Bạch có chút ngượng ngùng.

Hử? Không đúng, mông cậu sao lại không đau gì hết?

Không đúng, đồ của Chu Viễn cũng đâu có nhỏ, cậu phải bị đau đến chết đi sống lại chứ không phải như vây giờ, ngoại trừ bủn rủn tay chân ra thì không còn cảm giác gì khác.

Khưu Bạch khổ não gõ gõ đầu, ký ức tối hôm qua tràn về

Phát lại một chút, da mặt cậu bắt đầu đỏ bừng, nóng bỏng, dần dần, thần sắc cậu trở nên cứng ngắc, sau đó là không thể tin được.

Khưu Bạch không thể tin được, cậu cũng đưa tới cửa rồi, Chu Viễn vậy mà còn có thể nhịn không làm đến bước cuối cùng!

Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, gặm cũng gặm rồi, tới bước cuối cùng thì anh ta lại thu tay, có phải Chu Viễn 'không được' không?!

Lúc Chu Viễn đi vào, nhìn thấy là một màn như vầy. Thanh niên thân thể trần truồng ngồi trong chăn, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi trên da thịt tuyết trắng của cậu, cả người đều đầy vết tích được người thương yêu, có một loại mỹ cảm làm người ta muốn làm nhục.

Mà biểu tình của thanh niên có chút không dễ nhìn, cậu một tay bụm mặt, môi mím chặt, vẻ như phẫn nộ như bất bình.

Điều này làm tâm Chu Viễn lập tức hồi hộp, vẻ mặt Khưu Bạch như thế, là hối hận rồi sao? Cậu ấy có phải đang oán giận anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò không? Hay là bởi vì làm chuyện đó với một người đàn ông nên cảm thấy ghê tởm?

Lúc này Khưu Bạch ngẩng đầu lên thấy Chu Viễn đang đứng sững sờ ở cửa, cậu không hề nói gì, chỉ cầm quần áo bên người mặc vào, khi đi ngang nam nhân còn hừ lạnh một tiếng để phát tiết bất mãn trong lòng.

Chu Viễn hốt hoảng kéo tay cậu lại, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

Nhịn nửa ngày mới nói ra một câu: "Em giận sao?"

Khưu Bạch không để ý tới anh, dùng sức hất tay anh ra, không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.

Tức giận? Cậu đương nhiên tức rồi, muốn tức chết luôn rồi!

Cẩu nam nhân, thịt cũng dâng tới miệng rồi còn không dám ăn!

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi xin nhắc cho các vị một chút, Tô Cẩm này không thông minh lắm, thậm chí có chút hơi "ngu". Vốn dĩ kiếp trước cô ta cũng vậy, nên trọng sinh rồi cũng không có đỡ hơn đâu. Tôi chỉ muốn viết một câu chuyện điềm văn, cho nên cô ta cũng không dậy nổi phong ba gì.