Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 15



Theo một tiếng vang thật lớn, trong sân thoáng chốc yên tĩnh lại.

Các thôn dân nhìn gương mặt không hề có cảm xúc của Chu Viễn, nuốt nước bọt, lui về sau một bước, ngoan ngoãn xếp thành một hàng ngay ngắn.

Không phải bọn họ nhát gan, mà bọn họ thật sự đã thấy quá nhiều sự tích hung hãn ác liệt của Chu Viễn.

Chu Viễn là bọn họ nhìn lớn lên, từ nhỏ đã hung ác như sói con, nếu ai chọc hắn, không quản là lớn hay nhỏ, không quan tâm có đánh được hay không, cứ thế mà đi lên đánh ngươi một đấm, cắn ngươi một miếng rồi nói sau.

Đặc biệt là khi bắt đầu đánh nhau sức lực kia như muốn lấy mạng người, mọi người trong thôn nhìn thấy cũng phải run sợ trong lòng.

Lúc trước còn nhỏ, đánh không lại mấy đứa trẻ so với hắn lớn hơn, trên người sẽ không tránh khỏi việc bị thương, nhưng người khác cũng đừng mong chiếm được tiện nghi gì từ hắn. Nhưng khi hắn lớn lên một chút, trưởng thành ngày càng cao, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự với hắn, muốn đánh nhau với hắn, tất cả đều bị hắn đè xuống đất đánh bầm dập một lần.

Từ đó trong thôn dù là đứa nhỏ hay người lớn đều sợ hắn, nếu không bọn họ sao có thể sống đến bây giờ!

(Phía trên là những lời/ suy nghĩ của thôn dân nói về Chu Viễn, bọn họ không thân thiết gì với nhà Chu Viễn nên mình để xưng hô là "hắn" nha.)

Khưu Bạch nhìn các thôn dân bị một động tác của Chu Viễn doạ sợ lập tức ngoan ngoãn như vậy, trong lòng cười sặc, nhưng không thể biểu hiện ra làm cậu thiếu chút nữa là nghẹn chết.

Nỗ lực đè khoé miệng muốn cong lên xuống, Khưu Bạch nói với một đại nương ở đầu hàng: "Cô ơi, cô muốn vị trí nào?"

Đại nương cướp được vị trí thứ nhất nên rất vui, tươi cười nói: "Cô muốn hai cân thịt mỡ, càng mập càng tốt!"

Thời đại này mọi người đều thích ăn thịt mỡ, thịt có mỡ ăn mới có sức làm việc.

Khưu Bạch cắt cho đại nương hai cân thịt mỡ, nhận được 60 xu liền ném vào cái rổ bên cạnh.

Hầu như ai cũng muốn thịt mỡ, những người xếp ở sau cũng chờ đến nỗi lo lắng vô cùng, ngửa cổ nhìn lên phía trước, chỉ sợ đến phiên mình thì thịt nạc không còn.

Lúc này đột nhiên truyền đến một giọng nữ chói tai khó nghe.

"Các vị cô dì chú bác yên tâm, cháu không thích ăn đồ béo, sẽ để phần béo cho mọi người."

Khưu Bạch nghe vậy liền chua răng, cô nghĩ cô không mua gì hết thì về nhà sẽ không bị đánh sao?

Các thôn dân ngược lại rất thích kiểu này, nhất thời vui mừng khôn xiết, hết lời khen ngợi.

"Cô nương này thật hiểu chuyện, nữ tử nên ăn ít mỡ lại mới tốt, gầy mới đẹp."

"Đây là Tô Cẩm nhà họ Tô đi, thực sự là có thay đổi ở tuổi mười tám mà, đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy nha!"

"Đúng đó, khuôn mặt này trước đây cũng không trắng như lòng trứng gà như bây giờ."

Những đại thẩm đang nhàm chán đứng trong hàng dường như đã tìm thấy đề tài chung để tán gẫu, họ không ngừng nói chuyện xung quanh Tô Cẩm.

"Tô Cẩm cũng đã mười bảy, nên tìm đối tượng rồi, nếu không dì giới thiệu cho con một người?"

Tô Cẩm nghe vậy thì mím môi nói không cần, như thể rất xấu hổ, nhưng trong mắt lại loé ánh sáng đắc ý.

Cô ta quay đầu lại, nhanh chóng nhìn về phía Chu Viễn đang dựa vào quầy hàng rồi e thẹn cúi đầu xuống, nhất thời dáng dấp thiếu nữ hoài xuân của cô làm cho mấy chàng trai tuổi trẻ nhìn đến đỏ cả mặt.

Một đại thẩm nhìn thấy động tác nhỏ của Tô Cẩm, cười nói: "Tôi thấy Tô Cẩm là có người trong lòng rồi, chúng ta đừng nói lung tung."

Tô Cẩm đang cố gắng nhân cơ hội này để bày tỏ sự thích thú của cô với Chu Viễn, mơ hồ tiết lộ điều đó, một khi có tin đồn nổi lên trong thôn thì cô sẽ ngầm thừa nhận. Lúc đó Chu Viễn sẽ bị áp lực bức bách mà không thể nào không lấy cô.

Nhưng sau đó đại thẩm lại nói, "Chắc là Khưu Tri Thanh đi. Lần trước trên xè bò tôi có nhìn thấy, cháu còn đưa đường trắng cho người ta."

Đại thẩm này chính là người mà Khưu Bạch đã từng gặp vào lần lên trấn kia.

Mấy chàng trai nghe trộm nhất thời tan nát cõi lòng, xét về ngoại hình thì không ai có thể vượt qua Khưu Tri Thanh, bọn họ căn bản là không thể so sánh được.

Tô Cẩm vội vàng xua tay: "Không phải, cháu sao có thể yêu thích hắn được, hắn..." Cô hận Khưu Bạch tận xương, hận không thể tự tay giết hắn, sao có thể thích hắn. Nhưng đây quả thực là chuyện ngu xuẩn trước khi trọng sinh, cô ta không cách nào phủ nhận được.

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm từ một chút, sau đó Tô Cẩm quyết định làm rõ. Cô cúi đầu lấy tay vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Cháu, cháu thích Chu Viễn."

Chu Viễn? Nhóm cô dì sợ ngây người, "Nhà Chu Viễn rất nghèo, cháu sao lại có suy nghĩ như vậy."

"Cháu chính là thích anh Chu, chỉ cần anh ấy tốt là được, trong nhà nghèo thế nào cháu cũng nguyện ý sống cùng anh ấy."

Tô Cẩm nói lời này nói tới mặt không đỏ tim không đập, khiến đám đại nương cảm động đến chịu không được, nghĩ thầm đây thực sự là cô nương tốt có tình có nghĩa, Chu Viễn thật có phúc khí.

(Từ từ, cho tui cười cái :)))) )

Mấy chàng trai khác đồng thời phóng ánh mắt ghen tỵ cho Chu Viễn, rõ ràng chỉ là một tên nhóc nghèo kiết xác, nhưng lại được được một đại mỹ nhân như vậy thích, không biết có phải là cái số chó ngáp phải ruồi gì không.

Tô Cẩm nhìn thần sắc khác nhau của những người trước mặt này, trong lòng lại đang cười lạnh, một đám ngu, các người căn bản không ngờ tới tương lai Chu Viễn có bao nhiêu tiền, hắn tương lai chính là người giàu có nhất! Đi theo hắn, mới có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.

Cách đó không xa, Khưu Bạch đang chuyên tâm chặt thịt lơn, căn bản không nghe thấy cuộc nói chuyện của Tô Cẩm và đám người kia.

Chu Viễn lại tinh tường phát hiện ra có người đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình, anh nhướng mày, lạnh lùng quét mắt qua.

Mấy tiểu tử kia co rúm lại, sự sợ hãi bị đánh như hồi nhỏ lại xông lên, vội vàng quay đầu đi cười ha hả với nhau, không dám nhìn Chu Viễn nữa.

Khưu Bạch không biết chuyện bên kia của bọn họ, để đao xuống xoa xoa vai, chặt thịt quá tốn sức, cả cánh tay của cậu đều tê dại hết.

Chu Viễn thấy thế liền thấp giọng nói: "Để anh làm, em đi nghỉ ngơi đi."

"Không được." Khưu Bạch lập tức từ chối, "Tay anh không thể dùng lực."

"Vết thương của anh là ở trên ngực, không phải ở cánh tay, không có chuyện gì đâu." Chu Viễn thấy Khưu Bạch vẫn không đồng ý, đoạt lấy đao mổ lợn, nâng cằm thanh niên lên, "Ngồi đi."

Khưu Bạch phồng mặt, lo lắng đứng bên cạnh không chịu rời đi. Nhưng nhìn động tác mạnh mẽ trầm ổn của Chu Viễn, làm tâm cậu cũng chậm rãi thả lỏng.

Cậu ngồi trên băng ghế nhỏ ở bên cạnh, ngẩng mặt thưởng thức người đàn ông của cậu.

Gò má cương nghị, tuấn lãng, hầu kết nhô ra gợi cảm, bắp tay phồng cao, gân xanh và cơ trơn nổi bật trên cánh tay, thật sự... Rất đẹp trai!

Khưu Bạch chẹp miệng một cái, ngậm chặt nước miếng sắp chảy ra.

Lúc này có một giọng nữ chen vào, "Anh Chu." Âm cuối giương lên, cứ như dục cự hoàn nghênh mà năm, sáu, bảy tám lần luyến.


Đệt, sao cô không xướng luôn cửu chuyển thập tám loan* luôn đi!

*Chỗ này tui chém đó, không biết edit sao nhưng đại ý là như đang hát xướng bài có nhiều luyến láy á.

Khưu Bạch tức giận siết chặt ngón tay, thấp giọng mắng người, đầy mặt đều viết hai chữ KHÔNG VUI.

Chu Viễn liếc mắt nhìn Khưu Bạch một cái, ý cười thoáng qua. Sau đó chuyên tâm cắt thịt, cụp mắt không nói.

Tô Cẩm cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Chu Viễn không nghe thấy mình nói gì sao?

"Anh Chu?" Cô hô lên một tiếng.

Chu Viễn ngẩng đầu nhưng ánh mắt lướt qua cô nhìn về phía sau, một chút cũng chưa từng nhìn cô ta.

Nhưng Tô Cẩm lại tự luyến cho là anh đang nhìn chằm chằm mình, xem đi, nhan sắc của cô sau khi dùng linh tuyền thật sự đẹp không có người nào chống đỡ được.

Cô sờ sờ mặt mình, sau đó dùng đôi mắt xuân sắc liếc nhìn Chu Viễn, mím môi lộ ra nụ cười e lệ.

Khưu Bạch cố nén ý muốn muốn đánh người của cậu, từ đâu đó móc ra một nắm hạt dưa, nghiến răng nghiến lợi dùng răng cắn, trợn mắt tức giận. Chu Viễn vẻ mặt lãnh đạm, anh hoàn toàn không để ý đến tín hiệu như đang tìm phối ngẫu của Tô Cẩm, như thể có một cái cọc gỗ chắn trước mặt anh.

Ngược lại bác gái đứng sau Tô Cẩm bắt đầu không vui, nếu cô là một cô gái nhỏ thích đàn ông, cũng không thể cư xử như vậy, đây không phải là đang công khai câu dẫn sao?

Bác gái à, bác không có nghĩ oan cho Tô Cẩm đâu, từ khi cô ta sống lại, ngôn hành cử chỉ đều bị ảnh hưởng bởi kiếp trước, mà kiếp trước cô từng là gái đi*m, dẫn đến lúc cô ta vung tay vung chân đều không tự chủ toát ra một cỗ phong vị, như bác gái nói, là không đứng đắn.

Bác gái dùng sức ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Tô Cẩm, "Ngươi có mua hay không? Không mua thì tránh ra!"

Người phía sau cũng lên tiếng phụ hoạ theo, "Muốn mua thì nhanh lên, đừng có làm chậm trễ thời gian chúng tôi về nhà ăn cơm!"

Tô Cẩm nghe vậy nụ cười cũng suýt không giữ được, trong lòng tức giận không thôi, lúng túng nói với Chu Viễn: "Em muốn ba cân thịt mỡ."

"Ôi chao? Cô nương này bị sao vậy? Không phải vừa nãy mới nói không muốn thịt mỡ sao? Sao bây giờ đổi ý rồi!"

"Đúng đó đúng đó! Còn nói cái gì mà nhường thịt mỡ cho mọi người, nói hay quá ha!"

Các đại nương, đại thẩm phía sau nhìn thấy ba cân thịt cuối cùng đều bị Tô Cẩm mua đi, tức giận đến mắng người. Lớn lên đẹp mã thôi thì có ích gì, nói không giữ lời, phẩm hạnh quá kém. Nhìn lại bộ dáng xinh đẹp kia của cô ta, mới nhỏ mà cứ như hồ ly tinh, đầy vẻ mê hoặc!

Lúc này Tô Cẩm mới ý thức mình đã sai, cô vốn thực sự không muốn ăn thịt mỡ nên mới nghĩ cho người khác nhân tình để kiếm chút thanh danh. Kết quả vừa rồi vì giận quá mất khôn, sốt ruột mà nói ra những gì mẹ cô nói với cô.

Tô Cẩm muốn đổi lại thành thịt ba chỉ, kết quả Chu Viễn đã cắt thịt rồi để gọn gàng trước mặt cô.

Tô Cẩm: "..." Sao động tác lúc này lại nhanh như vậy làm gì chứ?

"Như vầy đi, cháu chia phần thịt này với mọi người, không lấy tiền, coi như xin lỗi với mọi người." Tô Cẩm cao giọng nói.

Ba cân thịt cũng chỉ tốn hơn 2 tệ mà thôi, cô dựa vào linh tuyền làm đồ ăn đã kiếm rất nhiều tiền, chút tiền này không đáng nhắc. Nếu có thể chiếm được hảo cảm của mọi người trong thôn thì mới đáng đồng tiền bát gạo.

Tô Cẩm bởi vì kiếp trước làm loại nghề kia cho nên vẫn luôn bị người ta xem thường. Đàn ông phát tiết dục vọng lên người cô, lại còn thô bạo nhục mạ, các cô gái khác thì chỉ trỏ cô, mắng cô là gái đi*m thối phá hoại gia đình người khác. Cho nên khi trọng sinh trở về, cô ta liền thề rằng nhất định phải chiếm được tôn trọng và yêu thích của tất cả mọi người. Cô muốn cho những người xem thường cô phải ước ao, đố kị mình rồi lại không thể không nịnh bợ cô.

Điều mà Tô Cẩm không ngờ rằng, cô vừa nói xong những người phía sau càng kích động.

Tô Cẩm thất thần nhìn, không phải đã cho bọn họ chỗ tốt rồi sao? Tại sao lại đổ lỗi cho cô?

Mà người khác lại không cho cô ta có thời gian suy nghĩ, giục cô đi nhanh lên, đừng có ở đây làm lỡ thời gian của bọn họ.

Tô Cẩm nhìn đám người trong thôn đang tức giận, sau đó quay đầu nhìn Chu Viễn chậm chạp không có biểu tình, sau đó nhìn đến Khưu Bạch đang ngồi ở một bên vừa xem vừa cắn hạt dưa, đầu nhất thời ong ong. Sự bối rối và xấu hổ khiến cô hoa cả mắt, nhanh chóng tuyệt vọng rời khỏi đây.

Khưu Bạch cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt, nhưng trong lòng lại sắp cười xỉu. Vừa phun ra vỏ hạt dưa, vừa thu vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt.

Tự nhiên cũng biết lý do vì sao mọi người sinh khí. Các thôn dân đang nghĩ là, bọn họ nhiều người như vậy, cô ta vậy mà lấy liền ba cân thịt, dựa vào cái gì không cho tôi? Những người mua được thịt thì vui vẻ ngoài mặt lại không nhất định phải niệm tình cho cô ta, còn những người không nhận được lợi ích thì thầm mắng cô ta là không phải người.

Nói chung, cô ta tốn công sức như vậy lại không có kết quả tốt, mà còn đắc tội một đám người lớn.

Khưu Bạch lắc đầu một cái, quyển tiểu thuyết kia viết quá khoa trương. Nữ nhân ngu ngốc như Tô Cẩm, dù có cho cô ta cơ hội sống lại cũng không thông minh hơn được chút nào, chỉ có thể vừa ngu ngốc vừa độc miệng.

Căn bản không cần cậu ra tay, bản thân cô ta cũng có thể tìm đường chết cho mình.