Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 26



"Này... Tiểu Bạch làm gì vậy?"

Mẹ Khưu vì Khưu Bạch không chào hỏi lại đột nhiên chạy xuống lầu có chút sốt ruột, ở trong nhà đợi một hồi cũng không thấy người về.

"Không được, tôi phải xuống lầu xem sao."

Ai ngờ bà mới vừa bước ra cửa đã thấy con trai dẫn một người đàn ông trở lại.

Người đàn ông kia rất cao, so với Khưu Bạch cao 1m77 còn cao hơn nửa cái đầu. Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen và một chiếc khăn quàng cổ màu xám, trông vừa đĩnh đạc vừa anh tuấn.

Anh ta hình như là đi đường rất lâu, có chút phong trần mệt mỏi, nhưng khó có thể che giấu được sự sắc sảo, lãnh đạm giữa hai hàng lông mày.

Mẹ Khưu liếc mắt liền đưa ra kết luận, người này không dễ trêu chọc lắm.

"Mẹ, đây là Chu Viễn, bạn của con."

"Bạn? Tốt, tốt, trước tiên đi vào đi." Mẹ Khưu nghiêng người né ra để hai người vào nhà.

Bà rót một cốc nước nóng đưa cho Chu Viễn, "Bên ngoài lạnh, uống nước nóng để ấm thân thể."

Chu Viễn nhận lấy, hướng mẹ Khưu gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn.

Đang định uống một ngụm, lại nghe Khưu Bạch nói: "Ngẩng đầu."

Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, khăn quàng cổ liền bị Khưu Bạch cởi ra, tỉ mỉ gấp lại rồi để sang một bên.

Mẹ Khưu trợn mắt há mồm nhìn, bà chưa từng thấy con trai mình ân cần với ai như vậy, hơn nữa nhìn động tác ngầm hiểu giữa hai người cứ như đã làm vô số lần rồi vậy.

Khưu Bạch không cảm thấy cử chỉ của mình có gì không ổn, bản thân cậu cũng không có tình cảm thân thuộc gì với gia đình của nguyên chủ, nên khi nhìn thấy Chu Viễn liền cái gì cũng đều quên mất, trong mắt căn bản không chứa nổi thêm người khác.

Ngược lại Chu Viễn lại nhạy bén phát hiện sự kinh ngạc của mẹ Khưu, nhưng anh không nói gì, chỉ cụp mắt xuống uống nước trong im lặng.

Một lúc sau, Khưu Bạch mới nhận ra mọi người đều đang yên lặng, lúc này cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi Chu Viễn.

Cậu nghi hoặc nhìn mẹ Khưu và Khưu Minh Chí, đột nhiên nhớ tới cái gì, khẽ cười một tiếng.

"Quên mất nói cho mọi người biết, Chu Viễn là một người bạn của con khi con đến nông thôn, con cũng ở tại nhà của anh ấy. Lần này anh ấy tới Hải Thành làm việc, đi ngang qua đây, con vừa nhìn thấy liền kéo anh ấy lên."

Nghe cậu nói như vậy, mẹ Khưu cũng không hoài nghi, trái lại lại nhiệt tình lên, cảm kích nói: "Thì ra Tiểu Bạch sống ở nhà cậu, thật cảm ơn cậu đã chăm sóc nó!"

Chu Viễn nói: "Khưu Bạch rất tốt, vừa chịu khó vừa thông minh."

"Thật sao?" Mẹ Khưu rất vui, nói chuyện với Chu Viễn cũng hăng hái hơn, hỏi thăm một ít chuyện lúc thường ở nông thôn, Khưu Minh Chí cũng thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ xen vào mấy câu.

Mọi người nhiệt tình tán gẫu, Khưu Bạch cũng tràn đầy vui vẻ, nắm vai Chu Viễn lắc lắc hai cái, mỉm cười hì hì.

Mà một bên mẹ con An Nhã ngược lại không chen được lời nào, vẻ mặt khó chịu.

Trong lòng An Nhã rất coi thường những người nông thôn, cô lớn lên ở thành phố, bố mẹ cô là công nhân làm công ăn lương. Trong mắt cô, những người dân quê chân lấm tay bùn, thô lỗ và thấp hèn, không xứng đáng để nói chuyện với cô.

Nhưng cô che giấu tâm lý khinh thường này rất tốt, không có biểu hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt lại có chút kiêu ngạo cùng xa lánh.

Không ai trong phòng nhận ra biến hóa trong lòng An Nhã, ngoại trừ Chu Viễn. Anh vốn là người nhạy cảm, vừa bước vào phòng đã để ý đến cái người muốn giật "vợ" mình, anh vẫn luôn âm thầm quan sát, nên gần như ngay lập tức nhận ra vẻ khinh thường trong mắt An Nhã.

Chu Viễn mặt không biến sắc, chỉ là đem đề tài dẫn dắt tới những chuyện mặt trên của anh và Khưu Bạch ở nông thôn. Khiến cha Khưu mẹ Khưu, người quan tâm đến con trai mình nghe đến mê li.

An Nhã đối với những chuyện này một chút hứng thú cũng không có, trên mặt vẻ không kiên nhẫn ngày càng rõ ràng. Mẹ An Nhã là Lý Hồng Phương cũng có chút ngồi không yên, bà ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người.

Mở miệng dò hỏi: "Chị Khưu a, chị xem... Chuyện của hai đứa nhỏ..."

Mẹ Khưu nghe vậy cũng rất lúng túng, thiếu chút nữa bà cũng đã quên chuyện này. Bà lại nhìn Chu Viễn đang mặt vô biểu tình, cảm thấy chuyện kết thân như vậy mà nói trước mặt người ngoài thì hơi khó.

Nên đành nói thẳng với Lý Hồng Phương: "Ngày hôm nay bạn của Tiểu Bạch tới chơi, việc này chúng ta ngày khác bàn lại."

Bà lại xem đồng hồ treo tường, "Cũng đến giờ cơm rồi, tôi đi nhà bếp làm vài món ăn, hai người cũng ở lại ăn cơm đi, nếm thử trù nghệ của tôi."

Lý Hồng Phương nói: "Nhưng Tiểu Bạch ngày mai không phải đã trở về nông thôn rồi sao?"

Không đợi mẹ Khưu nói, Khưu Bạch đã nhanh chóng gật đầu, "Đúng, cháu ngày mai sẽ đi, thời điểm trở về còn chưa chắc chắn, có khả năng hai ba năm nữa cũng chưa về được."

Lý Hồng Phương sắc mặt tái xanh, hai ba năm? Chờ cậu ta trở về, con gái của bà sẽ thành gái lỡ thì rồi không phải sao!

Bà kéo An Nhã, "Đi, chúng ta về nhà."

An Nhã do dự, cô thật sự thích "Khưu Bạch", từ nhỏ đã thích, nếu không cô sẽ không nghĩ về "hắn" ngay cả khi "hắn" đã xuống nông thôn. Vốn tưởng rằng lần này tới đây có thể quyết định hoàn tất được chuyện kết hôn, sau đó nhà bọn họ tìm quan hệ khiến Khưu Bạch sớm trở về thành là được rồi.

Nhưng hôm nay xem ra, Khưu Bạch không có chút nào thích cô, mà cô cũng không thể chờ được "hắn" hai ba năm.

An Nhã mím mím môi, nhìn Khưu Bạch lần cuối rồi cùng mẹ rời đi.

Mẹ Khưu gọi theo vài tiếng, nhưng làm sao cũng không ngăn được, cuối cùng đành để hai người rời đi. Bà quay đầu trừng Khưu Bạch một cái, mắng một câu "Không hăng hái gì hết!" Sau đó giận đùng đùng đi vào bếp nấu cơm.

Chu Viễn bình tĩnh cầm cốc lên uống, sau đó lợi dụng có cốc che chắn mà hơi cong môi lên.

Cha Khưu bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bất quá ông không để bụng những chuyện này, con trai ông vừa mới gần 20 tuổi, còn muốn học Đại học, muộn mấy năm kết hôn cũng không gây trở ngại gì.

Ông cầm tờ báo lên lắc lắc, nói với Khưu Bạch: "Đi đi, dẫn bạn con vào phòng con chơi đi, lát nữa ăn cơm sẽ gọi các con."

Khưu Bạch cười đáp ứng, cậu đã sớm muốn ở một mình với Chu Viễn.

Cậu dẫn Chu Viễn về phòng, khoá trái cửa, lập tức như đứa trẻ nhào vào vòng tay của Chu Viễn, ôm chặt lấy anh, nhịn không nổi tiến đến hôn anh.

Chu Viễn ôm mông cậu, liếc nhìn đồ đạc trong phòng, vừa hôn cậu vừa đi về phía giường.

Anh ngồi ở trên giường, Khưu Bạch ngồi trên đùi anh, thở hổn hển kéo quần áo của Chu Viễn, đầu rúc vào trong rầm rì, như bé heo con đang ngâm nga.

Chu Viễn cũng muốn, nhưng anh vẫn còn chút lý trí, biết nơi này là nhà của Khưu Bạch, không thể quá xằng bậy.

"Khưu Bạch, nơi này không được." Anh ôm đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành.

Động tác của Khưu Bạch lập tức dừng lại, sau đó ủ rũ bỏ tay xuống, bĩu môi không vui.

Chu Viễn hôn cậu một cái, "Ngoan, chờ trở về nhà nhất định sẽ cho em ăn no."

Khưu Bạch đỏ mặt, nói như vậy cứ như cậu có bao nhiêu thèm khát, tuy rằng cậu đúng là có một chút...

Cậu dựa vào bờ vai rộng lớn của Chu Viễn, giơ hai tay muốn ôm lấy người đàn ông, nhưng khi cậu vừa vặn mông một cái, lại cảm thấy có thứ gì đó đang đỉnh vào khe mông của cậu.

Cậu nhìn xuống, cười hì hì, "Viễn ca, anh rõ ràng cũng rất muốn."

Chu Viễn nhướng mày, thoải mái thừa nhận, "Ừ, anh muốn chịch em."

Câu nói này làm tim Khưu Bạch đập như gõ trống, từ trên đùi Chu Viễn xuống, cậu cởi dây kéo quần của người đàn ông ra một chút, cầm vật đang cương cứng trong lòng bàn tay.

Chu Viễn tưởng là cậu tuốt cho mình nên không ngăn cản.

Ai ngờ, một giây sau Khưu Bạch liền vươn chiếc lưỡi nhỏ của mình ra và liếm vào quy đầu sưng tấy.

Chu Viễn ngạc nhiên, dương vật của anh càng sưng cứng nảy lên một cái, búng trên chóp mũi của Khưu Bạch

"Bảo bối, em..." Chu Viễn lờ mờ đoán được điều gì đó, cổ họng có chút thắt lại.

Khưu Bạch không đáp lại anh, cúi đầu ngửi ngửi mùi trên bộ phần sinh dục, có chút mùi tanh nồng nhàn nhạt và mùi xà phòng.

"Anh tắm rồi sao."

Chu Viễn gật đầu, bây giờ anh cảm thấy rất may mắn khi lúc đến Hải Thành đã tìm nhà khách, tắm rửa xong rồi mới đến gặp Khưu Bạch.

Khưu Bạch vuốt ve cây gậy lớn mà mình đã nhớ nhung mấy ngày nay, thầm nghĩ, anh không tắm em cũng không chê anh.

Trước tiên cậu liếm láp quy đầu to lớn một vòng, liếm láp đến bóng loáng, sau đó vùi đầu liếm từ gốc dương vật, dùng đầu lưỡi trêu chọc gân xanh nổi phồng lên. Tiện đà ngậm lấy túi tinh no đủ, đôi môi nhẹ nhàng mút, tinh tế liếm những nếp gấp nhỏ trên đó.

Thanh niên hơi híp mắt lại, từ dưới liếm lên trên, rồi dùng đầu lưỡi đâm đâm lỗ nhỏ trên quy đầu, cuộn lấy chất lỏng trong suốt chảy ra vào miệng từng chút một, phát ra tiếng nước tí tách, biểu tình của cậu như đang ăn được một món ngon mỹ vị nào đó.

Nhìn động tác dâm đãng như vậy của cậu, hầu kết Chu Viễn không tự chủ lăn lăn, ánh mắt nhìn Khưu Bạch càng ngày càng sâu thẳm.

Khưu Bạch ngẩng mặt lên cười với anh, sau đó há miệng nuốt lấy côn thịt to dài từng tấc từng tấc một.

Dương vật Chu Viễn vừa to vừa dài, cậu dùng hết sức cũng nuốt không hết, đầy đến mức hai má hõm xuống, còn nửa côn thịt lộ ở bên ngoài.

Cậu đành dùng tay vuốt ve xoa xoa, đồng thời cùng hầu hạ tốt cho túi tinh phía dưới luôn.

Đây là lần đầu tiên Khưu Bạch khẩu giao cho người khác, căn bản cũng không có kỹ xảo nào, răng cũng thu không tốt, nên thỉnh thoảng lại cọ trúng gân xanh trên dương vật Chu Viễn.

Nam nhân "hừ" một tiếng, vỗ vỗ mặt cậu, "Thả lỏng nào."

Khưu Bạch nghe lời mà thả lỏng, khó khăn nuốt lấy dương vật to lớn, dùng cổ họng nhỏ hẹp bóp chặt quy đầu mẫn cảm, cố gắng hết sức trêu chọc dục vọng của nam nhân.

Khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi mềm mại, tất cả những điều này khiến Chu Viễn cảm thấy rất sảng khoái, nhưng dần dần, anh bắt đầu không hài lòng với động tác chậm chạp như vậy.

Anh giữ đầu Khưu Bạch, hạ thân bắt đầu di chuyển, làm hành động như đang giao phối ra vào trong miệng Khưu Bạch.

Tiếng nói chuyện của cha Khưu và mẹ Khưu thỉnh thoảng truyền đến, họ không biết rằng chỉ cách nhau một bức tường, đứa con trai yêu quý của họ đang quỳ trên mặt đất, chăm chỉ liếm cặc cho một người đàn ông nông thôn.


Nam nhân động tác thô bạo, không chút nào thương tiếc mà rút ra cắm vào khoang miệng yếu đuối, quy đầu chốc chốc lại mạnh mẽ đụng trúng nơi sâu xa trong cuống họng. Khưu Bạch rụt người lại, nhưng vẫn dùng hai tay nắm chặt ống quần của người đàn ông, vui vẻ đón lấy mọi thứ từ Chu Viễn.

Thanh niên hai mắt nổi lên thủy quang diễm lệ, đuôi mắt đỏ lên, đôi môi sưng tấy bị tính cụ dữ tợn mở to hết cỡ, khoé miệng không cách nào khống chế mà chảy nước dãi, có cảm giác vừa đáng thương vừa tội nghiệp.

Nhưng mà bộ dạng này của cậu lại làm cho dục vọng bạo dâm của nam nhân càng ngày càng kịch liệt, con ngươi nam nhân đỏ đậm, hận không thể đụ chết cậu tại đây.

Giọng Chu Viễn trầm thấp khàn khàn, "Bảo bối, thả lỏng cổ họng, anh muốn bắn vào trong miệng của em."

Hai tay anh cắm ở hai bên tóc của Khưu Bạch, giữ đầu của cậu lại rồi mạnh mẽ đâm rút, nghiễm nhiên xem khoang miệng của Khưu Bạch là nơi phát tiết dục vọng của dương vật, dùng sức thúc mạnh, giống như muốn đụ cho cổ họng chật hẹp rộng mở.

Khưu Bạch cố gắng đem miệng mở ra thật to, kiềm nén từng trận nôn khan, mãi đến tận khi một luồng chất lỏng tanh mặn phun ra nơi đầu lưỡi, khiến cậu không tự chủ co rút cuống họng, mút lấy mã mắt của nam nhân.

"Ha..." Chu Viễn thở hổn hển, đem lượng tinh dịch tích lũy mấy ngày nay bắn hết vào miệng Khưu Bạch.

Khoái cảm bắn tinh tê dại chạy khắp thân thể, anh nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới bình phục tâm tình. Mở mắt ra nhìn thấy Khưu Bạch vẫn quỳ gối bên dưới, hai má phồng lên, trong miệng vẫn còn ngậm tinh dịch của anh.

Anh duỗi tay ra, "Phun ra."

Thanh niên sắc mặt ửng hồng, khoé mắt rưng rưng, môi đỏ mọng, trên mặt vẫn còn đọng lại dục vọng chưa tan.

Cậu chớp mắt nhìn người đàn ông, khẽ mở miệng, bên trong tất cả đều là nồng tinh sền sệt.

Lòng bàn tay Chu Viễn hướng lên trên, đưa đến gần miệng cậu, ra hiệu cậu mau phun vào trong tay anh.

Ai ngờ Khưu Bạch đảo mắt một cái, "ừng ực" một tiếng, đem toàn bộ những thứ trong miệng nuốt xuống, nuốt xong còn duỗi đầu lưỡi đỏ au ra cho Chu Viễn xem.

Chu Viễn mâu sắc tối sầm, mắng câu "Tao hoá."

Sau đó bế cậu lên, vươn tay lau chất lỏng trên miệng thanh niên, cúi người hôn lên.

Vừa hôn xong, Khưu Bạch nằm trong lồng ngực Chu Viễn thở hổn hển, lầm bầm lầu bầu nói: "Em mới không phải."

Chu Viễn khẽ cười, "Không phải cái gì?"

Khưu Bạch quay mặt sang, cho anh một cái liếc mắt, khi tỉnh táo vẫn không buông tha cho cậu mà.

"Không phải tao hoá sao?" Chu Viễn lặp lại một lần nữa, đưa tay vào trong quần của thanh niên, nắm lấy tiểu côn thịt ướt át mà xấu xa bóp nặn.

Thanh niên nghẹo mông, mặt đỏ đến không chịu được.

Tay Chu Viễn lại di chuyển đến hậu huyệt của cậu, cái miệng nhỏ kia hấp hấp hợp hợp, không ngừng phân bố dịch ruột non trơn trượt, ngón tay Chu Viễn vừa chạm tới liền không kịp chờ mà quấn lấy.

Khưu Bạch rên rỉ, ưỡn mông về phía tay của Chu Viễn.

Chu Viễn ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng trêu đùa, "Trước sau đều ướt như vậy, còn nói không phải tao hoá?"

Anh vừa nói, một bên rút bàn tay ướt đẫm dâm dịch ra cho Khưu Bạch xem.

Khưu Bạch chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi vùi mặt vào hõm cổ Chu Viễn, nhưng thân thể trái lại bị những lời nói thô tục của Chu Viễn làm cho kích động, hưng phấn.

Chu Viễn một tay an ủi dương vật của cậu một tay từ vạt áo len chui vào xoa nắn eo cậu.

Nam nhân quen thuộc mỗi một tấc địa phương mẫn cảm trên người thanh niên, đầu vú mềm mại bị ngón tay thô ráp nắn bóp, kích thích từng trận dòng điện khiến nửa người dưới của cậu tê rần.

Dục hoả bị ngón tay linh hoạt nhen nhóm, cậu quằn quại rên rỉ dưới tay Chu Viễn, nước mắt vui sướng cũng dâm thủy đồng thời dâng trào.

"Nhỏ giọng một chút, ba mẹ em sẽ nghe thấy đấy." Nam nhân không có hảo ý nhắc nhở cậu.

Khưu Bạch nhanh chóng ngậm miệng, kiềm nén tiếng rên rỉ đứt quãng.

Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa, "Tiểu Bạch, ra ngoài ăn tối nào."

Khưu Bạch đột nhiên trợn mắt lên, chấn kinh nhìn Chu Viễn.

Nam nhân lại gợi lên một vệt ý cười ác liệt, càng tăng nhanh tốc độ tuốt lộng dương vật, khoái cảm nhiều thủy triều mà ập tới.

Khưu Bạch ngước đầu, hai mắt tan rã mà thở hổn hển, răng cắn chặt môi dưới, chỉ lo tiếng rên rỉ tràn ra bên mép.

Tiếng gõ cửa lần thứ hai truyền đến, "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ăn cơm nào con!"

Khưu Bạch khẩn cầu nhìn Chu Viễn, trong mắt đều là nước mắt tình dục, nhưng cậu không dám mở miệng, bởi vì một khi cậu mở miệng, tiếng kêu dâm mỹ sẽ phát ra mất.

Chu Viễn liếm môi, hôn nhẹ lên mắt cậu, sau đó dùng lực ấn lên quy đầu một cái.

Khưu Bạch run rẩy kịch liệt, sau cơn đau ngắn ngủi, cơn khoái cảm nhanh chóng ập đến.

Tinh dịch màu trắng sữa phun ra đầy tay Chu Viễn, Chu Viễn tiện tay lấy giấy lau bên giường chà xát hai lần rồi bỏ vào túi quần.

Tiểu côn thịt vẫn còn chảy nước tí tách, mu bàn chân Khưu Bạch duỗi thẳng, nhăn chặt mày, toàn thân run rẩy đắm chìm trong dư vị cao trào.

Chu Viễn nhìn đôi môi bị cậu cắn cho sung huyết, cúi người hôn lên, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm láp, cạy hàm răng đang đóng chặt ra giúp cậu thả lỏng.

Ngoài cửa mẹ Khưu chờ đến sốt ruột, không ngừng gõ cửa, "Tiểu Bạch, con có nghe thấy không, ở bên trong làm gì đó?"

Lần này giọng nói từ bên trong nhanh chóng truyền đến, "Mẹ, con đang ngủ, con đến ngay."

Giọng nói Khưu Bạch có chút khàn khàn vô lực, ngược lại rất giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Mẹ Khưu lúc này mới yên lòng đi bày bát đũa.

Ở trong phòng, Khưu Bạch tức giận đập Chu Viễn một cái, "Đều tại anh, thiếu chút nữa là bị phát hiện rồi!"

Chu Viễn một mặt vô tội, "Chuyện này làm sao có thể trách anh, là em quấn lấy anh muốn mà."

"Nhưng anh vừa nãy... Anh..."

"Hửm? Anh làm sao?"

Khưu Bạch tức giận đến nghiến răng, cúi người cắn một cái, để lại một dấu răng trên xương quai xanh của nam nhân, mới hừ nhẹ một tiếng rồi chỉnh lý quần áo đi ra ngoài.

Chu Viễn cưng chiều cười cười, vén cổ áo len lên một chút để che vết cắn, sau đó mới thản nhiên đi ra ngoài như không có chuyện gì.