Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 32



"Em thu dọn xong rồi!" Khưu Bạch quấn khăn quàng cổ quanh cổ ba vòng, bao đến kín mít chặt chẽ.

Hôm nay cậu và Chu Viễn sẽ đi lên tỉnh thành.

Đã nửa tháng kể từ khi máy thu thanh đầu tiên được hoàn thành, các linh kiện khác cũng được Chu Viễn lần lượt chế tạo thành thành phẩm. Có tổng cộng mười đài, ngoại trừ máy thu thanh trong nhà dùng, còn lại chín cái.

Lúc đầu dự định cầm lên thị trấn thử xem sao, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy thị trấn quá nhỏ, rất dễ dàng đụng phải người quen, nếu bị báo cáo thì rất phiền phức. Cuối cùng quyết định đi lên tỉnh, ở tỉnh thành người nhiều, cũng giàu có sung túc hơn, có thể dễ dàng "ra tay".

Chu Viễn cũng mang theo một cái túi lớn, bên trong có hai cái máy thu. Trên lưng Khưu Bạch là những sản phẩm chăm sóc da và chiếc khăn lụa mà cậu đã mua, còn có một chiếc đồng hồ đeo tay.

Cả hai đã ăn sớm và lặng lẽ khởi hành trước khi mọi người trong làng dậy.

Đi xe buýt từ thôn Thanh Hà đến tỉnh thành mất ba tiếng đồng hồ, đường đi gập ghềnh, không gian trên xe tệ đến mức Khưu Bạch xém chút nôn hết trứng gà sáng sớm mới ăn ra.

Thật vất vả mới nhịn đến lúc xuống xe, Khưu Bạch sắc mặt tái nhợt, bước chân loạng choạng mà chạy đến góc tường mà nôn mửa.

"Tìm chỗ nghỉ một lát đi."

Chu Viễn vặn mở đồ đựng nước, phát hiện nước nóng bên trong đã lạnh rồi.

"Đi đâu đây?"

Chu Viễn nhìn xung quanh một chút, túm một người đi qua đường đến hỏi vài câu. Sau đó theo phương hướng tìm được quán cơm quốc doanh, lúc này còn chưa tới giữa trưa, người trong tiệm cơm rất ít, chỉ có một nữ phục vụ viên.

Chu Viễn gọi một bát mì, sau đó đưa thêm cho Khưu Bạch một cốc nước nóng.

"Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài thăm dò đường đi." Anh nói với Khưu Bạch.

Khưu Bạch mệt mỏi gật đầu, dạ dày cậu bây giờ thật sự rất khó chịu.

Mì sợi rất nhanh đã được mang lên, Khưu Bạch cũng không có khẩu vị gì, mệt mỏi ngậm một miếng mì sợ nhai nhai, cũng nhận ra được nữ phục vụ viên nhìn lén cậu vài lần.

Lông mày cậu khẽ nhúc nhích, uống cạn ba ngụm nước trong ly, sau đó cười bắt chuyện với nữ phục vụ, "Đồng chí, có thể rót chút nước nóng cho tôi được không?"

Nữ phục vụ rất vui vẻ giúp cậu rót đầy một chén nước, còn nói uống xong thì kêu cô rót thêm.

Khưu Bạch dùng hai tay chống quai hàm, cặp mắt đào hoa cười thành hình bán nguyệt, "Chị ơi, chị thật là đẹp."

Nhân viên phục vụ đỏ mặt, Khưu Bạch nói lời này rất nhẹ, nếu đổi thành một người đàn ông khốn nạn khác, cô chắc chắn sẽ đánh ngay tại chỗ. Nhưng anh chàng này rất đẹp trai, trẻ trung, dáng vẻ thư sinh, khen đến nỗi làm cho nữ phục vụ mở cờ trong bụng.

Khưu Bạch nhìn bộ dáng đỏ mặt của nữ phục vụ, lại nói thêm một câu, "Chị có khuôn mặt thật đẹp, chỉ là..."

Cậu ngập ngừng nói rồi dừng lại khiến cô phục vụ khó hiểu, "Là gì vậy?"

Khưu Bạch liền vội khoát tay nói: "Ai da, không có gì không có gì."

Nhân viên phục vụ càng thêm bối rối, tưởng mặt mình có cái gì không đúng, khẩn trương hỏi: "Cái gì vậy? Nói cho tôi biết đi!"

Khưu Bạch nói: "Chỉ là da dẻ không quá tốt, đều đỏ cả lên, tay cũng bong tróc da, nếu không chị sẽ trông càng đẹp hơn."

Không có cô gái nào lại không thích chưng diện, nữ phục vụ viên sờ mặt mình buồn rầu nói: "Chuyện này cũng không có cách nào khác, thời tiết quá lạnh, mỗi sáng sớm tôi đều phải đạp xe đạp nửa tiếng, mặt đều đông đến tê rần."

Khưu Bạch lập tức lộ ra biểu tình đau lòng, "Chị thật khổ cực, sao không chăm sóc bản thân cho tốt? Lão sư của em nói, mặt mỗi người đến mùa đông đều đỏ lên bởi vì khí trời khô ráo, thiếu nước, bổ sung nhiều nước là được rồi."

Nữ phục vụ viên xưa nay chưa từng nghe tới cách này, nhưng đối với người có học thức vẫn đặc biệt tôn trọng, vừa nghe đến là lão sư nói liền tin tưởng không nghi ngờ.

Kinh ngạc trợn to hai mắt, "Có thật không? Làm sao để bổ sung nước? Phải uống nhiều nước sao?"

Khưu Bạch chậm rãi lắc đầu, "Lão sư nói, thiếu nước là vì thiếu dầu, nước và dầu mất cân bằng mới dẫn đến da dẻ bị mất nước."

Nữ phục vụ viên căn bản nghe không hiểu mấy từ mà cậu nói, mà khó giải thích được lại cảm thấy rất lợi hại, liền hỏi cậu đến cùng nên làm như thế nào.

Khưu Bạch không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là bổ sung dầu a, bôi dầu dưỡng da mặt."

"A? Cậu nói dầu dưỡng da à, vô dụng thôi, tôi mỗi ngày đều bôi nè." Nữ phục vụ viên rất thất vọng với biện pháp của cậu.

Khưu Bạch xua xua tay, "Này! Đương nhiên không phải là dầu dưỡng bình thường, phải là loại kem dưỡng cao cấp mới được."

Nữ phục vụ viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, hưng phấn nói: "Tôi biết kem dưỡng ẩm! Nghe nói nó trơn mịn, có mùi thơm, rất dễ chịu!"

Nhưng sau đó cô lập tức mất hứng, "Kem dưỡng ẩm chỉ bán trong cửa hàng bách hóa, hàng còn rất ít, mỗi lần mới nhập hàng liền bị cướp sạch! Gần đến Tết, cửa hàng cũng không nhập thêm."

Cô vừa nói vừa tức giận dậm chân, "Tôi lần nào cũng không giành được!"

Khưu Bạch nhướng mày khi nghe thấy lời nói của cô, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhẩm nói: "Thì ra rất quý hiếm như vậy sao?

"Cậu vừa nói gì?"

"A, không có gì." Khưu Bạch nhìn nữ phục vụ viên rồi cười rộ lên, " Chị, cảm ơn chị đã rót nước nóng cho em, để em tặng quà đáp lễ cho chị."

Cậu lấy hộp kem dưỡng ẩm hiệu Pechoin ra từ balo rồi đưa cho cô.

Nữ phục vụ viên kinh ngạc che miệng lại, "A! Này, đây không phải là kem dưỡng ẩm sao? Cậu sao có thể có?"

Khưu Bạch cười híp mắt nói: "Em mới từ Hải Thành thăm người thân trở về, đây là em mua cho mẹ và các chị." Cậu còn lơ đãng oán trách một câu, "Em mua rất nhiều đây, nặng chết rồi."

Nữ phục vụ viên mừng rỡ, yêu thích mà sờ cái hộp trắng men trên tay.

Khưu Bạch di chuyển cái ba lô to lớn tới trước mặt, vỗ mạnh, "Thật là nặng."

Nữ phục vụ viên nhìn cái túi xách kia, ngẫm nghĩ một chút, do dự mở miệng, "Em trai, em trai có nhiều kem vậy, có dư không?"

Khưu Bạch giả vờ nghi hoặc, "Hả? Ý của chị là gì?"

Nữ phục vụ viên nói: "Em trai có thể bán cho chị mấy hộp không, chị còn có mấy chị em tốt đều muốn mua mà không mua được đây!"

"Vậy không được, bán cho mấy chị thì em phải về báo cáo kết quả với chị của em sao đây?"

Nữ phục vụ viên vội vàng nói: "Em trai yên tâm, chúng tôi sẽ chi nhiều tiền hơn để đảm bảo em trai không chịu thiệt, lúc đó em trai còn có thể để dành chút tiền để mua đồ ăn cho mình."

Khưu Bạch giống như có chút động tâm, nhưng vẫn ngượng ngùng lắc đầu, "Buôn bán đồ vật là đầu cơ trục lợi, em không dám."

"Ai nha, em trai đừng lo lắng chuyện này, bọn chị đều là người kín miệng, tuyệt đối không để người khác biết, em trai cứ ngồi đây chờ đi!" Nữ phục vụ viên thấy Khưu Bạch buông lỏng cảnh giác liền nhanh chóng đi gọi người, chỉ sợ Khưu Bạch đổi ý.

Khưu Bạch thấy người chạy ra ngoài, lập tức thả lỏng người, ngả người ra sau, nhàn nhã ngâm nga một bài hát.

Sau gần mười phút, ngoài cửa có mấy cô gái đang líu ríu bước vào, nhìn thấy Khưu Bạch lập tực vây quanh cậu.

"Chính là em trai này sao?"

"Em trai lớn lên thật đẹp mắt, có đối tượng chưa?"

"Kem dưỡng ẩm ở chỗ nào vậy, cho tôi xem đi."


"Em trai xem chị đây thế nào, có muốn kết giao một chút không."

Các cô gái đến từ phía bắc đều vui vẻ và hào phóng, Khưu Bạch hơi sửng sốt với cách nói chuyện của họ.

"Này, chú ý một chút, đừng làm em trai sợ!" Nữ phục vụ viên đứng ra trừng mắt nhìn các cô gái, sau đó cười nói với Khưu Bạch: "Đừng sợ, bọn họ chỉ đang đùa thôi."

Khưu Bạch cười híp mắt gật đầu, đều là khách hàng đưa tiền cho cậu, cậu mới không sợ.

Cậu mở balo đeo lưng ra để lên bàn, "Các chị tự lấy đi, chỉ cần để lại một ít để em trở lại còn biết bàn giao kết quả là được."

Các cô gái nhìn vào trong xem.

"Wow, còn có Bách Tước Linh Dương nè, là đồ tốt, tôi vẫn luôn muốn mua nó."

"A, khăn lụa thật đẹp, sờ lên cũng mềm quá đi, em trai..."

Khưu Bạch nói: "Kem dưỡng ẩm sáu xu một hộp, khăn lụa một tệ một cái."

Các cô gái mới nghe thì cảm thấy có hơi đắt, nhưng các cô cũng không chê của đắt của quý, hơn nữa trước khi tới đây nữ phục vụ viên cũng nói với các cô biết, muốn mua được phải tốn nhiều tiền chút. Một người đã mua, những người còn lại vì mặt mũi cũng mua theo.

Một túi hàng nhanh chóng được chia ra, các cô gái quàng khăn lụa cho nhau, quệt kem lên người nhau, trên mặt đều là lớp trang điểm. Còn có người chen đến bên cạnh Khưu Bạch, trêu đùa hỏi cậu có đối tượng hay chưa.

Chu Viễn một thân khí lạnh từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt anh là cảnh tượng Khưu Bạch ngồi ở giữa một đám cô gái cười tươi.

Anh nhất thời đen mặt, nhanh chân đi tới, lạnh lùng nói: "Các người làm gì đó?"

Sự xuất hiện của anh doạ mọi người nhảy dựng một cái.

Khưu Bạch vội vàng giải thích với các cô, "Đây là anh trai em, không sao cả."

Nữ phục vụ viên nói: "Được rồi, cầm đồ rồi đi nhanh lên." Ý đuổi người rất rõ.

Khưu Bạch cẩn thận thu tiền và balo lại nói với Chu Viễn: "Chúng ta cũng đi thôi."

Chu Viễn bình tĩnh liếc cậu một cái, sau đó nhìn nửa bát mì còn sót lại trên bàn, trong lòng càng thêm tức giận.

Anh ngồi xuống ghế, giọng đều đều, "Tôi còn chưa ăn xong mì."

Nữ phục vụ viên vội vàng nói: "Ôi, đều do tôi chậm trễ, tôi đi hâm nóng lại."

Chu Viễn đưa cánh tay ra chặn, "Không cần, tôi ăn."

Nói xong, anh vẻ mặt lạnh lùng ăn một ngụm mì lạnh vào miệng.

Khưu Bạch ngẩn người, hồi lâu mới nhận ra người này hình như đang ... ghen?

Nội tâm Chu Viễn: Được lắm, anh ở bên ngoài mặc gió tuyết kiếm tiền, nhóc con em lại ở trong tiệm cơm dụ dỗ con gái người ta, còn lãng phí thức ăn! Xem anh trở về có đánh cái mông em không!

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy ngày nay tui không cập nhất chương mới là do tui đang đào hố mới, đầy đầu đều là tình tiết của truyện mới, hoàn toàn không viết ra nổi chương mới của truyện khác... Xin lỗi các bảo bối, có thể tui sẽ cập nhật truyện này chậm hơn.

Cúi người.jpg

Ngoài ra, truyện mới sẽ sớm được phát hành, đây là một bộ truyện viết về thịt văn NP xuyên nhanh, mong mọi người có thời gian xem qua ~

--

Nói thêm một chút về lời văn.

Tui coi lại lời văn mình viết một cái, càng xem càng thấy trống rỗng và vô vị, không có cốt truyện, không có mâu thuẫn, thăng trầm mà hai nhân vật chính suốt ngày ở bên nhau cũng chán.

Chu Viễn rất tốt, Khưu Bạch rất tốt, không tốt chính là tui.

Tui là phế vật.

Thế là tôi đi nhặt đồ khô(?), học được tài viết chữ của các đại thần. Tôi háo hức quá, nóng lòng ngồi trước máy tính mà điên cuồng kết xuất ra tinh hoa mà mình hấp thu được.

Nửa giờ sau tui héo.

Tui thực sự xin lỗi, tui cảm thấy rất lạc lõng, tui không thể viết được.

Mọi người hãy cho tui chút thời gian, tui sẽ sắp xếp lại đầu óc của mình.

Sẽ trở lại sớm.