Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 41: (H)



"Khưu Bạch, anh của cậu đến kìa."

Bạn học bên cạnh vỗ vỗ Khưu Bạch đang chú tâm vẽ tranh, Khưu Bạch quay đầu nhìn liền nhìn thấy một bóng người cao thẳng đang tựa vào cửa.

Cậu đặt cọ vẽ xuống chạy tới, ngẩng mặt lên cười nói: "Hết tiết học rồi hở?"

Chu Viễn đưa tay lên xoa vết sơn đỏ trên mặt cậu, "Ừ, đi ăn cơm."

"Được, chờ em thu dọn đồ đạc đã!" Khưu Bạch cất bút vẽ, khoác ba lô lên cùng Chu Viễn bước ra khỏi lớp học.

"Anh cứ tới tìm em, tất cả bạn học của em đều biết anh hết rồi."

Chu Viễn hỏi ngược lại: "Vậy em không muốn anh tới sao?"

Khưu Bạch vội vàng xua tay, "Đương nhiên không phải, chỉ là nơi anh học cách chỗ em hơi xa chút, lần trước em đạp xe đi tìm anh cũng mất hai mươi phút lận."

"Vậy là do em lạc đường rồi, anh đi bộ tới đây cũng chỉ mất hai mươi phút." Chu Viên không thương tiếc đả kích Khưu Bạch.

Lần trước Khưu Bạch đi đến trường Đại học của anh tìm anh, đã nói buổi trưa mười hai giờ gặp nhau, kết quả anh đợi ở cửa lớp học đến mười hai giờ rưỡi mới nhìn thấy người ta thở hồng hộc đạp xe đạp xuất hiện, trễ thêm chút nữa, chắc Chu Viễn phải dùng loa phát thanh tìm đồ bị mất để tìm mất.

Khưu Bạch cúi đầu không phục, bĩu môi lẩm bẩm trong miệng cái gì không biết, dù sao cũng chẳng phải lời hay gì.

Chu Viễn mặc kệ cậu, đến nhà ăn búng trán cậu một cái, hỏi cậu muốn ăn gì để anh đi lấy.

Khưu Bạch lấy hộp cơm từ trong túi ra, "Cùng đi."

Lấy một phần sườn xào chua ngọt, một phần bắp xào cải thảo, hai ba phần cơm. Chu Viễn thì lấy một miếng thịt heo xào tỏi, một chén súp cà chua trứng và hai bánh bao hấp với mì trắng. Giá cả thức ăn trong căn-tin rất phải chăng, tổng cộng cũng chỉ có 85 xu.

Tuy bây giờ hai người không giàu có nhưng cũng không thiếu tiền, phương diện ăn uống sẽ không để mình chịu thiệt, ít nhất vẫn có thịt và cá. Đều là thanh niên tuổi đôi mươi, không ăn thịt sẽ không chịu nổi.

"Nhìn của em nè!" Khưu Bạch đẩy hộp cơm đến trước mặt Chu Viễn khoe.

Thấy trong hộp cơm đầy một muỗng canh xương sườn, tất cả đều được phủ cơm lên trên. Quay đầu lại nhìn người khác, cũng chỉ bằng một nửa của Khưu Bạch.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Viễn, Khưu Bạch nhướng mày kiêu ngạo nói: "Dì lấy cơm thấy em đẹp trai nên cho em nhiều á, cách hai ngày em lại ăn một lần, dì cũng biết em."

Khưu Bạch tiếp tục cười hì hì, "Không ngờ đây lại là sức mạnh của người đẹp." Cậu lại nhìn Chu Viễn, cảm thấy đau đớn trong tim mà, "Trông anh cũng đẹp đấy, không thì cân nhắc theo em đi, em sẽ chia cho anh một nửa phần xương sườn."

Chu Viễn gật đầu lia lịa, gắp một cục xương sườn mặt không thay đổi mà gặm ăn, trong lòng lại nghĩ về nhà sẽ cho em trải nghiệm sức mạnh của người đàn ông thực thụ.

"Khưu Bạch!"

Hai cô gái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

"Không ngại ghép bàn chứ?"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, Khưu Bạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, "Tôn Thiến!?"

Đáng nhắc tới chính là, Tôn Thiến cũng thi đậu vào một trường đại học ở thủ đô, nhưng trường cô ấy học cách Thanh Đại xa hơn nhiều, nên sau khi từ thôn Thanh Hà tách ra, mấy người chưa từng gặp lại nhau.

Tôn Thiến tươi cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Khưu Bạch, Chu Viễn."

Chu Viễn gật đầu với cô coi như chào hỏi, sau đó cúi đầu im lặng ăn cơm, anh và mấy thanh niên trí thức không quen, cũng không có gì để nói.

Cô gái bên cạnh Tôn Thiến chọt chọt cô, cô nhanh chóng giới thiệu với hai người, "Đây là bạn tớ quen hồi nhỏ, Vương Tuyết Mai, cũng học tại Học Viện Mỹ thuật, lần này tớ tới đây để chơi với cậu ấy."

"Khưu Bạch, tớ biết cậu, cậu học khoa mỹ thuật công nghiệp, tớ học thiết kế trang sức. Có một lần cậu giúp tớ đun nước sôi, có nhớ không?"

Vương Tuyết Mai để hai bím tóc dài, mặc áo sơ mi trắng, mắt to, biểu cảm có chút ngượng ngùng.

"A? Tôi không nhớ rõ." Khưu Bạch gãi gãi thái dương, có chút lúng túng, nhưng thực sự không nhớ ra được.

"Không nhớ rõ cũng không sao." Vương Tuyết Mai cười đến tự nhiên hào phóng, "Sau này nhớ là được." Hàm ý trong lời nói của cô không hề che giấu, mấy người đang có mặt cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Đặc biệt là Khưu Bạch, cậu quả thực là kinh hãi, cứng cả cổ nhìn Chu Viễn. Ngược lại Chu Viễn mặt không biến sắc, coi như không nghe thấy, ăn từng miếng cơm lớn vào miệng.

Tuy nhiên, Khưu Bạch có thể nhìn thấy một tia tàn nhẫn trên cơ bắp căng phồng của anh, cốc dấm chua đổ rồi...

Bữa ăn này thật sự rất lúng túng, Chu Viễn vẫn im lặng không nói, đầu cũng không nhấc. Khưu Bạch đảo mắt một vòng, có chút hoang mang. Tôn Thiến cũng phát giác có gì đó không ổn, ánh mắt thăm dò đảo qua giữa Khưu Bạch và Chu Viễn, cộng với những gì cô đã thấy ở trong thôn, đáy lòng mơ hồ nảy ra một ý tưởng đáng kinh ngạc.

Nhưng cái gì cô cũng không biểu hiện ra, chỉ là sau khi trở về nhắc nhở Vương Tuyết Mai, đừng đặt ý nghĩ lên Khưu Bạch, người ta có khả năng đã có đối tượng.

Buổi tối, trong căn phòng thiếu sáng chỉ thắp một ngọn đèn, vang lên tiếng kẽo kẹt của ván giường lay động.

"Anh...Anh... Nhẹ chút, giường sắp sụp..."

Ngón tay trắng nõn mỏng manh túm nhăn ga trải giường màu xanh lam, Khưu Bạch nằm úp sấp, bị động tác phía sau của người đàn ông đẩy thẳng về phía trước.

Nhưng cậu tiến về phía trước một chút, bàn tay to lớn của người đàn ông sẽ nắm lấy eo cậu kéo về phía sau, bộ phận sinh dục to dày nóng bỏng ghim chặt cậu vào phần hông cứng cáp của người đàn ông.

"Giường có thể đổi, đổi cái chắc chắn hơn để anh có thể thuận tiện đụ em chứ, hả?"

Chu Viễn thở hổn hển, hai tay nắm chặt hõm eo đầy mồ hôi của Khưu Bạch, chốc chốc lại đẩy về phía trước.

Khưu Bạch bị làm đến nói không ra lời, chỉ có thể cắn góc chăn phát ra âm thanh nghẹn ngào, thân thể tuyết trắng đều nổi lên một màu phấn tình dục, nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng Chu Viễn lại rất xấu xa, nơi nào có thể dễ dàng buông tha cậu được. Vừa chọc con cặc vào, người đàn ông đưa tay về phía trước thanh niên, nắm chặt bé chim hồng hào đứng thẳng , dùng đầu ngón tay cào cào lên lỗ niệu đạo của cậu.

"Nói đi!"

Đột nhiên Khưu Bạch rùng mình một cái, hậu huyệt đột nhiên thắt lại. Cắn Chu Viễn đến hít vào một hơi, giơ tay tát mông cậu một cái.

"Thả lỏng chút!"

Mông thịt trắng hồng mịn màng bị đánh đến run rẩy, nổi lên tầng tầng sóng thịt, dấu tay đỏ tươi dần dần nổi lên, hồng đỏ trắng sáng trông rất đẹp mắt.

Bị đánh bất thình lình như vậy, Khưu Bạch bật khóc, ủy khuất nói: "Nói, nói cái gì chứ! Lại đánh em..."

Chu Viễn hừ lạnh, "Em không thích anh đánh em sao? Lúc trước là ai cầu xin anh đánh hả? Roi còn chưa lấy ra đâu, có phải là do anh đánh em bằng tay nên khiến em không hài lòng?"

Nói xong anh lại vỗ mạnh vào cánh mông bên kia, giọng điệu thản nhiên nhưng lại mang theo một luồng hung ác, "Nếu không anh đi lấy roi?"

Lời còn chưa dứt, thanh niên dưới thân đã hét lên một tiếng ngắn ngủi, ngay lập tức Chu Viễn cảm nhận được sức nóng trong lòng bàn tay đang cầm dương vật của Khưu Bạch. Anh nắn vuốt ngón tay, mắng một câu: "Mẹ kiếp, đánh hai cái đã bắn, còn nói khó chịu!"

Đáy mắt Chu Viễn đỏ tươi, tàn nhẫn đâm thọc vào cái lỗ đã bị đụ triệt để, lần nào vào cũng vào cả cây, hận không thể nhét luôn hai hòn dái vào.

Bụng dưới đập vào mông thịt phát ra tiếng "bạch bạch" giòn tan, có tiếng nước dính nhớp và dâm thủy khi cắm con cặc vào trong lỗ đít, giường cũng phát ra tiếng kẹt kẹt không chịu nổi sự rung lắc dữ dội.

Sự đan xen giữa những thanh âm này khiến Khưu Bạch cảm thấy xấu hổ, phảng phất như đang nhắc nhở cậu lúc này đang dùng tư thái dâm đãng cỡ nào để thừa nhận động tác của người đàn ông.

Thắt lưng của cậu đã mềm nhũn thành một vũng nước, nếu không được bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy, cậu đã sớm vô lực ngã quỵ xuống. Khưu Bạch không khỏi thúc giục Chu Viễn, "Anh, nhanh lên, em mệt quá, không chịu nổi nữa."

"Nhanh lên?" Giọng điệu của người đàn ông có chút vi diệu.

Khưu Bạch vẫn chưa mất trí, lập tức đổi giọng, "Không phải, là em muốn anh..."

Cậu mềm giọng, phát ra tiếng rên rỉ uyển chuyển như mèo kêu, "Em muốn ăn tinh dịch của anh trai cơ, bắn cho em nhanh lên đi..."

Chu Viễn hừ cười, làm sao anh không nhìn ra điểm khôn vặt này của Khưu Bạch, nhưng anh vẫn rất được lợi. Hơn nữa đã làm một tiếng, anh đúng là có chút muốn bắn, cái mông nhỏ này vừa chặt vừa nóng cắn anh quá thoải mái.

Anh siết chặt eo Khưu Bạch, thô bạo nói: "Được, cho em."

Dứt lời liền dùng toàn lực chạy nước rút, động tác vừa vội vừa hung, đâm vào nơi sâu như muốn đâm thủng người cậu. Theo tiếng thở trầm thấp thô bạo của người đàn ông, từng luồng nùng tinh bắn lên vách thịt nóng bỏng.

"A ha..." Khưu Bạch bị sóng xung kích này làm tê dại kích thích rên thành tiếng.

Chu Viễn sau khi bắn xong rút cặc ra, vỗ vỗ cái mông Khưu Bạch, ra lệnh: "Ngậm vào, rơi một giọt địt một lần."

Nói xong lắc chim đi pha cốc nước mật ong, đưa đến bên miệng Khưu Bạch, "Đến, uống ngụm nước cho thấm cổ họng."

Khưu Bạch vẫn cong mông nằm đó, nghe vậy cũng không dám động, chỉ sợ tinh dịch bên trong mông chảy ra. Chỉ có thể hơi nghiêng đầu qua chỗ khác, miệng nhỏ mím môi uống.

"Uống nhiều chút, nếu không chút nữa sao có sức lực mà rên."

"Khụ, khụ..." Khưu Bạch bị một câu nói của anh dọa sặc, hoảng sợ nói: "Làm nữa sao?"

Hơi động cũng không được, đồ vật bên trong mông tí tí tách tách chảy xuống, thuận theo đùi mà rơi xuống giường.

Chu Viễn nheo mắt lại, đầu lưỡi liếm liếm đầu răng, khóe miệng gợi lên nụ cười nham hiểm, nhưng giọng điệu lại mềm nhẹ, "Nó rơi ra ngoài rồi."

Không đợi Khưu Bạch phản ứng lại, anh trực tiếp lật người ta lại, cầm con cặc cứng rắn đâm thẳng vào. Có tinh dịch bôi trơn, anh đi vào đặc biệt thông thuận, thịt ruột bên trong ấm áp như thực tủy biết vị mà chen nhau quấn lấy con cu thô cứng kia, không chút nào để ý đến chủ nhân chúng nó.

"Anh ơi, em không được..." Khưu Bạch khóc lóc cầu xin, khoái cảm như cơn sóng triều đánh úp vào đầu cậu, cậu cảm thấy mình sướng chết đi được, thật muốn "chết".

Lồng ngực phấn hồng phập phồng kịch liệt, ánh đèn đầu giường mờ mờ chiếu lên mặt đầy mồ hôi hột, tựa như một gian phòng ánh sao.

Chu Viễn sờ sờ gương mặt đỏ bừng của cậu, vuốt tóc dính trên trán lên, nhẹ giọng nói: "Không sao, ngày mai anh không có tiết, anh hầu hạ em."

Người đàn ông hẩy hẩy cái eo chó đực không biết mệt, đập mạnh vào chỗ mẫn cảm trong hậu huyệt với một lực hoàn toàn trái ngược với giọng điệu điềm nhiên của anh.

Vừa nhắc tới lên lớp, Khưu Bạch chậm rãi quay đầu lại, nghĩ đến chuyện xảy ra trưa nay, run rẩy hỏi: "Anh, có phải anh còn ghen không?"

Chu Viễn nghe vậy, nhướng mày rậm, rất thẳng thắn mà thừa nhận.

Anh nhìn đôi con ngươi đẹp đẽ ánh nước và đuôi mắt đỏ hoe của thanh niên dưới thân, liếm liếm môi, dùng giọng điệu khổ não nói: "Bé cưng của anh đẹp mắt như vậy, đến nỗi người ta luôn luôn thèm muốn. Em nói xem nếu họ biết em từ sáng đến tối đều bị anh đụ dưới thân, còn có thể thích em nữa không?"

Khưu Bạch nhìn vẻ mặt và giọng điệu như vậy của Chu Viễn chỉ cảm thấy tâm lý "hồi hộp" một chút, giống như... có gì đó không đúng?

"Anh...Anh..."

"Suỵt..." Chu Viễn duỗi một ngón tay chặn môi Khưu Bạch lại, "Em nói cho anh biết đi, tại sao lại rót nước cho cô ta, hả?"

Chu Viễn không sợ có người thích Khưu Bạch, Khưu Bạch rất tốt, có người yêu thích là bình thường. Nhưng anh chỉ sợ Khưu Bạch đáp lại những lời yêu thích đó, trước đây ở thôn trang nhỏ cũng không cảm thấy thế nào, đến khi lên đại học mới biết nơi này có nhiều người ưu tú đến vậy. Những cô gái kia xinh đẹp duyên dáng, mềm mại long lanh, có văn hóa biết ăn nói, gia cảnh cũng tốt.

Bất kỳ dạng người nào cũng đều mạnh hơn Chu Viễn, quan trọng nhất là, các cô là phụ nữ, có thể quang minh chính đại nắm tay, có thể tuyên bố với mọi người quan hệ của bọn họ.

Mà không phải giống như anh, chú định vĩnh viễn không thấy ánh sáng.

Những ý nghĩ này vốn vẫn luôn tồn tại trong đáy lòng Chu Viễn chưa từng biểu lộ ra, cho tới hôm nay lời nói của nữ sinh kia như cây gai đâm thẳng vào tâm anh, khiến anh phẫn nộ sau đó lại khủng hoảng.

Quan hệ này của bọn họ không thể chỉ có mình anh kiên trì là được, nếu như có một ngày Khưu Bạch thích người khác thì sao bây giờ? Hôm nay cậu có thể giúp người khác rót nước, ngày mai không phải sẽ giúp người ta lấy cơm sao?

Làm tròn số, không phải tương đương với chuyện ở một chỗ với người khác?

Vì thế anh không để ý đến Khưu Bạch cầu xin khóc kêu, cũng phải chịch cậu đến mềm người. Chỉ có như vậy mới có thể lấp kín chỗ trống trong nội tâm anh.

Không thể không nói, về điểm này, ý nghĩ của anh và Khưu Bạch không hẹn mà gặp.

Khưu Bạch suy nghĩ chút đã hiểu, nhưng cậu vắt hết óc nghĩ, cũng không nhớ ra lúc nào cậu giúp bạn nữ kia rót nước ấm.

Cậu lúc thường ngoại trừ lên lớp đều ngâm trong phòng vẽ tranh không ra khỏi cửa, càng đừng nói đến chuyện tiếp xúc với bạn học nữ chuyên ngành khác. Nếu nói về chuyện rót nước ấm, trong tòa học của cậu, chỉ có ở một phòng có nước đun sôi ở cuối hành lang tầng ba...

"Anh, em nhớ ra rồi, là lần kia. Anh để, để tinh dịch trong mông của em cả một buổi tối, hôm sau em đau bụng, vẽ được một nửa thì phải đi ra ngoài kiếm nước ấm uống, có người tới trước em không mở được nắp, trên người còn có vết mực. Em không đợi được nên mới giúp cô ấy mở nắp, tiện tay rót ly nước, em uống nước xong liền trở về, đến cô ấy là nam hay nữ cũng không rõ."

Khưu Bạch thật sự oan uổng, ai biết đó là bạn học nữ đâu, lúc đó là mùa đông, tất cả mọi người đều mặc áo bông rất dày, còn đội thêm mũ, cái gì cũng nhìn không ra được.

"Anh đừng giận mà." Khưu Bạch gắng sức nhấc cánh tay thon dài lên ôm lấy cổ Chu Viễn, "Lần sau em nhất định sẽ chú ý."

Cậu biết dục vọng chiếm hữu của Chu Viễn mạnh đến không bình thường, cũng quen mỗi lần phải dỗ người đàn ông như vậy, cậu cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy cứ mỗi lần như vậy lại làm, cái mông của cậu có hơi chịu không nổi.

Ánh mắt Chu Viễn mờ mịt, hồi lâu mới cúi đầu hôn nhẹ môi Khưu Bạch, giọng khàn khàn nói: "Ừm."

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm này ở trong tối người vĩnh viễn bất an là Chu Viễn, anh yêu là khắc chế, là im tiếng, từ góc độ nào đó mà nói là vừa bệnh vừa điên cuồng. Mà Khưu Bạch yêu nhiệt liệt, yêu hết sức chân thành mà phấn đấu quên mình, Khưu Bạch cảm thấy tình cảm này của họ rất bình thường, bởi vì ở thời đại mà cậu từng sống đồng tính luyến ái có thể được đón nhận. Nhưng thời đại này của Chu Viễn, đồng tính luyến ái là tội, là coi trời bằng vung. Anh và Khưu Bạch ở bên nhau định sẵn cả đời này cũng không thể lộ ra ánh sáng, nhất định phải giấu diếm đi, cho dù có bị người đào góc tường, cũng không thể cây ngay không sợ chết đứng mà tuyên bố chủ quyền. Đây là thời đại tạo thành, bi ai khắc vào xương tủy.