Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 43



"Cái gì? Con nói cái gì?!" Bố Khưu trợn tròn hai mắt, biểu cảm không thể tin được.

"Con và Chu Viễn yêu nhau." Khưu Bạch ngồi thẳng người, không nhanh không chậm lặp lại một lần nữa. Đây là lần thứ hai cậu come out, chỉ có điều đời trước come out với cha mẹ, là lành làm gáo vỡ làm muôi*. Mà lần này, cậu là vì chính người yêu của mình.

*Lành làm gáo vỡ làm muôi: là không sợ đụng chạm, không sợ hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống, kể cả sự đổ vỡ.

"Con, con!" Bố Khưu giận không chịu nổi, trong lúc nhất thời lại có chút thất kinh*, tay chỉ Khưu Bạch, ánh mắt lại hoang mang nhìn cậu và Chu Viễn, cũng không biết phải nói gì.

*Thất kinh: Quá sợ hãi, mất hết cả hồn vía.

Bố Khưu quay đầu nhìn mẹ Khưu, lại phát hiện mẹ Khưu không quá khiếp sợ, mà là nhìn Khưu Bạch với một loại ánh mắt phức tạp vừa thương xót vừa tổn thương, mắt đỏ hoe chậm rãi nói: "Bao lâu rồi?"     Khưu Bạch liếc mắt nhìn Chu Viễn, đan mười ngón tay lại cùng anh, "Mười năm."     Mẹ Khưu nghe Khưu Bạch nói, vô lực dựa vào ghế sa lon, che ngực lên tiếng: "Mẹ biết, mẹ đã sớm đoán được. Những năm này luôn hối thúc con kết hôn, giới thiệu cho con nhiều cô gái tốt như vậy, con một người cũng không nhìn, ngược lại lại ở bên đàn ông. Nhưng mẹ không hiểu, khi tình cảm các con đang tốt đẹp, mẹ cho là đến tuổi rồi sẽ kết hôn thôi, ai mà ngờ con..."     Nói đến đây, mẹ Khưu nghẹn ngào nói không ra lời, nước mắt thuận theo gương mặt đã không còn trẻ trung của bà trượt xuống, hai mắt nhắm nghiền như không cách nào đối mặt với hiện thực.     

Khưu Dương đã sợ đến choáng váng, nhóc năm nay đã hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học vừa mới quen bạn gái. Người khác đều ước ao nhóc có một anh trai ưu tú, nhóc cũng coi anh trai là tấm gương, hy vọng có thể trở thành người như anh mình.          Ai có thể nghĩ tới anh trai nhóc lại có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy? Mười năm, tròn mười năm cùng một người đàn ông bên nhau, ngẫm lại còn cảm thấy... Có chút ngầu!          "Kia, đây chẳng phải là năm thứ hai con xuống nông thôn sao?!" Sau khi hết khiếp sợ, bố Khưu tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhìn tay hai người đan chặt hận không thể xông lên tách ra.     Khưu Bạch gật đầu, "Vâng."

"Mày, đứa con bất hiếu này! Tao đưa mày xuống nông thôn là để mày kiến thiết nông thôn! Mày vậy mà chung đụng với một gã đàn ông!" Bố Khưu giận tím mặt, vừa tức giận chính mình bị giấu diếm mười năm cũng không phát hiện ra hai người có vấn đề!     "Mày còn biết xấu hổ hay không!" Bố Khưu cuối cùng không kiềm chế được, bước nhanh tới muốn kéo tay Khưu Bạch và Chu Viễn ra, "Buông ra cho tao!"     Chu Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm bố Khưu đang nổi giận kích động, thấy ông tới, tưởng ông muốn đánh người, anh bước lên một bước che trước mặt Khưu Bạch.          "Cậu muốn làm gì?!" Bố Khưu bị hình thể cao to của Chu Viễn cản lại thì lảo đảo, trừng hai mắt, "Cậu muốn đánh tôi?"          Chu Viễn cúi đầu, "Không dám."      "Không dám? Hừ! Cậu còn có cái gì không dám, cậu làm hư đứa con trai tốt của tôi rồi!" Bố Khưu hận lấy ngón tay đâm đâm vai Chu Viễn, nếu không phải thoạt nhìn đánh không lại tên tiểu tử này thì ông đã đấm một cú rồi.

Chu Viễn đứng thẳng bất động, đôi mắt rũ xuống cũng rất bình tĩnh.

Khưu Bạch cảm thấy mình bị đánh bị mắng một chút cũng không sao nhưng không thể nhìn người yêu bị bố Khưu đối xử như thế. Cậu tiến lên trước Chu Viễn kéo người về phía sau, nói với bố Khưu: "Bố, bố đừng trách Chu Viễn, là con thích anh ấy trước, cũng là con làm hư anh ấy. Việc này bố muốn trách thì trách con, có việc tùy bố xử trí."     Bố Khưu trừng mắt lên, chỉ tiếc mài sắt không thành thép lôi Khưu Bạch ra ngoài, "Mày tới đây cho tao, bây giờ cùng tao về nhà, hai người chúng mày nhất định phải cắt đứt!"    "Bố." Khưu Bạch nhanh chóng lùi về phía sau, nắm chặt vạt áo của Chu Viễn, "Con và Chu Viễn sẽ không bao giờ tách ra."      "Mày còn biết tao là bố mày! Ngày hôm nay tao phải đánh chết mày cái thứ đồ không biết xấu hổ!" Bố Khưu tức giận muốn nổ tung, không nghĩ tới đứa con trai này vậy mà khi cố chấp lên thậm chí ngay cả lời của ông cũng không nghe, nhịn không được nâng tay phải lên đánh.      Khưu Bạch vội vã làm xong công tác tư tưởng cho mình, nhắm chặt mắt lại cố gắng chống đỡ.

Tay bố Khưu còn chưa kịp vung xuống đã bị một cái "kìm sắt" kẹp lấy, ông phẫn nộ quay đầu, là Chu Viễn cản ông.

Chu Viễn so với bố Khưu cao hơn một cái đầu, đôi con ngươi đen láy lạnh lẽo không chút độ ấm nhìn xuống bố Khưu, khoé miệng mím lại thành một đường thẳng, hàm dưới căng chặt lộ ra độ cong cứng rắn.     "Đừng động vào em ấy." Ánh mắt Chu Viễn nổi lên từng tia từng tia lệ khí*.

(*)Lệ khí: nghĩa là khí thế lăng lệ, khí thế lạnh lùng.... Được sử dụng để chỉ trạng thái của người (nhân vật trong truyện), ở đây là trạng thái giận giữ trông có vẻ rất nguy hiểm. Khí ở đây là khí thế, một cảm giác vô hình của người đối diện khi nhìn người khác mà thấy được.

Đừng nói người trước mặt vốn không phải là bố mẹ chân chính của Khưu Bạch, dù thật sự phải đi chăng nữa, anh cũng chắc chắn không cho phép có người xuống tay với cục cưng trước mặt anh.     Cảm giác bị áp bức đột ngột khiến bố Khưu hoảng sợ, những người khác chỉ nhìn thấy Chu Viễn đứng ngay bên cạnh nhưng không cảm giác được, chỉ hơi choáng váng, Khưu Dương là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, vội vã chạy đến để ngăn bố Khưu lại.     Mẹ Khưu cũng vô cùng khẩn trương bước tới, ngược lại lại đánh bố Khưu, "Mắc mớ gì ông lại đánh Tiểu Bạch?!"     Chu Viễn buông tay ra, bố Khưu không chậm một giây thu tay về sau lưng, hừ lạnh một tiếng, biểu tình có hơi phẫn nộ, lập tức mặc kệ mẹ Khưu, hét lớn mắng: "Bà coi coi đứa con trai bà nuôi thành ra cái giống gì rồi! Đi chung chạ với đàn ông, nếu để người khác biết, nhà chúng ta còn có mặt mũi nào không chứ!"     Mẹ Khưu cũng không yếu thế mà rống lại, "Chẳng lẽ nó là con trai của một mình tôi hay sao? Còn không phải tại ông bắt nó xuống nông thôn mới ra cớ sự này sao hả!"     Bố Khưu bị một câu này làm nghẹn họng, "Bà" nửa ngày cũng không tìm ra lời để phản bác.     Mẹ Khưu không để ý ông nữa, quay đầu nhìn Khưu Bạch, trong giọng mang theo ý tứ cầu xin, "Tiểu Bạch, thật sự không thay đổi được sao? Mẹ sẽ giới thiệu cho con một vài cô gái xinh đẹp ôn nhu, con thử xem được không?"          Khưu Bạch lắc đầu, "Mẹ, xin lỗi. Việc này không trách ba để con xuống nông thôn, càng đừng trách Chu Viễn, con trời sinh đã thích đàn ông rồi, không đổi được."          "Mày nói lời vô liêm sỉ gì đó!" Bố Khưu vừa nghe xong nổi trận lôi đình, "Cái gì gọi là trời sinh thích đàn ông, đàn ông trời sinh phải thích phụ nữ, nếu không thì làm sao có con được!  "     Bố Khưu trừng mắt chỉ Chu Viễn, "Lẽ nào nó sinh con cho mày à?"

"Chúng con không định có con."     "Cái gì? ! Mày không muốn có con. . ."

"Sao vậy? Sao lại cãi nhau rồi?" Bà nội Chu từ ngoài đi vào phòng, trên người còn đeo tạp dề, bà vừa nãy mới đi nấu cơm, không ngờ vừa rời đi thì đã nháo lên.     "Bà nội Chu gia tới thật đúng lúc, mau khuyên nhủ hai đứa nhỏ đi, bọn nhỏ đang yêu nhau đấy."              Mẹ Khưu như thấy được "cọng rơm cứu mạng", vội vàng kéo cánh tay bà nội Chu. Trong lòng bà, sản nghiệp Chu gia lớn như vậy, nhất định phải có người thừa kế, sao có thể không muốn con cháu chứ. Huống hồ đồng tính luyến ái là chuyện mất mặt, bà lão nhất định sẽ phản đối.         Không ngờ bà nội Chu ho nhẹ một tiếng, biểu cảm có chút lúng túng nói: "Việc này, ta biết."