Nam Chính Là Của Tôi

Chương 4: Chợ đen



Khưu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người phía trên.

Là Chu Viễn! Không đúng, là Chúa cứu thế!

Khưu Bạch quả thực là mừng đến phát khóc, "Tôi không cẩn thận nên rơi xuống đây, anh có thể kéo tôi lên không?"

Chu Viễn bị cậu nhìn với ánh mắt sáng ngời như vậy nên có chút ngẩn ra, nửa ngày mới phun ra hai chữ: "Chờ đó."

Anh cởi dây thừng bên hông xuống, ném một đầu dây vào trong động, nói với Khưu Bạch: "Nắm lấy, tôi kéo cậu lên."

Khưu Bạch không còn sức, sợ mình túm không nổi lại rơi xuống bị mấy cây gậy trúc kia đâm nên lấy dây thừng quấn quanh eo.

"Tôi xong rồi, anh kéo đi."

Chu Viễn lại nói: "Chờ đã, cậu cầm theo con thỏ kia đi."

Khưu Bạch sững sờ, sau đó nắm lỗ tai con thỏ, rút nó từ gậy trúc xuống.

Chu Viễn thấy cậu chuẩn bị xong thì để đèn pin xuống đất, hai tay kéo dây thừng, cánh tay dùng sức nên gân xanh nổi lên lộ rõ đường nét cơ bắp, cảm giác mạnh mẽ mười phần.

Sau khi Khưu Bạch được anh kéo lên thì trực tiếp co quắp ngồi bệt dưới đất luôn.

"Cậu không sao chứ?" Chu Viễn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vành mắt hồng hồng như mắt thỏ.

Hơi nước dần hội tụ trong đôi mắt đào hoa rồi biến thành từng giọt nước mắt lớn, không tiếng động rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.

Khưu Bạch bây giờ cũng lắm cũng chỉ là một sinh viên được nuông chiều từ bé, đâu chịu được nỗi kinh hãi như vậy, sau khi bình an được trợ giúp, sợ hãi mới bắt đầu dâng lên, gần như đang nhấn chìm cậu.

"Khóc cái gì?" Chu Viễn không nhìn nổi một cậu trai như cậu khóc sướt mướt, ác thanh ác khí hỏi.

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, trước mắt đều bị nước mắt làm cho mơ hồ không thấy rõ càng làm cậu nhìn nhầm Chu Viễn thành anh hai.

Cậu nhào tới Chu Viễn, dựa vào trong lòng ngực anh mà khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Anh ơi, em sợ quá, em xém chút nữa đã chết rồi." Cậu giống như khi còn bé, gặp oan ức thì dựa vào lồng ngực của anh trai tìm kiếm sự an ủi.

Cả người Chu Viễn cứng ngắc, thanh niên trong ngực khóc rất thê thảm, nước mắt tưới ướt vai anh, nóng nóng còn có chút ngứa.

Gân xanh trên trán giật giật, anh đẩy thanh niên đang víu lấy mình, trầm giọng nói: "Tôi không phải anh cậu!"

Khưu Bạch dừng lại, dụi dụi mắt, ủy khuất bẹp bẹp miệng, đúng rồi, cậu không có anh hai, anh hai không ở nơi này.

Thanh niên trước mặt mắt đỏ ngầu, giọt nước mắt đọng trên mi cậu sắp rơi xuống, đôi môi khô nứt tím tái, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Chu Viễn nhìn bộ dáng của cậu, trong lòng thầm mắng, đệt, như đàn bà! Chẳng giống đàn ông tí nào!

Rồi lại nhịn không được lại nghĩ, chẳng lẽ vừa nãy mình rất dữ à? Đẩy cậu ta đau hả?

Thanh niên trí thức này sao lại yếu ớt như vậy.

Anh nắn bóp ngón tay, khô khan nói: "Cậu đừng khóc, mấy người kia tìm cậu muốn điên lên rồi, nhanh chóng xuống núi đi."

Khưu Bạch lau nước mắt, muốn đứng lên nhưng chân lại mềm nhũn lại phải ngồi xuống.

Chu Viễn đỡ lấy cánh tay cậu, nhìn chân cậu, "Cậu bị thương?"

Khưu Bạch lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không có sức."

Ngồi trong hố đợi cả một buổi trưa, vừa lạnh vừa đói vừa sợ, bây giờ đến cả chút sức lực cũng không có.

Chu Viễn có chút không yên lòng, bên trong cạm bẫy kia toàn gậy trúc sắc bén, lỡ mà bị thương chỗ nào lại không phát hiện ra, đợi đến khi xuống núi sẽ rất nguy hiểm.

Anh cau mày, một tay cầm đèn pin chiếu một tay nắm chân Khưu Bạch xem xem. Khưu Bạch có chút ngượng, mặc dù đối với Chu Viễn hai tên đàn ông không có gì phải kiêng kỵ, nhưng cậu là gay, chuyện này... Chuyện này thực sự có chút thẹn thùng mà.

Chu Viễn thấy cậu che che giấu giấu càng cho là cậu bị thương, mạnh mẽ đẩy tay Khưu Bạch ra, quả nhiên thấy trên quần cậu có một cái lỗ. Anh xé quần ra xem, chỉ thấy hai dòng máu đỏ đan xen chảy trên làn da trắng trắng nộn nộn, nhìn thấy mà giật mình.

Anh không nhịn được đưa tay chạm, xúc cảm trên tay ấm áp trắng mịn khiến lòng người khẽ động.

"A." Khưu Bạch bị ngón tay thô ráp của anh đụng vào đau đến kêu lên.

Chu Viễn hoàn hồn, như bị bỏng mà cấp tốc thu tay, "quả táo" lăn lăn hai lần, khàn tiếng nói: "Rên cái gì! Bị xước có chút da, nhịn xíu tí bôi thuốc mỡ lên là ổn thôi!"

Khưu Bạch oan oan ức ức đáp: "...Được."

Chu Viễn thở dài, hơi cúi người xuống, "Lên đây, tôi cõng cậu."

Khưu Bạch mới không khách khí với anh, dùng cả tay chân mà leo lên, ôm cổ nam nhân, "Đi thôi."

Lưng nam nhân dày rộng có cảm giác rất an toàn, Khưu Bạch nằm úp sấp ở trên, nghiêng đầu nhìn sườn mặt lãnh ngạnh của nam nhân, cảm giác tim nhảy tưng bừng, hoa sen nhỏ ở đáy lòng lại nở rộ.

Chu Viễn cứu cậu một lần, người này còn rất đẹp trai, cậu rất thích.

Cậu sẽ không để người đàn ông tốt như thế bị nữ chính chà đạp đâu, tuy rằng có khả năng cậu cũng không chiếm được...

Khưu Bạch không vui rầu rĩ nghĩ, cảm giác mệt mỏi dần dần chiếm cứ đại não, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Chu Viễn lúc này cũng không đỡ hơn gì, đầu Khưu Bạch làm ổ ở cổ anh, hô hấp ấm áp cứ phun lên da cứ như bị lông vũ vuốt ve có hơi ngứa, đến lỗ tai cũng không kiềm được nóng lên.

Anh không được tự nhiên giật giật cái cổ, lại nghe thanh niên trên lưng rầm rì một tiếng thì lập tức cứng ngắc, sau đó lấy lại bình tĩnh, nện bước vững vàng đi xuống núi.

Khưu Bạch bị đói tới tỉnh, trời còn chưa sáng, cảm giác bị dịch vị thiêu đốt làm cậu tỉnh dậy, cậu lấy miếng bánh hạch đào cuối cùng trong chăn ra ăn rồi uống một chén nước mới miễn cưỡng làm dịu cảm giác đói bụng lại.

Nhưng cậu làm thế nào cũng không ngủ được nên cứ vậy thức đến bình minh.

Lúc Lữ Nam tỉnh lại liền thấy Khưu Bạch mở to hai mắt không chớp nhìn ngoài cửa sổ doạ hắn sợ hết hồn.

"Cậu sao rồi?"

Khưu Bạch hổ thẹn nói: "Tớ rất khoẻ, chuyện hôm qua tớ không đúng, đều là do tớ chạy loạn làm mọi người lo lắng."

Lữ Nam xua xua tay, "Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, ngược lại lại dọa sợ Lưu Vĩ, ngày hôm qua không thấy cậu trở lại, cậu ấy lo lắng đến nỗi cơm cũng không ăn, vẫn luôn tự trách mình không coi chừng cậu."

Lưu Vĩ lúc này cũng tỉnh rồi, nhìn Khưu Bạch không lên tiếng, mà trong mắt lại có sự tự trách cùng áy náy.

Khưu Bạch nhanh chóng an ủi hắn: "Là lỗi của tớ, cậu không cần để trong lòng, huống hồ tớ cũng không có việc gì." Người này cũng quá thật thà rồi, cái gì sai cũng đều ôm đồm vào mình.

Lưu Vĩ lúc này mới lộ ra chút nụ cười, gật gật đầu rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Nhìn Lữ Nam đang mặc quần áo, Khưu Bạch nhân cơ hội hỏi: "Tối hôm qua là Chu Viễn đưa tớ về sao?" Cậu ngủ một giấc đến nửa đêm, cái gì cũng không nhớ được.

"Là Chu Viễn cõng cậu về, chúng tớ còn tưởng cậu bị thương, kết quả chỉ là đang ngủ, thực sự sợ bóng sợ gió mà."

Khưu Bạch hỏi: "Vậy anh ta có nói cái gì không?"

"Không có, anh ta thả cậu xuống rồi đi ngay."

Khưu Bạch nghe vậy "Ừ" một tiếng, không hăng hái lắm.

Lữ Nam thấy thế còn nói: "Ngược lại là chiều hôm qua lúc phát hiện không thấy cậu đâu, Tô Cẩm đã rất lo, vẫn luôn giúp đỡ tìm cậu, cô ấy là một cô gái tốt, cậu nên đi cảm ơn người ta đi."

Nhìn Lữ Nam cười một cách chế nhạo, Khưu Bạch nhếch khóe môi, "Ánh mắt đó của cậu là có ý gì, tớ với Tô Cẩm chẳng có chuyện gì cả."

"Tớ lại thấy cô gái kia rất thích cậu mà, mấy ngày trước còn đưa đường trắng tới."

Nhắc đến chuyện này Khưu Bạch vỗ trán một cái, "Cậu không nói thì tớ quên mất phải trả tiền cho cổ. Đường kia là tớ mua từ chỗ cô ấy, cậu cũng đừng có đi ra ngoài nói lung tung làm lỡ thanh danh cô gái người ta."

Lữ Nam thấy cậu nói tử tế như vậy cũng không thể làm gì khác mà gật đầu, lại nhắc đến chuyện khác, "Hôm nay được nghỉ, bọn tớ định đi lên trấn mua ít đồ, cậu đi không?"

"Đi lên trấn? Đi chứ đi chứ!" Khưu Bạch lại cao hứng, mấy ngày nay chuyện mới mẻ lần lượt đến, cậu không còn thời gian đi thương cảm cho vận mệnh đáng thương của mình.

Lúc ăn cơm, Khưu Bạch nhớ lại ngày hôm qua ở đáy hố kia chịu đói, cho nên mặc dù vẫn cảm thấy cơm nước khó nuốt, nhưng vẫn kiên cường cố gắng ăn hết cơm.

Ăn xong cậu sờ cái bụng hơi trướng của mình khiến cậu có cảm giác thỏa mãn một cách kì lạ, đây chắc là di chứng của việc chịu đói hôm qua đi.

Vì phải đi ra ngoài, Khưu Bạch tự sửa soạn cho mình một chút, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, sạch sẽ tươi mới. Cậu nhìn thanh niên tuấn mỹ trong gương, tự luyến sờ sờ cằm, thở dài nghĩ mình đúng là một tiểu soái ca mà!

Khưu Bạch cùng bốn người bọn họ đi tới cửa thôn, một chiếc xe bò đã lẳng lặng đợi ở đó, trên xe đã có hai, ba người, cũng muốn đi lên trấn.

"Nhóm thanh niên trí thức cũng muốn đi lên trấn à!" Lưu đại gia đẩy xe bò nhiệt tình chào hỏi với bọn họ.

Mấy người đều cười gật đầu, mỗi người đưa cho Lưu đại gia hai phần tiền, đây là tiền vé.

Mặc dù bây giờ quốc gia còn chưa cho làm ăn, mà mọi người đều là người trong thôn, nên ai cũng không nói gì, đường lên trấn nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, Lưu đại gia đánh xe đưa bọn họ đi, cũng coi như tạo điều kiện thuận lợi cho người trong thôn.

Khưu Bạch vừa mới lên xe, liền nghe thấy một giọng nữ, "Khưu Tri Thanh, ngồi ở đây nè."

Cậu quay đầu nhìn thử, là Tô Cẩm, xem ra lời nói ngày đó của cậu không có tác dụng gì rồi.

Trên xe còn có hai đại thẩm nhìn bọn họ cười, các nàng ở tuổi này sao có thể nhìn không thấu được tâm tư của Tô Cẩm chứ.

Khưu Bạch trong lòng âm thầm thở dài, không có đi qua ngồi, mà ngồi ở phía đối diện Tô Cẩm.

"Khưu Tri Thanh, anh hôm qua có bị thương không, em tìm anh rất lâu." Tô Cẩm thân thiết hỏi.

Khưu Bạch lắc lắc đầu, "Tôi không sao, cảm ơn."

Rổi móc ra năm mao tiền đưa cho Tô Cẩm, "Tô đồng chí, đây là tiền đường mà ngày đó tôi mượn cô, hôm nay tôi trả lại, xin cô nhận lấy cho."

Tô Cẩm lập tức có chút không biết làm sao, lắp bâp nói: "Đường là em cho anh, em không cần tiền."

Khưu Bạch nghiêm túc từ chối, "Tô đồng chí, tôi không thể vô cớ nhận đồ của cô được."

Tô Cẩm đỏ vành mắt, muốn nói bốn chữ em rất thích anh kia.

Khưu Bạch nhanh chóng dùng ánh mắt ngăn cô lại

Nhìn ở đây có nhiều người như vậy, Tô Cẩm da mặt mỏng, giữ lời tỏ tình lại, chỉ có thể nhận tiền.

Mà hai đại thẩm ở đó lại nhìn Tô Cẩm bằng ánh mắt vi diệu, như muốn nhìn thấu nội tâm ý nghĩ của nàng, điều này làm sắc mặt Tô Cẩm nhất thời có chút lúng túng.

Kỳ thực Khưu Bạch cũng không muốn không cho cô mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chỉ có duy nhất lúc này mới có thể giải quyết sự kiện trước kia giữa nguyên chủ và Tô Cẩm thật tốt, cậu không muốn bỏ qua cơ hội này.

Bây giờ ở trước mặt những người đó, cậu trả tiền cho cô ta, ngày sau Tô Cẩm trọng sinh, cũng không có cách nào tạt nước bẩn cho cậu.

Hơn nữa cậu và Tô Cẩm sớm muộn gì cũng trở mặt, sớm một ngày hay chậm một ngày thì cũng không khác nhau chỗ nào.

Hôm qua nửa đêm Khưu Bạch không ngủ, là vì suy nghĩ đến chuyện tương lai cả buổi tối.

Một khi Tô Cẩm trọng sinh nhất định sẽ khai đao với cậu, nhưng cậu đã biết rõ nội dung vở kịch này, biết Tô Cẩm sẽ dùng cách gì để đối phó cậu, đến lúc đó cậu có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn*.

*Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn 兵以将领,水以地防: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Cậu vĩnh viễn đi trước Tô Cẩm một bước, căn bản không cần sợ cô ta.

Ngoài ra, cậu còn muốn "bắt cóc" Chu Viễn, dù không làm người yêu, thì làm anh em cũng được.

Nói chung không thể để anh ta dính líu hay có quan hệ gì với Tô Cẩm, xem xem lúc đó Tô Cẩm có thể ôm được đùi vàng lớn của ai đây.

Nghĩ như vậy, sự bất an lúc vừa xuyên qua của Khưu Bạch cũng dần dần an ổn.

Xe bò chậm rãi lắc lư, đi hai tiếng mới đến được trấn trên.

Ngô Lỵ và Tôn Thiến hai nữ thanh niên trí thức đã cùng nhau đi trước, Lữ Nam, Lưu Vĩ cùng Khưu Bạch ba người thì đi xã Cung Tiêu.

Xã Cung Tiêu người người tấp nập, trước mỗi quầy hàng đều đầy ắp người, có người muốn mua đồ thật, mà đại đa số toàn đến xem trò vui.

Cái giọng oang oang sắc nhọn của người bán hàng không ngừng vang lên, "Muốn mua cái gì thì nói mau lên, đừng có ở đó làm người phía sau sốt ruột chờ!"

"Không mua nổi thì đừng có sờ, lỡ sờ hỏng thì không xong đâu!"

"Nè nè nè, nói ngươi đó, không mua thì cút nhanh!"

Âm thanh la hét ầm ĩ làm đầu Khưu Bạch trở nên quay cuồng, may mà còn Lữ Nam và Lưu Vĩ lôi kéo cậu, ra sức chen vào quầy hàng.

Người bán hàng thấy Khưu Bạch ăn mặc sạch sẽ, tướng mạo tuấn mỹ, trên mặt liền nở nụ cười hiền hoà, "Đồng chí, muốn mua gì?"

Lữ Nam cùng Lưu Vĩ ở phía sau tặc lưỡi, người với người đại ngộ thật không giống nhau, mới nãy còn hung hãn chửi mắng người ta mà bây giờ thấy bọn họ lại trở mặt nhanh như vậy.

Khưu Bạch nhìn những viên kẹo hình thỏ trắng trên quầy, mắt sáng lên, "Tôi muốn cái này."

"Đồng chí, loại kẹo sữa này là lấy hàng từ tỉnh thành, không cần phiếu, một cái năm mươi mao tiền."

Khưu Bạch "chậc" một tiếng, quý vậy sao, quý như thịt luôn.

"Tôi muốn một cái." Cậu lấy năm mươi mao tiền đưa cho người bán hàng.

Người bán hàng nói: "Được." Nàng động tác nhanh nhẹn đưa kẹo sữa cho Khưu Bạch.

Cảm giác món ngọt trong tay nặng trịch, Khưu Bạch tâm tình mới tốt hơn chút.

Lữ Nam cùng Lưu Vĩ không muốn mua, quá mắc, bọn họ cũng không có gia cảnh tốt như Khưu Bạch.

Sau đó ba người đi dạo qua thêm mấy quầy hàng, từng người mua đồ dùng hàng ngày rồi mới đi ra cửa lớn của xã Cung Tiêu.

Trong xã Cung Tiêu người nhiều, không khí bên trong cũng không thông thoáng, quá oi bức, hun đến nỗi Khưu Bạch hoa mắt chóng mặt, đi ra ngoài hít một hơi không khí thoáng mát, mới cảm thấy mình sống lại rồi.

"Tớ muốn đi mua thịt." Khưu Bạch nói với hai người.

Lưu Vĩ lắc đầu, "Lúc này thịt cũng đã bán hết, muốn mua thịt nhất định phải dậy thật sớm mới được."

"Vậy sao?" Khưu Bạch xụ mặt, rất bất mãn, cậu từ khi đến đây chưa từng được ăn ngon, hơn nữa mỗi ngày đều chịu đói, cứ tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy sinh hoạt rất không thú vị.

"Bất quá tớ biết có một chỗ tốt." Lữ Nam thần thần bí bí nói.

Khưu Bạch lập tức sáng mắt nhìn hắn.

Lữ Nam làm bộ ho khan một tiếng, trêu hai người chờ không nổi nữa mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Chợ đen."