Hoa viên nhỏ, Đỗ Tư Tư khóc lóc như mưa, ả kể cho Nam Cung Ngạo nghe chuyện ả bị Tịch Tu chèn ép, Nam Cung Ngạo đau lòng muốn chết, gã cảm thấy Tịch Tu thật sự rất quá đáng, sao có thể bắt nạt một đứa con gái mỏng manh như thế chứ?
"Em có nói với cô là Tịch Tu cố ý hại em không?"
Đỗ Tư Tư nức nở nói: "Có, nhưng mà cô không chấp nhận em hủy thi đấu, đã vậy còn phê bình em một trận. Từ sau khi thành tích của Tịch Tu đi lên thì em không còn là học trò mà cô giáo thích nhất nữa."
Đỗ Tư Tư quệt nước mắt, ả nhớ tới lời đồn mà Nam Cung Ngạo truyền ra, vốn dĩ lần trước ả muốn hỏi gã chuyện này, kết quả vì việc của mẹ ả mà bị quên mất.
Bây giờ lại nghe gã nói như vậy, Đỗ Tư Tư cũng thấy kỳ lạ hỏi: "Sao anh nói Tịch Tu là gay chết tiệt?"
Nam Cung Ngạo lập tức chán ghét nói: "Chính miệng Tịch Tu nói, nó thích Đồng Tư Thanh. Hơn nữa, tên đàn em của anh nói Tịch Tu ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh, cả ngày cứ nhão nhoét dính lấy nhau. Em là bạn cùng lớp với bọn họ mà, chắc em cũng phát hiện ra manh mối gì đó chứ?"
Nghĩ đến việc Đỗ Tư Tư rất tôn sùng Đồng Tư Thanh, gã lại nói: "Với lại, nghe nói Đồng Tư Thanh rất thích quản Tịch Tu, cậu ta rất hờ hững với người khác nhưng với Tịch Tu thì cái gì cũng được, còn rất hay nhéo mặt Tịch Tu đấy. Chậc chậc chậc, một nam sinh bình thường không đi nhéo mặt nữ sinh, mà lại đi nhéo mặt nam sinh? Vậy không phải là không được bình thường à?"
"Mẹ nó, học sinh lớp em giống như có mắt như mù ấy, còn ở diễn đàn phản bác nói cái này chỉ là tin đồn, rồi đi tìm quản lý xóa bài của anh."
Nói đến đây, Nam Cung Ngạo lại tức lên, rõ ràng gã đã cảnh cáo quản lý rồi, thế mà đối phương vẫn dám xóa bài của gã, cũng không biết hắn ta có địa vị gì trong trường đây.
Sắc mặt Đỗ Tư Tư trắng bệch, ả nhớ đến ngày thường Tịch Tu và Đồng Tư Thanh ở chung với nhau, việc anh nhéo mặt Tịch Tu, Đỗ Tư Tư đã thấy rất nhiều lần.
Dường như anh rất thích Tịch Tu, cứ hay nhéo nhéo má cậu, dáng vẻ lại rất nghiêm túc chuyên chú làm cho Đỗ Tư Tư cứng đờ.
"Nên là, em đừng thấy Đồng Tư Tư học giỏi thế nào, cậu ta chỉ là một tên đồng tính gớm ghiếc thôi."
Nam Cung Ngạo nhìn sắc mặt của Đỗ Tư Tư, gã thấy dáng vẻ tổn thương muốn chết của ả thì trong lòng gã càng thêm bực bội, tên nhóc kia đáng giá để em thích đến thế à?
Môi Đỗ Tư Tư run rẩy, không cam lòng nói: "Tịch Tu là tên tiểu nhân, chắc chắn là Đồng Tư Thanh bị che mắt. Cậu ta nhất định không thích Tịch Tu, là do Tịch Tu cố tình làm cho bọn anh cảm thấy bọn họ là một đôi đấy."
Nam Cung Cung giận tới mức suýt chút nữa đập bể điện thoại: "Em thích Đồng Tư Thanh tới mức này sao? Vậy em cặp bồ với anh làm gì?"
Đỗ Tư Tư mím môi nói: "Trong lòng mỗi người đều sẽ có một ánh trăng sáng mà. Tuy em thích anh, nhưng Đồng Tư Thanh tốt như vậy nên căn bản em không thể buông tay được, nếu ngày nào đó anh cũng ưu tú giống như Đồng Tư Thanh thì không chừng em sẽ không nhớ đến cậu ta nữa."
Nói xong, ả rời đi ngay tức thì, ả muốn đi tìm Đồng Tư Thanh. Ả muốn nói với anh là Tịch Tu rất âm hiểm, là Tịch Tu cố ý làm cho tất cả mọi người đều cho rằng Đồng Tư Thanh là đồng tính, như vậy thì Tịch Tu có thể độc chiếm anh.
Nam Cung Ngạo bị vứt bỏ ở đó, gã nhìn bóng Đỗ Tư Tư đi xa, gã chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo vô cùng, Đồng Tư Thanh tốt như thế sao? Mà cho dù thế nào đi nữa, em vẫn thích cậu ta à?
Đúng lúc này, điện thoại của gã vang lên, là mẹ của gã gọi đến.
"Alo, mẹ!" Nam Cung Ngạo thất thần hoảng hốt.
"Con trai, chủ nhật này có một buổi party, đến lúc đó mẹ giới thiệu cho con con gái của nhà dì Chương, hồi nhỏ các con đã từng chơi chung với nhau đấy, con còn nhớ không?"
Nam Cung Ngạo nghe là biết mẹ gã có ý gì nhưng bây giờ tâm trạng của gã rất loạn, không hề muốn đi gặp con gái dì Chương gì gì đó.
"Con không đi, con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn gái. Vậy đi, cúp đây!"
Nam Cung Ngạo không hề biết sau khi cúp máy cuộc điện thoại này đã khiến cho mẹ của gã nổi cơn tam bành.
Bà chủ nhà Nam Cung lạnh mặt gọi qua một dãy số: "Nói cho hai người kia, quản lý tốt con gái của bọn họ. Một đứa con gái đi ra từ xóm nghèo thì làm sao có thể xứng với con trai tôi được chứ, nếu bọn họ còn mơ mộng hão huyền thì đừng trách tôi không nể mặt đấy."
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao, buổi sáng có hạng mục đẩy tạ mà Tịch Tu tham gia.
Đỗ Tư Tư vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Đồng Tư Thanh, cho nên chỉ có thể đi vây xem Tịch Tu thi đấu đẩy tạ trước.
Mặc dù Nam Cung Ngạo giận Đỗ Tư Tư chân đạp hai thuyền, nhưng gã vẫn đến đây.
Hai người gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Tu, Tịch Tu mặc đồ thể dục, cậu nhìn về phía bọn họ cười một cách khiêu khích, tiếp đó sau hồi còi của trọng tài thì cậu điều chỉnh tốt tư thế, cậu dựa theo lực độ mà trước đó cậu đã tập luyện rồi đẩy quả tạ ra ngoài.
Người khác là dùng sức ném, còn cậu thì chỉ đẩy nhẹ, nhưng thành tích vẫn nổi bật như cũ.
Có điều cũng không làm cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao cũng có một học sinh chuyên thể dục ở đây nên Tịch Tu cũng không thể lợi hại bằng người ta được.
Kết quả thi đấu cuối cùng, Tịch Tu đứng hạng thứ ba.
Cậu và hạng nhì xêm xêm với nhau, nhưng hạng nhì người ta có tư thế tiêu chuẩn, còn cậu thì lại kém về mặt này.
Tịch Tu không xấu hổ khi bản thân mình được hạng ba, trên thực tế, cậu còn rất vui vẻ vì mình đoạt được giải nữa là.
Bạn bè trong lớp đều vì Tịch Tu mà vui vẻ hoan hô, phải biết rằng, lớp bọn họ rất nhược trên phương diện môn thể dục, từ trước đến nay đều dựa vào ủy viên thể dục dự thi để có được thứ hạng. Nhưng chỉ có một người nên không thể báo được quá nhiều hạng mục, nếu đạt thêm một thứ hạng thì lớp cũng được xếp hạng cao hơn một chút!
Đỗ Tư Tư tức như bị bò đá, ả cảm thấy như ả đang may áo cưới giùm người khác vậy.
Đã thế Tịch Tu còn tới chọc giận ả, cậu ra vẻ thiệt tình thật lòng nói: "Đỗ Tư Tư, lần này đúng là cám ơn cậu nhiều lắm luôn, nếu không phải nhờ cậu báo danh môn đẩy tạ cho tôi thì tôi cũng không biết thì ra tôi có tiềm năng lấy thưởng như này, cậu đúng là người nhìn xa trông rộng đó nha!"
Nói xong còn giơ ngón cái lên nữa.
Đỗ Tư Tư phát hiện lúc ả đối mặt với Tịch Tu là không khi nào không bị chọc điên, cậu làm trò trước mặt nhiều bạn học như vậy thì ả còn có thể nói gì đây, ả chỉ có thể cứng rắn chống đỡ: "Đừng khách sáo, nhưng tôi cảm thấy cậu còn có thể ném xa hơn đấy."
Tịch Tu cười xán lạn nói: "Không có cách nào, tôi đã dùng hết chín trâu hai hổ rồi, quả tạ này nặng quá đi! Tôi có thể ném xa như này là nhờ vào sự cổ vũ của mọi người đó."
Nói xong, cậu nói tiếng cám ơn với các bạn học đang vây xung quanh mình.
Các bạn học thấy cậu khiêm tốn như thế, lại nghĩ tới đối phương luôn ném chỉ kém hạng nhì vài cm, chưa kể vòng cuối cùng, đúng là có thể vì bọn họ ra sức hô hào cổ vũ mới làm cho cậu đột phá đến cực hạn.
Chỉ là đáng tiếc, thua ở vấn đề tư thế.
Chẳng qua bọn họ cảm thấy Tịch Tu đã lợi hại lắm rồi, dù sao bọn họ chỉ báo danh hạng mục chơi chơi như nhau cả thôi, đều là out ngay từ vòng gửi xe, dư lại đều là những người thường hay chơi đẩy tạ hoặc thường xuyên thi đấu thể thao.
Tịch Tu chỉ là nghiệp dư mà còn có thể lấy được hạng ba, đã coi như rất không dễ dàng gì.
"Được rồi, Đỗ Tư Tư, cậu đừng đứng đây nói tào lao nữa, cậu cảm thấy Tịch Tu không đủ lợi hại thì cậu cũng ném thử xem sao đi."
"Đúng đó, tôi chờ buổi chiều xem cậu chạy 3000 mét đấy, xem xem hay ho thế nào, có thể lấy được thứ hạng mấy."
Đỗ Tư Tư siết chặt nắm tay, ả nhìn Đồng Tư Thanh thế mà đang săn sóc lấy khăn giấy lau tay cho Tịch Tu, thậm chí còn chủ động mở nắp chai nước suối cho cậu thì càng làm cho ả thấy điên lên rồi, hận không thể chạy tới xé nát cái mặt tươi cười đó của Tịch Tu.
Sau môn đẩy tạ thì sắp bắt đầu thi đấu môn nhảy xa.
Tịch Tu cũng lười nói nhiều với Đỗ Tư Tư, cậu thấy dáng vẻ tức trào máu của ả cũng đủ làm cho cậu vui vẻ cả ngày.
Thật ra Nam Cung Ngạo cũng coi như đã đoán trước được kết quả, thi đấu đẩy tạ sẽ không làm cho Tịch Tu lộ tẩy được, Tịch Tu thông minh như thế nên chắc chắn sẽ kiềm chế lại trước mặt mọi người.
Chỉ là gã không thể nói thẳng ra như vậy được, dù sao sắc mặt của Đỗ Tư Tư đã khó coi lắm rồi, gã an ủi nói: "Tư Tư, không sao, chúng ta còn cách nữa mà! Anh sẽ không để cho nó tác oai tác quái."
Đỗ Tư Tư mang theo giọng sụt sịt mà ừ một tiếng: "Đi, chúng ta đi xem bọn họ nhảy xa, em không tin Tịch Tu có thể giành đươc thứ hạng ở môn nhảy xa đâu."
Ả còn có tư tâm là, ả muốn nhìn Đồng Tư Thanh thi đấu.
Đồng Tư Thanh chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao, khó lắm mới có được anh tham gia lần này nên làm sao ả có thể bỏ lỡ cho được.
Trong lòng các nữ sinh khác cũng nghĩ như vậy.
Hiện trường thi đấu nhảy xa, bởi vì có nhan sắc bùng nổ của Đồng Tư Thanh và Tịch Tu tham gia nên ở đây bị vây chật như nêm cối.
Tịch Tu và Đồng Tư Thanh xếp ở vị trí phía sau, cậu nhìn bóng dáng một đám người bay vọt lên thì chậc một tiếng: "Nhảy cao dựa vào cậu rồi đó đại lão à, chân của cậu còn dài hơn so với chân của tôi ấy."
Đồng Tư Thanh đẩy đẩy mắt kính: "Được, đến lúc đó cậu nhảy xong rồi thì giữ mắt kính giúp tôi nhé."
Tịch Tu nói: "Ừ, được nha." Thật ra cậu cũng chưa thấy dáng vẻ Đồng Tư Thanh tháo mắt kính bao giờ, nhưng chắc là cũng không có gì khác nhau cả, có thể là sẽ càng...đẹp trai hơn nhiều!
Sau độ xa của vòng thi đấu đầu tiên, đối với tất cả nam sinh dự thi đều rất easy, vòng thứ hai mới là vòng bắt đầu đào thải.
Bởi vì vòng trước đó rất đơn giản nên Đồng Tư Thanh vẫn chưa tháo mắt kính xuống, Tịch Tu cũng nhẹ nhàng thông qua.
Mỗi lần đến phiên hai người bọn họ nhảy, cả đám người đứng hóng đều sẽ phát ra tiếng thét chói tai 'đẹp trai quá a a a'.
Sau khi Tịch Tu nhảy xong, cũng sẽ theo đám người cổ vũ Đồng Tư Thanh cố lên, anh nhẹ nhàng nhảy, cả người nhìn cực kỳ uyển chuyển nhịp nhàng.
Lúc đạt đến độ xa 1m75, Tịch Tu đã không nhảy qua được nữa.
Cậu quệt mồ hôi trên trán rồi vỗ vỗ bả vai Đồng Tư Thanh: "Đại lão, dựa vào cậu cả đấy!"
Đồng Tư Thanh gật gật đầu, anh tháo mắt kính xuống, đôi mắt vẫn lạnh lẽo bình tĩnh như cũ, Tịch Tu nhìn lông mi đen nhánh như lông chim chớp động trước mặt mình gần đến như vậy, cậu nhịn không được giơ tay sờ sờ một chút.
Đồng Tư Thanh theo bản năng chớp chớp mắt, lông mi trong lòng bàn tay Tịch Tu nhẹ nhàng quẹt qua làm cho tim cậu bỗng nhiên lỡ nhịp.
Có nữ sinh nhìn thấy cảnh này thì lập tức thầm hét lên, hai mắt sáng như bóng đèn 50w.
A a a a a! Hai cậu con trai đẹp trai hết sức!!! Quá có cảm giác CP!!!
Đỗ Tư Tư âm u nhìn cảnh tượng như trong phim truyền hình thần tượng đó, ngón tay ả gắt gao bấm vào lòng bàn tay.
Ánh mắt Nam Cung Ngạo sáng lên, gã đi đến bên tai Đỗ Tư Tư nói: "Em thấy chưa? Anh không có lừa em! Bọn họ thật sự là lũ gay chết tiệt!"
Đỗ Tư Tư tràn đầy sự ghen ghét, cho dù cuối cùng Đồng Tư Thanh lấy thành tích 1m85 đạt được hạng nhất nhưng ả không hề có cảm giác hân hoan vui vẻ gì.
Ả chỉ hận không thể băm cái tên Tịch Tu đang vui sướng nhảy qua nhảy lại trước mặt Đồng Tư Thanh, thậm chí sau đó còn được Đồng Tư Thanh đỡ để cậu không bị ngã thành một trăm mảnh.