Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 26: Thế Tử Ốm Yếu (5)



Dưới chân thác nước.

Dòng nước chảy xiết hướng thẳng xuống, thác nước cứ chảy xối xả trên đầu một nữ nhân đang ngồi phía dưới, mà kỳ lạ ở chỗ dòng nước cứ như có ai điều khiển mà biết điều tản ra xung quanh để tránh tạo thành một khoảng trống ở giữa.

Mộ Từ đã ngây ngốc ở nơi này một đoạn thời gian rất lâu, cô tùy tiện nhìn qua bản (Nội công tâm pháp) rồi trực tiếp ném cho Ôn Tu Tề, trong kịch bản thế giới cô từng xem có nhắc qua, về phương diện võ công này chàng là một thiên tài, để chàng nắm tay chỉ đạo cô là không thể nào tốt hơn.

Tịnh tâm ngưng khí, điều chỉnh hô hấp, hòa mình vào xúc cảm thiên nhiên đơn sơ nhất, tự do điều động luồng khí trong cơ thể.

Mộ Từ lấy khẩu quyết cơ bản nhất tập trung xuyên suốt quá trình, tu luyện lại nội lực một lần nữa.

Bên cạnh thác nước là con đường được lát bằng đá, một cái bàn vuông, một chén trà nhỏ, một bộ sách, Ôn Tu Tề vẫn một thân áo trắng phiêu dật đang ngồi lật xem bản (Nội công tâm pháp), đồng thời trông chừng tiến độ tu luyện của Mộ Từ.

Theo như vài ngày nay đi theo chỉ đạo cùng ở chung, Ôn Tu Tề phát hiện, hóa ra bao lâu nay chàng đã coi thường Thập Công chúa vô sỉ háo sắc này.

Tạm chưa bàn đến phẩm tính như nào, nhưng chỉ đơn giản ở mỗi phương diện thiên phú võ công này thôi nàng đã làm cho hắn cảm thấy cực kì kinh dị.

Có lẽ là do bản (Nội công tâm pháp) này thâm sâu, hoặc có lẽ là do bản thân Thu Mộ Từ đã có cơ sở tu luyện nội lực từ trước, nhưng thông qua vài ngày quan sát lẫn ở chung, chàng chậm rãi đổi mới nhận thức đối với nàng.

Hơn nữa lại vô duyên vô cớ vì người không liên quan mà mất đi mười năm nội lực, mà dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng bình thản như mây như gió, thậm chí còn khắc khổ tu luyện lại một lần nữa, ý chí sắt đá này đều làm cho người khác phải khâm phục.

Tầm mắt Ôn Tu Tề đặt trên người nữ nhân ngồi dưới thác nước, ánh mắt thập phần phức tạp, nhưng không có một tia chán ghét nào, nếu có cũng chỉ là ánh mắt tò mò xen lẫn thưởng thức.

Chàng chậm rì rì đem quyển sách khép lại, nhẹ nhàng hoạt động cổ, đang định đứng lên kiểm nghiệm tiến độ tu luyện của nàng, vừa đứng thẳng dậy, dư quang thoáng nhìn thấy một sinh vật bò sát đang không ngừng bò về phía trước.

Ôn Tu Tề nheo mắt nhìn lại, hình ảnh vừa rõ thân thể chàng liền cứng đờ, đồng tử co rụt lại, hầu kết chuyển động từng chút một, bàn tay nắm chặt thành quyền, sau đó miệng đóng đóng mở mở, khó khăn lắm mới kêu lên được: "Thu... Thu Mộ Từ, người... người quay lại đây."

Giọng điệu rõ ràng hơi run, Ôn Tu Tề mạnh mẽ giả vờ trấn định, nhưng khuôn mặt chàng giờ phút này đã trắng bệch.

Mộ Từ trợn mắt, nhìn về phía hắc tâm liên Ôn Tu Tề đang cứng đờ người, không dám cử động nhìn chằm chằm nơi nào đó, vì chàng đang đưa lưng về phía cô nên cô cũng chả nhìn thấy gì sất.

Mộ Từ: "???"

Tên Ôn Tu Tề này lại muốn làm gì thế không biết.

Vài ngày qua, cô bị chàng kéo đến dưới chân thác nước nơi thâm sơn cùng cốc, ở một lèo là mười ngày, thật vất vả mới được nghỉ ngơi trong chốc lát, mấy hôm trước còn chẳng biết Ôn Tu Tề mượn đâu ra một cái gậy gỗ rồi đánh vào đùi cô, tiếp đến là các thể loại gõ, khắp người từ trên xuống dưới trừ bỏ khuôn mặt thì không chỗ nào là không bị đánh, còn lấy mỹ danh là rèn luyện con đường võ công của cô.

Tốt xấu gì cũng là nam chính, tuy rằng đôi khi người này vì vẻ bề ngoài yếu ớt mà làm người ta quên mất cái danh nam chính, mặc dù Ôn Tu Tề không thể dùng nội lực, nhưng các loại chiêu thức võ công đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nếu không phải phương diện luyện võ cô có chút thiên phú, chỉ sợ đã bị người này tra tấn đến chết. Ôn Tu Tề tuyệt đối đang nhân cơ hội này trả thù!

Mộ Từ vẫn duy trì mười hai phút cảnh giác cao độ, đi về phía chàng, thời điểm vừa mới đi đến bên cạnh Ôn Tu Tề, đột nhiên tầm mắt hơi lung lay một chút, ngay sau đó cô đã bị người mạnh mẽ kéo về phía trước, cánh tay còn bị nắm rất chặt, mơ hồ cảm giác được đối phương truyền đến ý chiến đấu, rất nhanh tốc độ liền chậm rãi bình phục lại.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Thu Mộ Từ, đây là khảo nghiệm mới ta dành cho người, người lên đi."

Mộ Từ cúi đầu nhìn chằm chặp con rắn nhỏ đang di chuyển trên mặt đất, kinh ngạc quay đầu liếc Ôn Tu Tề một cái.

Trên mặt tên này còn đang nhàn nhạt cười, bộ dáng vân đạm phong khinh đối với cái gì cũng nắm rõ như lòng bàn tay, có chút ốm yếu xinh đẹp, trong ánh mắt lại cất dấu sát khí ngoan lệ.

"Ngươi nắm lấy tay ta làm gì?" Mộ Từ hỏi.

"Truyền cho người lực lượng, đây là phương thức chỉ dạy nhất quán của bản thế tử." Ôn Tu Tề tỏ vẻ biết nghe lời, đạm cười tiếp lời.

"Vậy sao tay ngươi lại run?" Mộ Từ cảm thấy hơi sai sai.

Ôn Tu Tề cười càng thêm xán lạn, nhưng vẫn nhất quyết không buông tay.

"Đi thôi, công chúa à, ta tin tưởng vào thực lực của ngài." Ôi, ngữ khí ôn hòa biết bao, lại còn cung kính nữa chứ.

Mộ Từ: "..."

Quay đầu lại, Mộ Từ cúi đầu đánh giá rắn trắng nhỏ đang cố di chuyển dưới đất, nhanh tay lẹ mắt xách nó lên đem đến trước mặt.

Vừa rồi nhìn kỹ lại, rắn trắng nhỏ này không có độc, bộ dáng còn rất đẹp mắt, nhưng bị thương thì phải.

Mộ Từ cẩn thận ngắm nghía.

Vốn ai đó đứng phía sau đang cách cô rất gần, Ôn Tu Tề dán sát vào Mộ Từ như muốn hòa làm một nên trong nháy mắt rắn trắng nhỏ bỗng phóng đại, thân xác to lớn theo bản năng muốn trốn chạy rời xa nguy hiểm, Mộ Từ bất chợt xoay người, cầm đầu tiểu bạch xà giơ lên, đồng tử Ôn Tu Tề co rút lại, hôn mê bất tỉnh.

Mộ Từ phản ứng nhanh kéo lấy tay chàng, Ôn Tu Tề ngã sõng soài lên người cô, đầu tựa vào bả vai.

Nghiêng đầu xem xét Ôn Tu Tề hai mắt đang nhắm nghiền, khóe miệng Mộ Từ run rẩy.

Mẹ nó, lại choáng váng?

Sợ rắn thì nói một tiếng, quay đi quay lại lại dọa chính bản thân mình.

Nam nhân này, thật sự....

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

- ------------------------

Một lần choáng váng là choáng đến buổi tối, sắc trời bên ngoài âm u vội mưa to, Mộ Từ bất đắc dĩ đành phải đem người kéo vào sơn động bên trong thác nước. Đây là nơi cô vô tình phát hiện ra khi né tránh truy kích cuồng bạo của Ôn Tu Tề.

Đem Ôn Tu Tề ném sang một bên, để cho chàng dựa vào vách tường sơn động, xong xuôi Mộ Từ liền đi ra ngoài tìm củi.

Rất nhanh cô đã quay trở lại, dùng nội lực luyện gần đây nhất hong khô một chút ẩm ướt của đống củi, tìm đá đập lửa, cùm cụp vài phát ti lửa liền lóe lên nhanh chóng bốc cháy, trong nháy mắt sơn động được bao quanh bởi ánh lửa ấm áp, Mộ Từ chà xát hai tay, cảm thấy bản thân sắp bị lạnh chết.

Dư quang thoáng nhìn qua bên cạnh còn có một người, cô mới sực nhớ ra còn con gà Ôn Tu Tề.

Mộ Từ nhìn chàng một lúc lâu, sau đó thở dài, rồi mới chậm rì rì chuyển Ôn Tu Tề đến bên cạnh đống lửa để làm ấm người.

Thật sự phiền chết người mà!

Bởi vì mưa to đến quá mau, người lại còn hôn mê nữa, Mộ Từ trực tiếp lâm vào cảnh khốn khổ.

Thể chất Ôn Tu Tề vốn yếu ớt, giờ lại còn mặt quần áo ướt sũng, đôi môi hồng hào giờ phút này không còn chút máu nào.

Mộ Từ đi qua, trước định đem quần áo bên ngoài của chàng cởi ra, đặt bên cạnh đống lửa để hong khô, bằng không mặt quần áo ướt càng dễ sinh bệnh, chưa nói đến là thân thể thế tử ốm yếu này còn đang trúng hàn độc.

Khi Mộ Từ vừa tới gần, đưa tay cởi ngoại bào cùng dây lưng, đột nhiên cổ tay bị người nắm lấy, Mộ Từ nhanh chóng nhìn sang, phát hiện Ôn Tu Tề không biết đã tỉnh lại từ bao giờ.

Cả cơ thể chàng run lẩy bẩy, yên lặng nhìn chằm chặp Mộ Từ.

Đôi mắt kia cực kỳ xa lạ, bên trong ngầm có sát khí mãnh liệt làm cho trái tim sợ hãi.

Ánh mắt này không đúng! Đây không phải Ôn Tu Tề, mà là nam nhân trước kia, nam nhân xém chút nữa bóp chết cô!

Mộ Từ liền phát hoảng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nâng bàn tay kia lên, âm thầm sử dụng nội lực, tính toán xóa sạch dấu vết mất kiềm chế của cô, cũng vào một khắc đó, một bên tay khác bị người này một phen chế trụ.

Ngay sau đấy, một trận trời xoay đất chuyển, Mộ Từ đã bị người nam nam nhân đè ép dưới thân.

"Ngươi là người ức chế hàn độc?" Giọng nói quen thuộc, ngữ khí nghi vấn mang theo khẳng định.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Đúng vậy, nên tốt nhất ngươi hãy thả ta ra, ta thế nhưng lại là ân nhân cứu mạng của ngươi với Ôn Tu Tề đấy." Mộ Từ giả vờ trấn định, trong đầu lại điên cuồng nghĩ biện pháp đối phó.

Quả nhiên cẩu nam nhân này có gì đó không đúng mà.

Sao trong nguyên tác không đề cập đến a a a, chuyện quan trọng như thế phải viết vào chứ!

"Ôn Tu Tề" nghe cô nói xong, đầu chợt tiến lên, mặt đối mặt gần sát, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, vì trúng hàn độc nên hơi thở của chàng hơi mát, đều phả vào mặt Mộ Từ, mang theo hương thuốc nhàn nhạt, như là đóa sen tuyết.

Hô hấp Mộ Từ bị kiềm hãm.

"Ngươi thích hắn?" 'Ôn Tu Tề' nói là "Hắn", giọng điệu phảng phất lãnh ý xen lẫn lệ khí.

"Hắn?" Mộ Từ sửng sốt đôi chút, rồi mới ý thức được hắn là ai. Sau một lúc suy nghĩ, mới đáp: "Thích thì như nào, không thích thì như thế nào? Bất quá, Đại ca, ngươi có thể buông ta ra trước được không?"

Khoảng cách này hiện tại có hơi nguy hiểm, cô chỉ cần động đậy một chút đều có khả năng hít hà một hơi. Ngôn Tình Hay

Thôi đừng, hoàn toàn không chịu nổi a a a!

"Ôn Tu Tề" xùy cười một tiếng, buông lỏng Mộ Từ ra đứng dậy, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống cạnh đống lửa, thỉnh thoảng cầm củi gỗ lên cho vào đống lửa, lung tung trộn lẫn hai loại.

"Thích ai không thích lại thích cái đồ dối trá kia, gia hỏa nội tâm yếu ớt, nữ nhân như ngươi ánh mắt đúng là kém!"

Mộ Từ đứng dậy xoa xoa cánh tay bị nắm ửng đỏ, dịch chân vài bước ngồi đối diện chàng, cách đủ xa.

"Đâu ai bạo lực như ngươi, không chỉ thế lại còn rất ngây thơ!"

Mộ Từ liếc mắt đánh giá chàng một cái, phát hiện người này mặt thì lạnh tay nhưng lại cực kì khoan khoái quấy củi lửa, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, nhìn qua vui vẻ hết nấc.

Khóe miệng cô co rút liên hồi.

"Ôn Tu Tề" đột nhiên dừng hành động lại, ngẩng đầu ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn cô, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.

Sau đó chợt nói một câu: "Tinh Châu, tên của ta, ngươi nhớ kỹ cho ta."

Mộ Từ mím môi, không để ý chàng.

"Ngươi đối với chuyện ta cùng tên khóc nhè Ôn Tu Tề không muốn hỏi gì à?" Thấy phản ứng cô quá đỗi bình thản, Tinh Châu bị khơi dậy hứng trí.

Khóc nhè? Cái tên hắc tâm liên Ôn Tu Tề kia sao? Hoàn toàn không tưởng tượng ra nha.

Mộ Từ không hé răng, nhưng trong lòng đang điên cuồng dậy sóng.

"Đây gọi là chứng cách hồn, xuất hiện cùng với hàn độc." Tinh Châu cũng không thèm để ý, trái lại tự nói ra, trên mặt không còn biểu cảm gì, động tác nghịch lửa thập phần khoan khoái.

Cái gì mà chứng cách hồn?

Khóe miệng Mộ Từ lại giật giật.

Không chờ Mộ Từ trả lời, ngay sau đó hắn nói một câu: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhấy nên thu hồi cái tâm tư đấy của ngươi lại. Di chứng hàn độc không có khả năng trừ bỏ hoàn toàn, mà ta cũng sẽ luôn luôn tồn tại, cái tên khóc nhè kia vĩnh viễn cũng đừng mơ thoát khỏi ta."

Nói hết câu, Tinh Châu đứng lên, xoay xoay cổ có chút cứng ngắc, đem áo khoác ướt đẫm trên người cởi ra, tùy tiện ném sang một bên, di chuyển đến bãi đất trống bên kia.

"Đến đây, so hai chiêu." Dung nhan chàng tinh xảo, một thân lệ khí xen lẫn luống cuống mơ hồ nhìn về phía Mộ Từ, toàn thân phát ra sát khí không thèm che giấu.

Mộ Từ: "..."

Không muốn, không cần, cảm ơn!