Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 44: 💮



---------------------

"Vậy được rồi, anh sẽ ra ngoài cửa chờ, nếu em có gặp nguy hiểm gì cứ gọi anh, anh sẽ vọt vào bảo vệ em!"

Đường Nại cảnh giác nhìn Lệ Mạc Khiêm, giống như là sợ anh gặp sắc nảy lòng tham.

Tơ Hồng sắp bị ký chủ ngốc của mình làm phát khóc rồi.

[ Nại Nại, nếu nam chính thật sự cho nữ chính cái gì đó, chúng ta nên vui mừng chứ không phải phá rối, huống chi cơ thể nhỏ của cậu, chỉ sợ đá cửa cũng không mở được. ]

Đường Nại nhíu mày tự hỏi, cảm thấy nó nói rất hợp lý.

Đang chuẩn bị đóng cửa đi ra ngoài, Lệ Mạc Khiêm bỗng dưng xẹt qua một tia dị sắc.

"Đường thiếu muốn nghe cũng không phải không được, miễn cho em không an tâm."

An Mặc Thất không tin nổi mở lớn hai mắt, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù mờ mịt, răng khẽ cắn cánh môi phấn nộn.


Loại chuyện này... Sao lại có thể để người thứ ba nghe được?

"Không được, tôi đi ra ngoài chờ." Đường Nại chú ý đến biểu cảm của cô, quan tâm đóng cửa.

Ánh mắt Lệ Mạc Khiêm lập tức trầm xuống.

"Lệ tiên sinh?" An Mặc Thất cẩn thận gọi, "Ngài đồng ý giao dịch với tôi sao?"

Giao dịch? Bằng cô cũng xứng!

Lệ Mạc Khiêm trong lòng lạnh lùng a một tiếng, lông mày nhiễm sự lạnh lẽo nhàn nhạt: "An tiểu thư nếu có nhu cầu cần tiền, hoàn toàn có thể đến hội sở (*), dù sao ở đó cô cũng không cần bán thân?"

(*) Hội sở: Hội sở là nơi mà khách hàng có thể thực hiện mọi giao dịch, nơi mà các cơ cấu phân cấp thấp hơn không thể thực hiện được. Một trụ sở ngân hàng được chia thành nhiều phòng ban, và mỗi phòng đảm nhận một vai trò, nhiệm vụ khác nhau.

An Mặc Thất bỗng nhiên tức giận đến mức sắc mặt trở nên xanh mét: "Lệ tiên sinh, ngài có thể khinh thường tôi, nhưng ngài không thể xúc phạm nhân cách của tôi! Tôi là nghèo..."


Lệ Mạc Khiêm nghe loại luận điệu (*) thì đã thấy phiền, không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của cô: "Tôi có thể cho cô mượn tiền, đến cái hợp đồng kết hôn... Cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Luận điệu (*): Ý kiến, lí lẽ đưa ra để đánh lừa.

"Vậy ý ngài là muốn cho tôi không danh không phận đi theo ngài..." An Mặc Thất cắn môi nói xong, bỗng dưng nhận thấy sơ hở trong lời nói của mình, hoang mang rối loạn sửa miệng, "Tôi đồng ý, chỉ cần có thể cứu ba tôi, cái gì tôi cũng đồng ý!"

Cái gì cũng đồng ý?

Lệ Mạc Khiêm cười nhạt một tiếng: "Nếu tôi muốn cô ra ngoài bán thân để trả nợ, cô chịu không?"

Người nam nhân này thật là bất cận nhân tình (*).

Bất cận nhân tình (*): Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.

Cô chưa từng thấy qua người máu lạnh như vậy!


An Mặc Thất âm thầm cắn chặt răng.

"Lệ tiên sinh, ngài đừng quá phận!"

Tơ Hồng theo dõi diễn biến phát triển bên trong, CPU không nhịn được run rẩy, giống như là giây tiếp theo sẽ rớt.

Cốt truyện đang phát triển này... Có chút không đúng?

Vì sao nam chính lại tan vỡ nữa rồi!

Nó trộm nhìn ký chủ ngây ngốc nhà mình đứng bên ngoài chờ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất trong lòng Nại Nại đã có người, nếu trong tương lai Lệ Mạc Khiêm thích Nại Nại, Nại Nại cũng sẽ không chấp nhận anh!

Chỉ cần nam nhân thúi không dụ dỗ ký chủ nhà mình, thích tan vỡ thế nào thì cứ tan vỡ như vậy đi.

Đến lúc đó nó và cấp trên bán một chút thảm, bán một chút nhan sắc, tích phân cũng có thể làm theo rớt vào trong bóp tiền của Nại Nại!

Đường Nại ôm lễ phục để cho An Mặc Thất thay, an an tĩnh tĩnh chờ bên ngoài.
Bỗng nhiên cửa phòng từ bên trong mở ra, một đạo bóng người vọt ra.

"An tiểu thư xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Nại hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, "Em đừng chạy, quần áo vẫn còn chưa thay nha."

Lớp trang điểm của An Mặc Thất đều bị khóc bay mất, tiếp nhận túi giấy trong tay Đường Nại, miễn cưỡng xả ra một nụ cười: "Cảm ơn tiền bối, sau này em sẽ trả tiền lại cho anh."

Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người chạy đi.

Đường Nại đuổi theo không kịp, không hiểu chuyện gì nói thầm: "Vì sao không chịu thay quần áo rồi đi a?"

"Cô ta làm hỏng lễ phục của người khác, đương nhiên phải dùng một bộ lễ phục mới để bồi thường rồi."

Lệ Mạc Khiêm không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu, ôn nhu khơm lưng kề sát bên tai cậu.

Đường Nại vẫn giữ thói quen ở thế giới trước, phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.
Trăn Trăn không thích cậu có khoảng cách quá thân cận với nam nhân khác, nếu Trăn Trăn thấy được, bình dấm chua kia khẳng định lại muốn nghiêng đổ.