Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 7: 🍓



Editor: Chiêu

------------------------

B

ạn học cùng ban túa ra như tổ ong vọt đến sân thể dục xem náo nhiệt, Đường Nại hận sắt không thành thép mà thở dài, trốn vào một góc móc điện thoại di động ra. 

Tơ Hồng không muốn lải nhải về hành động ngu ngốc này của cậu.

[ Thân là Tổng tài bá đạo của thế giới này, vậy mà lại giải quyết vấn đề thông qua việc báo cảnh sát, ngây thơ! ]

Hào quang nghịch thiên của vai chính được tặng miễn phí sao?

Đương nhiên không phải!

Cách thức Tần Trăn đánh nhau rất nhanh và tàn nhẫn, đối mặt với vài người cũng không rơi vào vòng vây.

Mấy tên ba gai vừa rồi mới bắt đầu vẫn còn có thể buông ra những lời tàn nhẫn, nhưng không quá hai phút đã một phen nước mắt nước mũi cầu xin tha.

"Mẹ nó thằng hèn, mày thật sự dám đánh tụi tao!"


"Tụi tao nếu xảy ra chuyện gì, người thân của tụi tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

...

"Ông nội ơi, tụi con sai rồi, tụi con không dám tìm ngài gây sự nữa đâu!"

Đường Nại nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng đem điện thoại thu về.

Nam chủ thật mạnh nha!

Tần Trăn chú ý đến tầm mắt cậu, nhăn mày nhỏ đến mức không phát hiện, một chân đá vào con gà tây dưới chân, nhấc chân đi qua chỗ Đường Nại.

Ngoại trừ quần áo hơi xộc xệch, căn bản nhìn không ra hắn vừa rồi mới cùng người khác đánh nhau.

Đường Nại chạy chậm đến, đầu nhỏ chui vào trong lòng ngực Tần Trăn dụi dụi: "Tần Trăn, cậu thật là lợi hại."

Cả người Tần Trăn cứng đơ, tim đập như nổi trống.

Xúc cảm mềm mại và giọng nói ngọt ngào của thiếu niên, như kẹo bông gòn, khiến người ta hận không thể ăn một ngụm luôn.


Bởi vậy không chú ý tới, một tên ba gai từ trong lòng ngực móc ra một con dao găm lạnh lẽo đáng sợ...

"Thằng con hoang ghê tởm này, mày đi chết đi!"

[ Đường bé cưng, cậu mau tránh ra! ] Cùng lúc đó, hệ thống tức muốn hộc máu mà rống lên một tiếng.

Tiểu ngu ngốc này thật sự cho người khác ăn đậu hủ!

Đường Nại méo miệng, không đồng ý buông Tần Trăn ra, bỗng nhiên nhìn thấy con gà tây mắt đỏ đang vọt đến, phản xạ có điều kiện đẩy Tần Trăn sang bên cạnh.

"A..."

Tần Trăn đồng tử co rụt lại, hắn đánh rớt con dao găm trong tay tên ba gai, chân tay luống cuống bế Đường Nại chạy đến hướng phòng y tế.

"Nại Nại, có bị thương ở chỗ nào không? Đều là tôi không tốt, tôi không nên không nghe lời cậu."

"Bác sĩ nhanh đến đây, chỗ này có người bị thương!" Tần Trăn đem Đường Nại đặt lên giường bệnh, nôn nóng hét vào buồng trong.


"Tớ không có bị gì cả..." Đường Nại lấy lại tinh thần, vội vàng thu tay đang che mặt lại vội vàng đuổi theo.

Tơ Hồng kịp thời mở ra cơ chế bảo vệ ký chủ, cho nên cậu chỉ bị rách da, nhưng vẫn còn đau...

Gương mặt thiếu niên trắng nõn xẹt qua một đạo vệt đỏ nhợt nhạt, bên ngoài còn thấm giọt máu thật nhỏ, đôi mắt ướt dầm dề.

Tần Trăn nâng mặt cậu lên quan sát trong chốc lát, ma xui quỷ khiến, hắn tiến lên liếm một ngụm.

Ngay lập tức Đường Nại giống như thỏ con sợ hãi, sau đó nhảy một bước, con ngươi hồng hồng đầy vẻ lên án: "Cậu liếm tớ làm gì?"

"Nghe nói nước bọt có thể sát trùng khử độc, tôi chỉ muốn dùng biện pháp này giúp cậu xử lý miệng vết thương một chút mà thôi..." Ánh mắt Tần Trăn trốn tránh, nhìn thấy bác sĩ đi đến, lập tức nói sang chuyện khác, "Bác sĩ đến đây, mau để bác sĩ nhìn cậu một cái."
Tần Trăn vừa rồi hét lớn lên giống như người sắp mất mạng, giáo y vội vàng tròng quần áo vào chạy ra, nhìn thấy miệng vết thương trên mặt Đường Nại, lập tức hết chỗ nói.

Hét lớn tiếng như vậy, là sợ anh ta đến chậm một chút miệng vết thương sẽ khép lại sao?

Giáo y banh mặt lấy từ trong ngăn kéo ra một miếng băng keo cá nhân, tức giận nói: "Dán lên xong thì cút dùm tôi!"

Tần Trăn nhăn mày thận trọng nói: "Không cần nhìn kỹ sao? Hay là vẫn nên gọi xe cứu thương đến đây một chuyến để an toàn hơn không?"