ĐCM! Ánh mắt của nam chính đáng sợ như muốn ăn thịt người ta, ai mà dám đứng lại!
Phía sau mơ hồ vang lên tiếng kêu kinh hoàng của Tam sư đệ, Sở Ngư cắn chặt răng quyết tâm chạy trốn. Nhưng hắn vẫn là không thể nhẫn tâm, hơi quay đầu nhìn lại, liền sợ tới mức lập tức thúc giục Tầm Sanh tăng tốc.
A a a a tại sao nam chính vẫn theo kịp!!!
Mau cút trở về chữa thương đi a a a!!!
Hai mắt Tạ Hi đỏ chót, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Ngư. Trước mắt y mờ nhạt, lồng ngực đau nhói, khi há miệng lại có một trận huyết khí dâng lên: "Sở Ngư!"
Sở Ngư mắt điếc tai ngơ.
Tạ Hi nuốt xuống ngụm máu, giọng nói khàn khàn: "......Huynh lại muốn bỏ rơi ta sao?"
Ngữ khí y ủ dột đầy thống khổ. Sở Ngư hơi dừng lại, vẫn không nỡ lòng nào tiếp tục chạy. Nhìn nhìn trời, Sở Ngư hơi thở dài, chậm rãi xoay người, thong dong cười: "Sư đệ, đã lâu không gặp."
Hai mắt Tạ Hi sáng ngời, thân mình lảo đảo, nghiêng ngả mà ngã vào lòng Sở Ngư. Y hiện tại đã không còn là tiểu thiếu niên ngây ngô non nớt nữa. Thân hình y thon dài, cao hơn Sở Ngư hẳn một cái đầu. Một người cao lớn như vậy nhào về phía hắn, Sở Ngư thật sự có chút không quen, theo bản năng ôm lấy Tạ Hi, lại âm thầm phỉ nhổ thói quen của bản thân, thiếu chút nữa đưa tay nhéo mặt nam chính.
Tạ Hi đem người ôm ở trong ngực, cảm xúc rốt cuộc cũng có một chút kiên định. Y thở phào một hơi, nhắm mắt lại. Sau một lúc, lại cẩn thận mà mở mắt ra, xác nhận người trong ngực rõ ràng đang đứng ở nơi này, không phải vô số ảo giác y từng mơ.
Y cúi đầu nhìn Sở Ngư, sau hồi lâu, biểu cảm lại bình tĩnh đến bất ngờ: "Sở Ngư, huynh gạt ta."
Mười năm qua đi, y có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cho Sở Ngư. Nhưng hiện giờ người ở trước mặt, y chỉ có thể lên án nói một câu "Huynh gạt ta".
Sở Ngư không có lời nào để nói, càng thêm chột dạ.
Lừa y không nói, hắn còn cướp đi cốt truyện quan trọng. Cũng may hào quang nam chính vẫn còn, Tạ Hi vẫn có thể cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ đấu một trận.
Hắn kéo khóe miệng thành một nụ cười gượng, vỗ vỗ lưng Tạ Hi: "Ừ......Sư huynh không tốt, xin lỗi."
Đây là làm gì đây! Nguyên bản hắn vì bảo vệ cúc hoa nên muốn rời xa vai chính, kết quả mới vừa trở về liền ôm ấp y! Tiến độ có chỗ nào không đúng!
Tạ Hi che miệng ho khan vài tiếng, đem ngụm máu nuốt xuống, đầu đau như muốn nứt ra: "Sở Ngư, huynh chán ghét ta đến vậy sao? Vì trốn ta, huynh tình nguyện bị nhốt ở nơi quỷ quái kia mười năm?"
Mùi máu dày đặc quanh quẩn bên người, Sở Ngư có chút choáng váng.
Hắn cũng không phải muốn ở trong Lăng Khư. Tình hình lúc ấy khẩn cấp, nếu không phải vì hắn nhanh chóng quyết định, mọi người đều sẽ phải chiến đấu tới cùng.
Nếu nói đến chán ghét với ghê tởm, hắn không có mấy loại cảm xúc đó. Trong lòng Sở Ngư chỉ có không tin cùng hoảng sợ. Nếu hắn nói là chán ghét, nam chính chắc chắn sẽ tan nát cõi lòng, nhưng nếu nói không chán ghét, nam chính sẽ sinh ra loại hy vọng gì?
Thấy Sở Ngư trầm mặc không nói, Tạ Hi tự giễu mà cười, đem hắn ôm chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không tin huynh đã chết, đã nhiều ngày chuẩn bị đến Lâm Lan đón huynh trở ra. Đã trở lại là tốt rồi......Rất tốt. Sở Ngư, huynh đừng hòng nghĩ tới việc rời đi."
Sở Ngư hãi hùng khiếp vía, chân mày giật giật : "A, ngại quá, ta đột nhiên nhớ mình để quên đồ ở Lăng Khư, ta đi trước......"
Nói xong hắn duỗi tay đẩy, Tạ Hi lại đem hắn ôm chặt tới chết. Sở Ngư bất đắc dĩ, chợt thấy trên tay ướt át, cúi đầu nhìn, tất cả đều là máu.
Trạch nam mười năm không thấy ánh mặt trời, sắc mặt trắng bệch. Hắn vội vàng dời mắt, ánh mắt rơi xuống trước ngực Tạ Hi, lúc này mới phát hiện ngực Tạ Hi bị thương.
Sở Ngư tức khắc mềm lòng, không đẩy y nữa: "Được rồi, buông ta ra, cùng Tam sư đệ về doanh trại đi."
Tạ Hi nói: "Huynh đi đâu?"
Sở Ngư nghiêm mặt: "Tất nhiên là trở về gặp......Cha mẹ và đại ca."
"Sau đó?" Tạ Hi nặng nề cười rộ lên, "Sau đó huynh sẽ tránh ta thật xa, không bao giờ trở về? Mười năm không gặp, huynh vừa nhìn thấy ta thế nhưng trực tiếp chạy trốn. Sở Ngư, tim huynh làm bằng đá sao?"
Còn không phải bởi vì ánh mắt ngươi quá khủng bố à......
Sở Ngư cúi đầu, không dám đùa cợt, khóe miệng giật giật : "Ta cảm thấy ngươi có một loại tình cảm sai lệch với ta? Ta cũng có chuyện cần nói, trước hết cứ tách ra đã......Ngươi bình tĩnh lại chút."
"Ta đã bình tĩnh mười năm, ta biết chính mình muốn cái gì." Tạ Hi đột nhiên có chút táo bạo, bàn tay ở phía sau Sở Ngư bỗng nhiên nắm tóc hắn. Sở Ngư bị đau theo bản năng ngửa đầu, cằm liền bị nắm lấy. Nụ hôn mang theo vị máu dán lên môi hắn, thậm chí có thể nói là cắn.
Lung tung cắn một hồi cuối cùng vẫn dừng ở môi lưỡi. Sở Ngư dù đau nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm Tạ Hi bị thương, cảnh cáo mà trừng y. Không ngờ Tạ Hi lại bắt được tín hiệu gì, ánh mắt tối sầm lại, động tác trở nên mềm nhẹ, càng được nước lấn tới. Đầu lưỡi ướt át đẩy sâu nụ hôn, vị máu tràn đầy khoang miệng Sở Ngư.
Sở Ngư phát điên, ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng người ngự kiếm đứng cách không xa. Tam sư đệ trợn mắt há mồm nhìn bên này, an tĩnh như gà. Mặt Sở Ngư không khỏi tối sầm, không hề hạ thủ lưu tình, một phen đẩy Tạ Hi ra.
Tạ Hi lảo đảo một chút, thẳng tắp rơi xuống.
Mẹ nó quên mất y là người bệnh!
Sở Ngư vội vàng đem Tạ Hi vớt trở về, ôm vào trong ngực, như ôm một đứa trẻ to xác. Hắn sầu bi nhìn đứa trẻ to xác này, nhìn về phía Tam sư đệ: "Lại đây."
Tam sư đệ run run rẩy rẩy mà tiến đến: "Đại, đại sư huynh, đệ cái gì cũng chưa thấy, huynh đừng kích động......"
Ha ha.
Sở Ngư đưa Tạ Hi cho cậu: "Cầm, mang về."
Tam sư đệ đầu lắc như trống: "Không, không, không, không! Đại sư huynh! Nếu huynh không ở cùng, Nhị sư huynh tỉnh lại sẽ giết đệ!"
Sở Ngư trầm mặc một chút: "Mới đây y còn liều chết ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh cho ngươi đào tẩu, tình cảm giữa các ngươi cũng không tồi đi?"
Tam sư đệ quả thực muốn khóc: "Là Nhị sư huynh nói đệ vướng chân vướng tay, ở lại chỉ gây trở ngại cho huynh ấy. Một chân đá đệ ra ngoài......"
......
Đáng thương ghê......
Sở Ngư nhịn không được sinh ra thương hại, vỗ vai Tam sư đệ: "Dẫn đường, ta đưa y về, thuận tiện bái kiến sư tôn."
Trong nguyên tác, Lục Khinh An là người nguyên chủ rất coi trọng. Mười năm trước xảy ra hiểu lầm lớn như vậy, trong lòng Sở Ngư cũng không dễ chịu.
Dọc đường đi, hắn nghe rất nhiều người nói, Lục Khinh An cùng Tạ Hi giết rất nhiều ma tu. Không chỉ vì giúp liên minh chính đạo, còn là vì......Vì báo thù rửa hận cho người nào đó.
Còn việc người nào đó là ai, một con cá chột dạ không thôi.
Nơi đây cách doanh trại Thanh Đồ khá xa. Sở Ngư nhét hai viên đan dược vào miệng Tạ Hi, vận chuyển linh lực bổ sung cho y rồi theo Tam sư đệ đi về phía trước.
Tam sư đệ học đạo không sâu. Sau mười năm cũng chỉ tới Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ ngự kiếm không nhanh, Sở Ngư cũng chỉ có thể chầm chậm mà bay theo cậu. Hắn cúi đầu nhìn Tạ Hi an ổn trong ngực mình, lại nhìn vết máu trên mặt y, trong lòng vô cớ có chút khó chịu. Nâng tay áo lau sạch vết máu, liền thấy gương mặt trắng bệch do mất máu của y.
Chân mày hắn giật giật, Sở Ngư không chịu nổi tốc độ chậm chạp này, trực tiếp kéo Tam sư đệ lên Tầm Sanh, muốn mang cậu đi cùng. Không ngờ Tạ Hi không biết là đột nhiên tỉnh lại hay là cảm nhận được có người muốn chen tới chỗ của y, ở trong lòng Sở Ngư nghiêng người, không chút do dự dùng một chân chuẩn xác đá Tam sư đệ xuống.
Tam sư đệ khóc không ra nước mắt, chết không nhắm mắt: "Đại sư huynh......"
Sở Ngư không nói gì, cúi đầu nhìn Tạ Hi một lúc, xác nhận đứa nhỏ này thật sự là đang ngủ, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, vẫy tay bảo Tam sư đệ quay lại. Tam sư đệ run run rẩy rẩy thò qua, lại bị một chân đá đi.
Sở Ngư giận dữ: "Tạ Hi! Ngươi cố ý?"
Hô hấp Tạ Hi nhợt nhạt, vô thức nhích lại gần trong lòng Sở Ngư, vẻ mặt không muốn xa rời.
Sở Ngư: "......"
Đứa nhỏ này muốn độc chiếm cái gì, thân thể cả khi ngủ đều tự động phản ứng.
Sở Ngư đành phải tiếp tục ôm Tạ Hi, theo Tam sư đệ chầm chậm mà bay.
Trở lại doanh trại Thanh Đồ đã là chiều tối. Chân trời mang màu như kim loại nóng chảy, mây mang sắc đỏ, mọi nơi yên tĩnh như họa. Thời gian này, đại bộ phận tu sĩ đều ở bên ngoài tuần tra, bộ phận còn lại cũng là nghỉ ngơi, đả tọa tu hành.
Tổng cộng có bảy doanh trại, tu sĩ ở đâu liền ở doanh trại nơi đó nghỉ ngơi. Doanh trại của Thiên Uyên tại Tiêu Hà chiếm diện tích lớn nhất. Cấp bậc của Lục Khinh An chỉ ở sau chưởng môn, có tiểu viện riêng.
Khi đến gần doanh trại, Sở Ngư suy nghĩ một chút, bảo Tam sư đệ dẫn hắn đi bằng đường nhỏ. Hắn không muốn vừa trở về đã phải nhìn bản mặt ghê tởm kia của Tống Kinh Nghĩa. Trước đây Tống Kinh Nghĩa hại bọn họ, Sở Ngư cũng muốn đáp lễ.
***
Lục Khinh An đang ở trong tiểu viện đả tọa nghỉ ngơi, nghe được tiếng nói chuyện, tiếng bước chân không phải của một người, chớp mắt. Trong nháy mắt nhìn thấy Sở Ngư, mặt than nhiều năm của Lục Khinh An đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Sở Ngư trợn mắt há mồm nhìn Lục Khinh An thoắt cái đứng lên, nháy mắt liền đến trước người hắn. Tay Lục Khinh An áp trên vai hắn, một cỗ linh lực ôn hòa lập tức quét ở trong thân thể một vòng. Sau một lúc lâu, Lục Khinh An thở phào một hơi, nhàn nhạt mà lộ ra nụ cười: "Đã trở lại là tốt rồi."
Hay nha, trị được cho sư tôn chứng mặt liệt rồi.
Lục Khinh An biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, cũng khắc chế chính mình không lộ ra quá nhiều biểu cảm. Nói xong lời muốn nói liền quay ra ngoài tiểu viện. Tam sư đệ vội vàng hỏi: "Sư tôn, người đi đâu vậy?"
Lục Khinh An lúc này mới dừng bước, xoay người: "Trở về phòng."
Tam sư đệ dở khóc dở cười, chỉ chỉ người trong lòng Sở Ngư ỉ, nhắc nhở nói: "Sư tôn, Nhị sư huynh bị trọng thương."
Lục Khinh An lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, cúi đầu nhìn Tạ Hi an ổn ngủ trong lòng Sở Ngư, khoanh tay thở dài: "Ngư nhi, mấy năm nay, Hi nhi sống rất mệt."
Mỗi lần bị trọng thương, y đều trầm mặc không nói một lời mà cứng đầu trở lại phòng, cự tuyệt tất cả những người muốn giúp y chữa thương, bao gồm Lục Khinh An.
Giọng hắn rơi xuống trong tiểu viện tĩnh tĩnh. Tam sư đệ rụt cổ, như vừa mới thấy một hình ảnh không thể miêu tả, lại nhìn về phía Sở Ngư cùng Tạ Hi, trong ánh mắt mang theo sự hiểu rõ cùng tự hào.
Lúc trước cậu suy đoán quả nhiên không tồi.
Sở Ngư làm lơ ánh mắt quỷ dị của Tam sư đệ, trong lòng nặng trĩu, cảm thấy người trong lòng ngực như nặng ngàn cân. Khóe miệng hắn giật giật, còn chưa nói được lời nào, Lục Khinh An đã lắc lắc đầu.
"Nếu đã trở lại, vậy thì chiếu cố Hi nhi một chút hi nhi đi, phòng ở bên kia." Nhìn sang Tam sư đệ, Lục Khinh An nhàn nhạt nói, "Đi tới doanh train Sở gia mời người đến, chú ý ít gây động tĩnh."
Vốn dĩ lời cự tuyệt của Sở Ngư đã đến miệng lại phải nuốt trở về, vô thanh vô tức mà ôm Tạ Hi đi vào phòng.
Xem qua nguyên tác là biết, nam chính là một người cố chấp, quật cường.
Không nghĩ tới, sau khi hắn xuyên thư đến, nam chính lại vì hắn mà trở nên cố chấp, quật cường.
Sở Ngư thở dài, đem Tạ Hi đặt lên trên giường. Đang muốn đổi tư thế để truyền linh lực cho Tạ Hi, cổ tay bỗng nhiên bị mạnh mẽ nắm lấy, hung hăng kéo xuống. Sở Ngư lập tức phản ứng lại, chau mày muốn rút ra nhưng tay còn lại vẫn luôn vận chuyển linh lực cho Tạ Hi chuyển đột nhiên tê rần, cảm giác lạnh băng ma cảm nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Linh lực phản phệ?
Sở Ngư ngơ ngác bị Tạ Hi đẩy ngã lên giường, đầu đập lên gối sứ, nước mắt lưng tròng mà thầm mắng một tiếng, ngay sau đó mồ hôi lạnh liền toát xuống.
Mẹ nó, bị nam chính lừa!
Tạ Hi đè trên người Sở Ngư, hai tay chống ở bên đầu hắn, nhướng mày cười: "Sư huynh, huynh trốn không thoát."