Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 45: Tầm Sanh sợ dơ



Thật sự có bí cảnh này, cũng thật sự tồn tại linh thảo có thể trợ giúp đột phá, chỉ là......Sở gia trộm truyền ra tin tức cũng không quá rõ ràng, không biết tình huống rốt cuộc là như thế nào.

Sở Ngư trong lòng lại nắm chắc: Nguyên tác có đề qua nơi này.

Cảm ơn nguyên tác, cảm ơn cốt truyện đại thần, cảm ơn không phải vì hắn thay đổi cốt truyện mà phó bản biến mất.

Hôm nay kỳ thật cũng không cần hắn ra tay.

Lòng tham của con người là một điều thật đáng sợ.

Tạ Hi trở về, nhìn thấy Sở Ngư bỗng nhiên lộ ra ý cười nhợt nhạt, không hiểu sao lại nghĩ tới nụ cười của Sở Ngư lần đầu tiên ngự kiếm gây ra tai nạn nhỏ kia, im lặng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, huynh đang cười cái gì?"

Sở Ngư ho nhẹ một tiếng, thu lại ý cười, nhẹ nhàng vỗ đầu y: "Nghĩ đến việc thú vị mà thôi."

Tạ Hi không chịu bỏ qua mà truy vấn: "Cái gì thú vị?"

Sở Ngư thấy y một bộ muốn biết đến cùng, suy nghĩ một chút, ác ý đột nhiên sinh ra, trong mắt lập loè ý cười: "Không biết sư đệ còn có nhớ hay không, vào một năm, một tháng, một đêm, một nơi nọ, sự việc của ngũ cô nương......"

Lúc này đến lượt Tạ Hi đen mặt.

Sắc mặt Tạ Hi biến đổi, mím mím môi, ánh mắt nặng nề, xoay đầu đi không nhìn Sở Ngư.

Sở Ngư hết sức vui mừng, đè lại ý cười, nỗ lực ép ra giọng điệu thương tâm: "Giận rồi? Không để ý tới sư huynh nữa sao?"

Tạ Hi tuy buồn bực nhưng khi nghe được lời này lập tức quay đầu lại, nhìn Sở Ngư đầy ý cười bỡn cợt, có chút bất đắc dĩ: "Sư đệ chỉ là......Không nghĩ sư huynh sẽ như vậy...... Có chút kích động, không khống chế được chính mình."

Sở Ngư tiếp tục hết sức vui mừng, nhớ kỹ lịch sử đen tối của Tạ Hi, thảnh thơi mà ngự kiếm phi ở phía trước nhất.

Còn không vui vẻ được bao lâu, thân kiếm bỗng dưng trùng xuống, eo hắn bị ôm chặt lấy, thân mình giống như bị khảm vào lòng người phía sau. Sở Ngư ngạc nhiên quay đầu lại: "Làm gì?"

Tạ Hi thu hồi Đoạn Tuyết, đứng phía sau Sở Ngư, hai tay ôm lấy eo hắn. Thấy hắn quay đầu lại, y nhanh nhẹn mà hôn một ngụm, tươi cười thuần khiết, không nhìn ra một tia tạp chất: "Giết quá nhiều ma tu đã hao phí rất nhiều linh lực. Ta có chút mệt mỏi, ngự kiếm không xong. Sư huynh không phải là muốn nhìn sư đệ ngã xuống đi?"

Sở Ngư liếc mắt nhìn y một cái, không nói lời nào.

Đường đường là nam chính đỉnh Kim Đan kỳ, nhẹ nhàng là có thể chém chết ma tu, nói cái gì mà vớ va vớ vẩn.

Mọi người phía sau lại lần nữa đồng thời mơ hồ: Tuy nói tình cảm sư huynh đệ rất tốt, nhưng như vậy cũng không tốt đến mức này đi......

Những người có đầu óc đã suy nghĩ ra.

Nam phong ở Tu chân giới cũng không phải điều gì hiếm gặp. Chỉ là đương sự một người là Sở gia nhị công tử, một người là thiên tài kiếm tu thanh danh vang dội, lại còn là sư huynh đệ. Có chút chọc cho người ta suy nghĩ bậy bạ.

Bất quá, không có ai dám tìm đường chết mà mở miệng bàn bạc cái gì.

Phía Nam Thanh Đồ cực kì hoang vắng, gần như đã tránh trở thành chiến trường của Đại chiến chính ma. Sở gia đã thăm dò qua nơi đây, rất nhanh liền tìm được bí cảnh.

Hôm nay tuy rằng có rất nhiều người theo tới, phần lới chỉ là phụ trách canh gác và chờ ở ngoài bí cảnh. Muốn đi vào bí cảnh, chỉ có Đại đệ tử của các trưởng lão Thiên Uyên Môn, cộng thêm Tạ Hi.

Bởi vì Tống Viễn Trác bị thương không tiện hành động, người lên kế hoạch chính là trưởng lão một phong khác. Đại để là nhìn Tống Kinh Nghĩa không vừa mắt, liền cho Tạ Hi tới dẫn đầu. Tạ Hi tu vi mạnh nhất. Mấy năm nay ít khi nói cười, hình tượng lãnh khốc lưu loát cũng bị các phong đệ tử rõ ràng nhớ kỹ. Các phong đệ tử không có, cũng không dám có ý kiến gì.

Trừ bỏ Tống Kinh Nghĩa vừa mài kiếm, vừa nghiến răng nghiến lợi.

Mấy năm nay gã nhờ cậy vào Tống Viễn Trác từ trên cao nhìn xuống đã lâu, đột nhiên trở thành bình dân có chút không quen. Vừa đến lối vào bí cảnh, Tống Kinh Nghĩa đã nhịn không được mở miệng hạ lệnh: "Tạ sư đệ xung phong, Sở sư đệ hỗ trợ phía sau."

Sở Ngư nhướng mày, lãnh đạm nói: "Tống sư huynh hình như nghĩ sai cái gì rồi?"

Hắn nhìn về phía Tạ Hi, muốn nhắc nhở Tạ Hi đe doạ Tống Kinh Nghĩa một chút, để gã tạm thời đừng gây chuyện. Đến khi hắn quay đầu mới phát hiện ý cười nguyên bản còn treo trên khóe môi Tạ Hi đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt lạnh băng, như là muốn giết người.

Đoạn Tuyết cũng ứng triệu, cạch một tiếng ra khỏi vỏ ba tấc.

......Phản ứng cũng hơi quá đi?

Sở Ngư còn chưa nghĩ ra đứa nhóc này lại làm sao, Tống Kinh Nghĩa đã bừng tỉnh đại ngộ, cười đến ôn tồn lễ độ, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là chê cười.

"A, thật ngại quá, không cẩn thận nói sai rồi, không nên để Sở sư đệ hỗ trợ phía sau." Gã không nhanh không chậm mà nói một câu, Sở Ngư liền hiểu ra chuyện là như thế nào, sắc mặt trầm xuống, nghe gã tiếp tục nói, "Khiến Tạ sư đệ nhớ đến sự tình ở Lăng Khư rồi? Đừng thương tâm, Sở sư đệ không phải đã trở lại......"

Gã nói không nổi nữa.

Sở Ngư đè lại tay Tạ Hi muốn rút kiếm, hướng y an ủi mà cười.

Mấy đệ tử bên cạnh vây xem vội vàng nói: "Sở sư huynh, Sở sư huynh bình tĩnh, trăm triệu không được!"

Tầm Sanh vững vàng mà đặt trên cổ Tống Kinh Nghĩa, kiếm mang u hàn, lãnh quang lân lân.

Trong vòng mấy ngày gã đã bị cả hai huynh đệ trước sau kề kiếm lên cổ, Tống Kinh Nghĩa sắc mặt cũng khó coi. Ngón tay che dấu trong tay áo co lại, nắm chặt thành quyền, lạnh lùng mở miệng: "Sở Ngư, ngươi không cần khinh người quá đáng! Ngươi nghĩ chỉ cần là người của Sở gia thì có thể muốn làm gì thì làm sao?!". Truyện Gia Đấu

Sở Ngư quay đầu lại, mặt vô cảm mà nhìn hắn.

Rõ ràng Sở Ngư không có biểu cảm, Tống Kinh Nghĩa lại từ trong mắt hănd nhìn ra sự khinh thường lạnh lùng, cảm xúc tích lũy từ dưới đáy lòng lập tức trào lên.

Gân xanh trên trán Tống Kinh Nghĩa nổi lên, mắt mang tơ máu, gầm nhẹ: "Đích tử Sở gia thì làm sao? Ngươi cho rằng bản thân có bao nhiêu cao quý? Có bản lĩnh thì giết ta đi!"

Tống Kinh Nghĩa bị làm sao thế này? Bỗng nhiên nổi đoá.

Sở Ngư có chút không thể hiểu được, nhìn chằm chằm gã một trận, bình tĩnh mà thu hồi kiếm, nhàn nhạt nói: "Tầm Sanh sợ dơ."

Nói xong, hướng gã gật đầu một cái, trở tay giữ chặt Tạ Hi, đi lên phía trước những đệ tử khác, thấp giọng dặn dò vài câu, một bước tiến vào bí cảnh.

Ngũ quan Tống Kinh Nghĩa có chút vặn vẹo.

Những đệ tử còn lại lục tục cũng theo vào bí cảnh, có mấy người sợ hãi rụt rè, đến gần Tống Kinh Nghĩa, thấp thấp nói: "Tống sư huynh, không cần cùng loại người như Sở Ngư so đo."

"Hắn cùng sư đệ hắn lăn lộn đến cùng nhau, vì giữ gìn sư đệ mà cũng có thể phát rồ."

"Sư huynh cần phải cẩn thận một chút, cái tên Tạ Hi kia giết người không chớp mắt, tàn nhẫn độc ác có thể so với ma tu. Sở Ngư cũng không phải là thứ gì tốt."

Ngày thường những người này đều sẽ tụ tập tới nịnh nọt, khen ngợi Tống Kinh Nghĩa. Tống Kinh Nghĩa luôn luôn thích nghe bọn họ nhưng hôm nay sắc mặt lại càng ngày càng khó coi. Nghe được câu cuối cùng, gã hừ lạnh một tiếng, nâng bước đi vào bí cảnh.

Thế gian này có rất nhiều bí cảnh độc lập giống như Lăng Khư, nghe nói đều là do Đại chiến tu sĩ thượng cổ năm đó lưu lại vết rách không gian. Có bí cảnh rất nguy hiểm, tìm một vòng lại không hề thu hoạch được gì. Có những bí cảnh chỉ cần vừa bước vào là có thể phát hiện một ít kỳ trân dị bảo.

Bởi vì bí cảnh bị hao tổn khác nhau, trình độ tu vi của người tiến vào mà mỗi bí cảnh có thể chịu được cũng khác nhau.

Sở Ngư ở trong đầu lặp lại mấy lần nguyên tác nhắc tới cái bí cảnh này, tự tin nắm trước cốt truyện, hắn nghiêng đầu nhìn bộ dáng Tạ Hi vận sức chờ phát động, không khỏi bật cười: "Đừng khẩn trương, chỉ cần không tham lam qua bên kia là sẽ không xảy ra chuyện. Nơi này phong cảnh thật ra cũng không tồi, trước tiên đi khắp nơi nhìn xem đi."

Phong cảnh xác thật không tồi, hoa quả tươi ngon, hoa rụng rực rỡ. Từ xa nhìn lại, trừ bỏ những cây hoa màu hồng sum suê, còn có một đồng cỏ xanh miết đáng chú ý tới.

Hiện tại bên ngoài đều là cành khô lá úa, bách hoa điêu tàn, không lâu sau sẽ trở thành một mảnh băng tuyết.

Tạ Hi dừng một chút, gật gật đầu, đem tay Sở Ngư đang muốn buông ra nắm chặt lại, chậm rãi mà đi.

Mấy đệ tử phía sau vừa theo kịp lập tức hai mặt nhìn nhau, nhìn hai người phía trước bộ dáng gắn bó bên nhau, thế nhưng có chút không dám tiến lên quấy rầy. Rối rắm một chút, nhẹ nhàng mà đuổi kịp.

Đi theo một đoạn thời gian, rốt cuộc có người phát giác không đúng.

......Tại sao cảm giác hoàn toàn không giống như là đang tìm kiếm linh dược, mà là......Du sơn ngoạn thủy?

Nghẹn trong chốc lát, một thanh niên cao gầy đi lên, thật cẩn thận mà gọi: "Sở sư huynh, Tạ sư huynh?"

Tạ Hi tâm tình đang tốt, bị quấy rầy cũng chỉ hạ mi, ngoái đầu lại lãnh đạm nhìn chằm chằm hắn: "Sao?"

Thanh niên nuốt nước miếng, bị loại này ánh mắt này nhìn chằm chằm đến phát sợ, cười gượng: "Hai vị là đang......Tìm linh dược?"

Sở Ngư cũng quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Tản bộ."

"Sở sư huynh, chúng ta tới là để tìm linh dược......"

Đang nói, nhóm mấy người Tống Kinh Nghĩa ở bí cảnh loanh quanh một lát cũng không thu hoạch được gì đi tới, cùng Sở Ngư đối mặt. Hiếm khi gã không giả cười, âm u mà nhìn Sở Ngư: "Ngươi cũng nhàn hạ thật."

Tâm tình tốt hoàn toàn bị đánh vỡ, Tạ Hi nhăn chặt mày, im lặng nhìn Tống Kinh Nghĩa một lát, bỗng nhiên một phen rút ra Đoạn Tuyết.

Kiếm quang tuyết trắng chói mù mắt, tựa hồ mang sát ý nghiêm nghị. Mấy đệ khác đang muốn nói thêm vào tức khắc da đầu tê rần, ngoan ngoãn câm miệng.

Tạ Hi sắc mặt bình tĩnh: "Mới vừa rồi ta cùng sư huynh kiểm tra mọi nơi rồi, vẫn chưa phát hiện linh dược. Đi thôi, đi bên kia tìm xem."

Lực uy hiếp của Tạ Hi lớn hơn rất nhiều so với Sở Ngư.

Sở Ngư thở dài một tiếng, cùng Tạ Hi sóng vai mà đi, lại bắt đầu cân nhắc làm thế nào để lập lại uy nghiêm sư huynh. Đang nghĩ ngợi, hắn cảm thấy tay áo mình bị kéo. Hắn nghiêng đầu, liền thấy Tạ Hi vẻ mặt khẩn trương, giọng nhỏ như muỗi nói: "Sư huynh, biểu hiện vừa rồi của ta thế nào?"

Sở Ngư: "......Rất tốt."

Vẻ mặt Tạ Hi tức khắc như vừa ăn mật, hạnh phúc ngọt ngào, ý cười xán lạn, xuân về hoa nở.

Sở Ngư: "......"

Sở Ngư bỗng nhiên phát hiện ra, kỳ thật tạo uy nghiêm hay không tạo uy nghiêm đều giống nhau.

***

Sở Ngư cố ý vô tình dẫn mọi người dần dần tiếp cận mảnh đất được nguyên tác miêu tả là nơi mọc của linh thảo.

Trong nơi sâu nhất của rừng cây có một cái hồ nước.

Lá cây rậm rạp chặn đi ánh sáng, phía trước chỉ có những tia ánh sáng nhạt chiếu xuống. Giữa hồ nước có một khối đất bằng, trên đó mọc linh thảo tản ra huỳnh lục quang, vô thanh vô tức mà phun ra nuốt vào linh khí trong thiên địa, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước hồ.

Sở Ngư nghiêng đầu nhìn nhìn linh thảo, gật đầu: "Hẳn là cái này."

Tạ Hi hưởng ứng gật đầu: "Ừm."

Những người khác vẫn duy trì trầm mặc quỷ dị.

Sở Ngư không chút để ý mà ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên liền thấy đám người phía sau đều dán ánh mắt cực nóng lên cây linh thảo kia, rõ ràng đều là bộ dáng hận không thể ngay lập tức nhào lên, nhưng lại sợ hãi rụt rè, cảnh giác đồng môn, và đặc biệt cảnh giác Sở Ngư cùng Tạ Hi.

Bởi vì......Chỉ có một gốc linh thảo.

Trước khi xuất phát, Tống Viễn Trác cố ý nói qua, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ăn vào linh thảo này chỉ có thể tăng cường cho linh lực mà không thể tăng cường cảnh giới, giống như râu ria, hiệu dụng không lớn. Nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, thứ này giống như linh dược thiên địa, ăn vào tuyệt đối có tác dụng cực lớn. Tống Viễn Trác phân phó mọi người lấy nhiều nhất có thể, tốt nhất là chia đều với nhau.

Chính là chỉ có một gốc cây, nghĩa là chỉ có một người có thể được.

Tuy rằng đều là đồng môn đệ tử, nhưng thường ngày ngoại trừ những người muốn cùng chưởng môn tương lai thân cận, vì tương lai lót đường cho gã, những người còn lại từ trước tới giờ đều là ở trong động phủ tu hành. Sau khi Đại chiến chính ma bùng nổ, lại vẫn luôn đi theo phía sau sư tôn, đối với nhau không có một chút hiểu biết, cũng không quá nhiều tín nhiệm.

Sở Ngư rất có hứng thú mà nhìn hai mắt Tống Kinh Nghĩa. Thấy gã gắt gao nhìn chằm chằm linh dược, liền biết hôm nay gã tuyệt đối sẽ không trắng tay trở về.

Bẫy ở chỗ này, Tống Kinh Nghĩa đã tự mình đào hố.

Tạ Hi nhìn chằm chằm linh dược kia một lát, như suy tư gì: "Sư huynh, huynh có muốn không?"

Sở Ngư lắc đầu, khóe môi cong lên, lấy ra mấy lá bùa chú, hướng hồ nước ném xuống.

Phía sau mấy người đều cả kinh: "Sở Ngư......Sở sư huynh, huynh đang làm gì?"

"Sở Ngư, ngươi muốn độc chiếm sao!"

"......"

Lá bùa kim sắc bay đến trên hồ nước, bỗng nhiên tựa như bị cái gì đó sắc nhọn cắt nát, vô thanh vô tức đồng thời bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống mặt hồ nước, "Phừng" rất nhỏ một tiếng, hóa thành khói nhẹ.

Đó là bùa chú rất có tiếng trong Tu chân giới, được làm từ chí bảo phòng ngự kim quang bát "Kim quang phù".

Như là bị người nắm cổ, những tu sĩ vừa hô lên phía sau lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm hồ nước u nhã, trong lòng phát lạnh.

Nếu lúc trước quá mức kích động, trực tiếp nhào qua, có phải hay không cũng sẽ giống như mấy lá bùa chú kia?

Sở Ngư nhìn nhìn, một lần nữa lại ném một lá bùa qua. Lần này không có người lên tiếng. Tất cả đều khẩn trương mà nhìn chằm chằm kia lá bùa kia.

Hình như lá bùa trước kia đã kích phát cấm chế, hơn nữa cấm chế chỉ có một lần, lần này bùa chú an toàn mà bay tới mảnh đất nằm giữa hồ.

Sở Ngư tùy ý vỗ vỗ tay, vén vạt áo ngồi xuống đất, bình đạm nói: "Cấm chế hẳn là đã được phá. Chư vị muốn lấy linh dược có thể đi. Ta cùng sư đệ ta sẽ không động thủ."

Mấy người trong rừng rậm liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được một loại thần sắc.

Điên cuồng.

Chính là vẫn là không có người dám cử động.