Trên trời nổi lên mưa lạnh nhè nhẹ, bầu trời trống không u ám, đặc sệt như mực. Mây chậm rãi quay cuồng, như là muốn mở ra một lối đi đến chốn hư vô.
Sắc mặt những người từ trong bí cảnh chạy ra đều rất khó coi, đặc biệt là khi nhìn về phía Tống Kinh Nghĩa được Lâm sư đệ cõng. Gân xanh trên trán họ nhảy lên, hận không thể lập tức chém chết gã.
Sở Ngư bất động thanh sắc quét mắt nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng tràn ngập một loại khoái cảm đen tối.
Hắn có thể đoán được cảm xúc hiện tại của nhóm người này có bao nhiêu phức tạp.
Trắng tay trở về thì thôi, một người còn bị tàn phế. Cuối cùng lại thiếu chút nữa bị đồng môn lừa hại chết. Đặc biệt là mấy người thường ngày đi theo Tống Kinh Nghĩa, đều im lặng không nói gì. Khi được Tạ Hi thuận tay cứu ra, sắc mặt miễn bàn có bao nhiêu xuất sắc.
Chuyến này thật sự là thuận lợi, linh mạch Tống Kinh Nghĩa tẫn phế, Tống Viễn Trác cũng không thể nói gì hơn. Rốt cuộc ở đây đều là nhân chứng, không người nào thiếu chút nữa bị Tống Kinh Nghĩa giết sẽ vô căn cứ đi buộc tội Sở Ngư để giúp gã.
Sau khi trở về, đến tột cùng là Tống Kinh Nghĩa và Tống Viễn Trác xui xẻo hay là Sở Ngư và Tạ Hi xui xẻo, liếc mắt một cái có thể thấy được.
Bất quá mục đích của Sở Ngư chỉ là làm Tống Kinh Nghĩa trở thành tàn phế, về sau đừng tới quấy rầy hắn nữa. Dù trong lòng Tống Viễn Trác có quỷ, hẳn là cũng sẽ không âm thầm động thủ. Rốt cuộc sau này Tống Kinh Nghĩa sẽ như thế nào, còn phải xem những người khác có bằng lòng giúp đỡ hay không.
"Sư huynh......"
Phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Hi, Sở Ngư quay đầu, không biết Tạ Hi từ khi nào đã đứng phía sau hắn. Không chờ y lấy cớ, Sở Ngư liền hiểu rõ, cười nói: "Mệt rồi? Linh lực hao hết rồi sao? Sư huynh mang ngươi đi, có thể dựa vào ta nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể động tay động chân." Dừng một chút, Sở Ngư bỏ thêm một câu, "Cũng không thể nói chuyện."
Tạ Hi cười nhẹ một tiếng, duỗi tay vòng lấy eo Sở Ngư, tham lam mà hít hít thanh hương trên người hắn.
Khi xuất phát là sáng sớm, khi trở lại Thanh Đồ đã là ban đêm, hỗn chiến hôm nay cũng đã sớm hạ màn. Mỗi khi đến ban đêm, tu sĩ chính ma đều sẽ ăn ý thu tay lại, hồi trận nghỉ ngơi, chờ đợi tràng hỗn chiến tiếp bắt đầu.
Đương nhiên, điều này không cam đoan ban đêm sẽ thật sự an ổn, ngược lại rất có khả năng bị đánh lén.
Sở Ngư phân phó đệ tử Sở gia vài câu, dặn dò bọn họ tự trở về. Dù sao ngày hôm nay cũng sắp kết thúc, nếu hắn trở về Sở gia nghỉ ngơi thì đến nửa đêm tám phần cũng sẽ bị Tạ Hi lôi ra từ trong ổ chăn. Không bằng trực tiếp ở lại Thiên Uyên Môn.
Các phong đại đệ tử còn lại ở một bên thương lượng một lát, bỗng nhiên nhìn về phía Sở Ngư, ngượng ngùng xoắn xít: "Sở sư huynh, về việc của Tống sư......Tống Kinh Nghĩa, huynh......"
Sở Ngư biết đám người là muốn hắn cùng ra mặt, lập tức lãnh đạm đánh gãy: "Các ngươi tự giải quyết, ta không nhúng tay."
Vốn dĩ hắn cũng chỉ ném ra mồi nhử Tống Kinh Nghĩa, Tống Kinh Nghĩa đã tự mình chui vào chỗ chết. Mục đích của hắn đã đạt được, tiếp tục nhúng tay cũng không có ý nghĩa. Ngược lại, nếu hắn còn nói nữa thì ai cũng sẽ biết hắn cùng Tống Kinh Nghĩa có hiềm khích, lúc này đi bỏ đá xuống giếng lại không tốt lắm.
Bất quá......Đi qua xem náo nhiệt cũng không tệ.
Các trưởng lão Thiên Uyên Môn đã ngồi trong đại đường, nghe nói Tống Viễn Trác trọng thương đến không xuống giường được cũng ra tới. Lâm sư đệ đi ở phía trước, cõng Tống Kinh Nghĩa nửa sống nửa chết, linh mạch đứt từng khúc không thể động đậy, tiến vào đại đường. Hắn ném người xuống đất, đi đến phía sau lưng sư tôn, khe khẽ nói nhỏ.
Những người khác cũng hành động giống hắn.
Tống Viễn Trác đang nhàn nhã uống trà, cúi đầu nhìn thấy Tống Kinh Nghĩa nằm liệt trên mặt đất, một ngụm trà nóng chưa nuốt xuống đã phun ra. Hắn vội vàng đứng lên, nâng Tống Kinh Nghĩa dậy ôm lấy, đặt tay lên cổ tay gã, sắc mặt lập tức thảm không nỡ nhìn.
Sở Ngư âm thầm tán thưởng: Biểu cảm này đáng được 10 điểm!
Hắn cùng Tạ Hi yên lặng nhìn Tống Kinh Nghĩa, đi đến phía sau Lục Khinh An. Lục Khinh An sắc mặt đạm nhiên, quay đầu lại nhìn nhìn Sở Ngư. Không cần hắn hỏi, Sở Ngư liền biết hắn muốn hỏi cái gì, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Sư đệ bị Thiên lôi tử đánh trúng."
Lục Khinh An nhíu lại chân mày. Khi nhìn về phía Tống Kinh Nghĩa, trong mắt hiện lên sát ý nhàn nhạt.
Tống Viễn Trác ôm Tống Kinh Nghĩa, lệ nóng tràn ra, bi thống không thôi. Thật lâu sau, hắn đập bàn, chưởng phong cũng mang theo sát ý sắc bén, bạo nộ nói: "Là ai làm!"
Các trưởng lão khác đã nghe xong đại đệ tử của mình kể lại sự việc, liếc nhau, lại nhìn về vị kia đã mất đại đệ tử. Nghe được Tống Viễn Trác nói, các trưởng lão tức khắc đều cười lạnh một trận, hờ hững không nói.
Không có ai trả lời, sắc mặt Tống Viễn Trác càng âm u, nặng nề mà nhìn về phía sau Lục Khinh An: "Tạ Hi, ngươi là đội trưởng, Nghĩa nhi vì sao lại biến thành như vậy!"
Sắc mặt Lục Khinh An lạnh như băng: "Tống sư huynh nếu muốn biết, có thể nghe chư vị trưởng lão kể lại."
Nói xong, hắn trực tiếp đứng dậy, mang theo Sở Ngư cùng Tạ Hi rời đi.
Sư tôn như vậy là không có ý định xem náo nhiệt. Sở Ngư cũng không muốn ngăn cản, đành phải yên lặng nhìn Lâm sư đệ, hy vọng hắn có thể châm ngòi thổi gió thật tốt, làm Tống Kinh Nghĩa càng xui xẻo càng tốt. Tốt nhất đem Tống Viễn Trác cùng kéo xuống khỏi vị trí chưởng môn.
Lục Khinh An có chút hấp tấp, phất tay áo mang theo hai sư huynh đệ Sở Ngư về tiểu viện.
Tam sư đệ đang ngồi xổm trên mặt đất nhàm chán mà vẽ vòng tròn, thấy ba người đã trở lại, vội vàng phun ra nhánh cỏ ngậm trong miệng, ném đi cành cây nhỏ trong tay, vui sướng mà nhảy lên, vẫy tay với Sở Ngư: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các huynh trở về......"
Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh băng của Tạ Hi đóng băng tại chỗ.
Tam sư đệ bỏ mình.
Suốt ngày phải đối mặt với sư tôn (chân chính) cao quý lãnh diễm, Đại sự huynh (giả vờ) cao quý lãnh diễm, Nhị sư huynh ở sau lưng Đại sư huynh cao quý lãnh diễm, Tam sư đệ cảm thấy, cuộc sống này thật là vất vả......
Trở lại trong viện, Lục Khinh An không còn cấp bách như trước, bình tĩnh mà xoay người, nhìn chằm chằm Tạ Hi, khẽ mở đôi môi mỏng: "Cởi quần áo ra."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư: "......???"
Sư tôn, người vội vàng trở về như vậy chính là vì muốn Tạ Hi cởi quần áo?
Tạ Hi mím môi, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng không biết có phải vì bị Lục Khinh An dọa hay không: "...... Sư tôn, con không có việc gì."
Lục Khinh An lời ít mà ý nhiều: "Cởi."
Tạ Hi bất đắc dĩ: "Sư tôn cho Đại sư huynh cùng Tam sư đệ tránh đi một chút được không?"
Lục Khinh An nghiêm nghị: "Hi nhi, không muốn làm người khác lo lắng là một điều tốt, nhưng nếu những người đó vốn đã lo lắng cho con, tâm ý của con chính là uổng phí." Hắn như là nghĩ tới cái gì, nhắm mắt, "Không cầu hồi báo chưa chắc đã tốt."
Sở Ngư nghe xong như lọt vào sương mù, thấy Tạ Hi như suy tư điều gì mà gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tam sư đệ: "Đi ra ngoài."
Tam sư đệ sớm đã biết mình sẽ bị đá ra ngoài, ngoan ngoãn về phòng.
Tạ Hi liếc mắt nhìn Sở Ngư một cái, đem áo ngoài cởi xuống.
Trên đường y đã thay áo ngoài mới, nhưng nội y vẫn là đồ cũ, có chút rách nát. Ánh mắt Sở Ngư bị hấp dẫn qua, nhìn Tạ Hi chậm rãi cởi áo trong, sắc mặt càng tái nhợt.
Sở Ngư đối mặt với Tạ Hi, không nhìn thấy tình huống sau lưng y là như thế nào, nhưng khi thấy Lục Khinh An nhăn mày lại, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, tim Sở Ngư liền không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Hắn nuốt nước miếng, chuẩn bị tốt tâm lý, bước nhanh đến phía sau Tạ Hi.
......Trơn bóng một mảnh???
Huyết nhục mơ hồ trong tưởng tượng đâu???
Sư tôn người đang làm cái gì???
Sở Ngư yên lặng nhìn chằm chằm tấm lưng xinh đẹp và vòng eo thon của Tạ Hi, ngập ngừng nói: "...... Sư tôn?"
Lục Khinh An im lặng không nói, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Tạ Hi một cái, tức khắc có lam quang chợt lóe. Sau lưng Tạ Hi dần dần xuất hiện đồ án hình lôi điện, lập loè điện quang lạnh lẽo.
"Đây là?"
Lục Khinh An đạm thanh nói: "Bị Thiên lôi tử đánh trúng, linh mạch sẽ bị hao tổn, đây là dấu hiệu."
Sở Ngư kinh hãi: Linh mạch chính là căn bản, linh mạch bị hao tổn nghĩa là nam chính mất đi tiền đồ!
Lục Khinh An tiếp tục nghiêm nghị nói: "Nhưng cũng không phải là không thể tu bổ, phía sau Thanh Đồ có một thần tuyền ở sông Minh, có thể tu bổ linh mạch bị hao tổn. Ngư nhi, con tức khắc mang Hi nhi đến sông Minh, khi đồ án sau lưng biến mất thì trở về."
Sở Ngư vẫn còn kinh hồn, vội vàng gật đầu, chớp chớp mắt, hy vọng Lục Khinh An sẽ cho thêm nhắc nhở.
Lục Khinh An suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Phía bên Sở gia ta sẽ hỗ trợ xử lý, con không cần lo lắng."
Lục Khinh An làm việc từ trước đến nay đều là sấm rền gió cuốn, rất đảm bảo.
Nếu nam chính phế đi, quyển sách này liền triệt triệt để để mà thành đồ bỏ......
Tuy rằng hắn rất muốn cắt Tống Kinh Nghĩa, nhưng vì vấn đề của Tạ Hi, Sở Ngư vẫn là nhịn xuống sát ý, gật gật đầu, tiến lên đi giúp Tạ Hi mặc quần áo, đau lòng mà xoa xoa đầu đứa nhỏ.
"Tại sao không nói cho ta biết?"
Tạ Hi vẫn luôn trầm mặc mà nghe hai người đối thoại, sắc mặt có chút quái dị, dừng một chút, mới ôm Sở Ngư vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Ta không muốn sư huynh vì ta mà lo lắng hãi hùng."
Sở Ngư quả thực muốn rơi lệ.
Sẽ làm nũng, sẽ bán manh dính người mà còn trung khuyển hiểu ý, đốt đèn lồng cũng khó tìm được một đứa trẻ khác như thế này. Có thể bồi dưỡng ra một đứa trẻ tốt như vậy, dù có cong cũng không tồi, cũng không tồi.
Suy xét đến Sở Thanh, Sở Ngư cân nhắc một chút, để lại một phong thư. Lại cân nhắc chút nữa, sắc mặt ngưng trọng mà đem sự tình viết lớn lên vài lần, đại ý chính là "Đệ cùng sư đệ đi làm nhiệm vụ cứu người, đại ca huynh bình tĩnh đừng vội vàng chạy tới tới sông Minh", ngay sau đó liền ngự khởi Tầm Sanh, mang theo Tạ Hi rời đi.
Lục Khinh An bình tĩnh mà nhìn lá thư kia hai lần, thanh lãnh dưới ánh trăng. Khuôn mặt lạnh băng trầm túc càng thêm lãnh đạm, khóe môi lại đột nhiên mỉm cười.
Hắn quét mát nhìn đình viện thanh lãnh yên tĩnh, ý cười dần dần nhạt đi, tay vô ý thức mà sờ Bất Hành kiếm bên hông. Đang phát ngốc, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói phong lưu quen thuộc.
"Chậc chậc chậc, nhiều năm không gặp, ngươi còn sẽ gạt người?"
Sắc mặt Lục Khinh An trong nháy mắt cứng đờ.
Giọng nói kia vẫn còn đang cười: "Ai? Không đúng, ta hình như không quen biết ngươi, nhưng là không thể hiểu được mà cảm thấy kỹ năng gạt người của ngươi rất thần kỳ...... Xem tiểu đồ đệ kia của ngươi kìa, bị ngươi lừa đến xoay vòng vòng."
Tay Lục Khinh An nắm chuôi kiếm Bất Hành chặt đến mức ngón tay đã trắng bệch, môi cũng có chút run rẩy, thật lâu sau, mới run giọng gọi: "......Thẩm Niệm?"
Tàn hồn nửa sống nửa chết hắn ôn dưỡng ở trong cơ thể kia, không biết khi nào đã tỉnh lại từ giấc ngủ say.
Thần hồn run rẩy, tựa hồ nghe thấy giọng nói của hắn cũng bị chấn động, dừng một chút, cười nói: "Ừm, là ta."
***
Sở Ngư không ngủ không nghỉ mà dẫn Tạ Hi rời khỏi Thanh Đồ, cơ hồ là đỏ mắt vọt vào sông Minh.
Tạ Hi thẹn trong lòng, rồi lại ngại nói ra, chỉ có thể cọ cọ Sở Ngư, nhược nhược kêu: "Sư huynh......"
Sở Ngư trở tay xoa xoa đầu y, ngữ khí trầm trọng: "Rất đau?"
Tạ Hi hơi ngừng, tham luyến sự ôn nhu này, luyến tiếc buông ra tay, ôm chặt eo hắn, lẩm bẩm nói: "Rất đau."
Mười năm nay y đã chịu vô số tra tấn thống khổ, ngày ngày đêm đêm y đều suy nghĩ, nghĩ tới vô số phương pháp, vô luận là cầu xin hay giam cầm, đều phải đem Sở Ngư lưu tại bên người. Hiện giờ dễ như trở bàn tay có được như vậy khiến y không dám tin đây là hiện thực.
Tốt đẹp giống như là rơi vào ảo cảnh Lăng Khư.
Sở Ngư suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn núi sông phía dưới, nói: "Đi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?"
Tạ Hi vội vàng gật đầu.
Dọc theo đường đi từ Thanh Đồ đến đây, y vẫn luôn khuyên Sở Ngư nghỉ ngơi, Sở Ngư lại lo lắng quá độ, không ngủ không nghỉ.
Sông Minh ở phía sau Thanh Đồ, không quá lớn nhưng cũng không nhỏ. Sở Ngư dẫn Tạ Hi đáp xuống mặt đất, vừa vặn đáp xuống gần một trấn nhỏ. Trong trấn cơ hồ không có người ở, đại bộ phận đều xa rời quê hương, di cư về hướng phía sau đại chiến.
Sở Ngư đi xung quanh thị trấn hồi lâu mới gặp được một ông lão. Đại khái là vì tuổi già mà luyến tiếc rời khỏi cố hương. Bọc trong lớp quần áo thật dày, ông lão tập tễnh mà đi.
Sở Ngư bước nhanh về phía trước, hỏi thăm một chút về thần tuyền của sông Minh.
Ông lão híp mắt nhìn trên dưới bọn họ vài lần, thanh âm già nua khàn khàn: "Thứ hai vị tiểu huynh đệ nói đến hẳn là ở trên núi suối nước nóng bên kia."
Sở Ngư nhìn theo hướng ông lão chỉ, liền thấy nơi xa tọa lạc một ngọn núi, bị mây mù bao phủ, không biết đến tột cùng là cao bao nhiêu.
"Ngọn núi kia hàng năm đều bị mây mù bao phủ, băng tuyết bao trùm, gió lốc liên miên. Hai vị muốn đi cần phải thận trọng, nghe nói trước kia có người tu chân muốn đi lên, kết quả bị gió lốc cuốn xuống dưới, trực tiếp ngã chết. Hầy, người tu chân mà cũng ngã nát bấy, hai vị cần phải thận trọng......"
Sở Ngư cười cảm tạ, kéo Tạ Hi chậm chạm rời khỏi trấn nhỏ.
Tạ Hi chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt trắng nõn thanh tuấn của Sở Ngư, trong lòng đột nhiên có chút ngứa, thò lại gần làm nũng: "Sư huynh, ta đói bụng."
Sở Ngư liếc xéo y.
Tạ Hi liếm liếm môi, đầu lưỡi đỏ liếm liếm bờ môi hồng diễm, vô cớ có chút dụ hoặc: "Ta muốn ăn cá......"
Sở Ngư dừng một chút, thản nhiên cười: "Được thôi."
Tạ Hi hai mắt sáng ngời, đang muốn bắt đầu hành động, Sở Ngư liền ngừng trước một con sông, nhìn nhìn bên trong làn nước, lẩm bẩm một câu rồi vung tay áo lên.
"Phốc phốc phốc" vài tiếng, trong sông liền có mấy con cá bị lôi ra.
"...... Sư huynh đây là muốn làm cái gì?" Tạ Hi đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Sở Ngư chậm rãi mà lấy ra một trương hỏa phù, thong dong nói: "Ăn cá."