Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 43



Vì chuyện của Tần Di Nhiên gây ra nên Trịnh Thiến La cũng không ưa gì Tô Tà.

Lúc trước Nam Ngôn thích Tô Tà, cô không thể làm gì khác, nhưng bây giờ thái độ của Nam Ngôn đã khác xưa rồi, rất lạnh nhạt và không thèm quan tâm gì đến Tô Tà nữa, Trịnh Thiến La không chút do dự tìm cách khiến cho Tô Tà cảm thấy ngột ngạt, nhìn thấy hắn không vui, cô vui muốn xỉu.

Cứ coi như là cô đang trả thù cho việc bị Tần Di Nhiên lắc lư quanh người đi.

Trịnh Thiến La đưa theo một người bạn tốt trong giới của cô đến đây, tên là La Nhân Giác, là một tiểu sinh lưu lượng*.

*Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Bọn họ là bạn cùng lớp, còn ra mắt cùng một thời điểm, mối quan hệ của bọn họ nhiều năm qua vẫn luôn rất tốt đẹp, là bạn tốt khác giới hiếm có, giữa hai người vô cùng thuần khiết, không có một chút ái muội nào cả.

Vì ghét bỏ Tô Tà nên cô phải tìm cho cẩm lí tiểu thư của cô một đối tác tốt mới được, đương nhiên là phải để cho bạn tốt nhiều năm của mình xuất mã ra trận rồi.

Nam Ngôn: "... Này! Có phải chị chơi lớn quá không!?"

Cô lo mọi người nghe được nên mới nói nhỏ cho Trịnh Thiến La nghe, cố gắng hạ thấp âm thanh xuống, ai ngờ Trịnh Thiến La chỉ xem như gió thoảng qua tai, cứ che môi cười tủm tỉm suốt.

Cũng không biết Trịnh Thiến La ở sau lưng đã nói với La Nhân Giác những gì mà từ lúc Nam Ngôn bước vào phòng, La Nhân Giác thể hiện ra cứ như anh ta thân mật với cô lắm vậy, chủ động kéo ghế cho cô ngồi, xếp khăn ăn giúp cô, còn nghiêng mặt dịu dàng nhìn cô cười nữa.

La Nhân Giác đóng rất nhiều phim cổ trang, nên cái loại vai nam phụ thâm tình không làm khó được anh.

"Tô Tà này, cô trợ lý kia của cậu tìm ở đâu ra thế? Người giỏi như thế khó tìm lắm đấy."

Biểu cảm của Tô Tà đã là lạ khi nhìn thấy Nam Ngôn và La Nhân Giác rồi, Trịnh Thiến La còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa, nhắc đến Tần Di Nhiên trước mặt hắn.

Tô Tà sắc mặt lạnh lùng.

Hắn bình thường là một người rất lịch sự, mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Thiến La trong đoàn phim vẫn rất tốt. Không ngờ sau khi đóng máy, giữa hai người đã không còn bình tĩnh mà nói chuyện được nữa.

Tô Tà không muốn nhắc đến Tần Di Nhiên.

Sau khi Tần Di Nhiên rời khỏi hắn, cô như biến thành một người khác vậy, Tô Tà chỉ nghe người đại diện kể lại mà suy nghĩ không thôi, rốt cuộc Tần Di Nhiên ở bên cạnh hắn là thật lòng hay giả dối? Vì sao chỉ trong một thời gian ngắn mà một người có thể thay đổi hoàn toàn như thế được?

Giống như Nam Ngôn vậy.

Nam Ngôn đang ngồi chéo hướng đối diện với Tô Tà, cô không quan tâm đến lời nói châm biếm của Trịnh Thiến La, chỉ lo nghiêm túc cầm đũa ăn phần cá chua ngọt của cô thôi.

Tô Tà nhìn Nam Ngôn, trong lòng bỗng cảm thấy trống vắng.

Nam Ngôn trở nên tốt hơn vì không còn thích hắn nữa. Còn Tần Di Nhiên, bởi vì rời xa hắn mà cô đã trở nên.... làm hắn không thể chấp nhận được.

Điều này khiến Tô Tà không có cách nào bao biện giúp cho Tần Di Nhiên được. Có lẽ Tần Di Nhiên ở bên hắn là một sai lầm.

Nhớ đến ngày hôm đó trên đường đi về nhà, trông thấy túi xách hàng hiệu cao cấp mà Tần Di Nhiên đang đeo, Tô Tà lạnh cả người.

"Vô tình quen biết mà thôi." Tô Tà không muốn nói thêm nên tự động chuyển chủ đề, "Nam Ngôn, chúng ta lúc trước xảy ra nhiều chuyện không thoải mái, hôm nay ăn bữa cơm này có nghĩa gì, tôi nghĩ cô cũng biết rõ. Chuyện trong quá khứ, tôi muốn nói một câu xin lỗi với cô. Về sau chúng ta hợp tác vui vẻ được chứ?"

Nam Ngôn buông đũa xuống, từ tốn nói: "Được. Tôi sao cũng được."

Người đắc tội cô là Tần Di Nhiên chứ không phải Tô Tà, người gây sự cũng là Tần Di Nhiên, Tô Tà cùng lắm chỉ là người bị kéo vào để "dẫn truyện" mà thôi. Hơn nữa, bây giờ Tần Di Nhiên đã rời khỏi Tô Tà rồi, không có kẻ náo loạn kia, chỉ dựa vào bản thân Tô Tà, hắn chắc chắn sẽ không làm ra chuyện khiến người ta xấu hổ.

Hợp tác một lần mà thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Tô Tà thở phào nhẹ nhõm, chủ động nâng ly lên.

Nam Ngôn do dự nhìn ly rượu.

"Uống rượu phải để đàn ông, còn phụ nữ chỉ nên uống nước trái cây thôi." La Nhân Giác cụng ly với Tô Tà, giải vây giúp Nam Ngôn.

Tô Tà không nhịn nổi nữa.

"La tiền bối quen biết Nam Ngôn à?"

La Nhân Giác bình tĩnh đặt tay lên ghế dựa đằng sau Nam Ngôn, trông giống như đang ôm cô vào lòng vậy.

"Nghe danh đã lâu, hôm nay biết cô ấy sẽ đến đây nên tôi đã nhờ Thiến La giúp tôi gặp mặt cô ấy. Nếu có thể, tôi rất muốn được thân thiết cùng cô ấy."

Nam Ngôn nghĩ thầm tốt nhất là không cần đâu. Trịnh Thiến La đã nghịch ngợm lắm rồi, La Nhân Giác chơi thân với Trịnh Thiến La chắc chắn cũng là một người hồ nháo. Hai tên quậy phá này mà ở gần nhau là muốn đại náo thiên cung hay sao?

Lời nói của La Nhân Giác rơi vào tai Tô Tà lại thành ra nghĩa khác.

Thân thiết? Là muốn theo đuổi à?

Tô Tà quay sang nhìn Nam Ngôn.

Cô gái mới mấy tháng không gặp mà nay đã trở nên xa lạ đến thế.

Cô đang cười yếu ớt nói nhỏ gì đó với Trịnh Thiến La, trong đôi mắt của cô là một sự nhẹ nhàng mà hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.

Khác hoàn toàn một Nam Ngôn trong quá khứ với dáng vẻ mù quáng si mê hắn, nhìn hắn như đang nhìn đấng cứu thế.

Không hiểu sao Tô Tà lại cảm thấy lòng mình cứ trống rỗng và mất mát.

Có lẽ hắn đã bỏ lỡ điều gì đó.1

Nam Ngôn nhìn ánh mắt đưa tình của La Nhân Giác, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh.

Diễn xuất cừ thật.

Tô Tà không hỏi thêm gì.

"Nam Ngôn, cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ để vào đoàn chưa?" Tô Tà chuyển chủ đề.

Nam Ngôn chậm rãi trả lời: "Ừm, chuẩn bị xong rồi."

"Cô xem xong kịch bản rồi sao?"

"Đã xem xong." Nam Ngôn liếc hắn một cái.

Tô Tà nắm chặt ly rượu trong tay. Hắn không biết phải nói gì nữa hết.

Nhưng cho dù không còn gì để nói thì hắn cũng không thể trò chuyện với La Nhân Giác và Trịnh Thiến La được.

Trịnh Thiến La bị Tần Di Nhiên hãm hại suýt chút nữa đã bị huỷ dung rồi, tính tình của Trịnh Thiến La bao lớn, vậy mà vẫn cùng Nam Ngôn nhẫn nhịn đến tận mấy tháng trời, Tô Tà biết rõ điều đó cho nên tốt nhất hắn không nên chọc giận Trịnh Thiến La thêm.

Về phần La Nhân Giác, Tô Tà không muốn nói chuyện với anh ta.

La Nhân Giác cứ nhìn Nam Ngôn bằng ánh mắt say đắm, trông ghét không chịu được.

"Tôi diễn nhân vật Nhẫm Vọng, đối diễn rất nhiều với nhân vật Vân Tranh của cô đó, cô có muốn tập đối diễn trước không?"

Lời của Tô Tà khiến Nam Ngôn nhớ lại cảnh lúc trước cô ngồi ở đại sảnh khách sạn chờ người ta đối diễn cùng mình.

"Không cần đâu, anh có thể tìm trợ lý đối diễn cùng mình. Sau khi nhập đoàn rồi chúng ta tập lại một lần nữa là được." Nam Ngôn nhếch môi, "Miễn cho có người hiểu lầm rằng tôi muốn ăn anh."

Tô Tà ngại ngùng đỏ mặt.

Đây là câu nói lúc trước Tần Di Nhiên đã nói.

Mấy tháng trôi qua rồi hắn mới bất chợt phát hiện ra Tần Di Nhiên từ lâu đã lộ ra manh mối, từng chuyện nhỏ lẻ tích góp lại cho đến tận bây giờ.

Chỉ là do hắn không để ý thôi.

Trịnh Thiến La đảo mắt liên tục, lập tức phát hiện ra có vấn đề!!

Không ngờ lúc hai người bọn họ hợp tác cũng xảy ra mâu thuẫn à nha!

Trịnh Thiến La càng cao hứng hơn nữa.

Cô nháy mắt ra hiệu cho La Nhân Giác.

Lúc này còn chần chờ gì nữa mà không ôm nữ thần của cô cao chạy xa bay!

La Nhân Giác tự giác lên sân khấu.

"Loại chuyện đối diễn này cần phải lựa người mới được. Tôi nghe Thiến La nói quan hệ giữa cậu và Ngôn Ngôn không tốt." La Nhân Giác tự động đổi xưng hô từ Nam Ngôn sang Ngôn Ngôn cho thân thiết, anh đứng dậy rót thêm một ly rượu cho Tô Tà, "Con gái người ta không đồng ý thì thôi, không nên ép buộc, cậu em muốn đối diễn đúng không? Anh đây diễn với cậu."

Tô Tà tức nghiến răng.

La Nhân Giác là tiền bối, cho dù anh ta có nói cái gì thì hắn cũng nên thuận theo. Nhưng mà....

Nam Ngôn run run bả vai, cô nhịn cười đến mức chảy cả nước mắt.

"La tiền bối, thật xin lỗi, có lẽ tôi không thể đối diễn với anh được rồi." Tô Tà vô cảm đáp lại, "Nhẫm Vọng lưu luyến si mê công chúa Vân Tranh, từ đầu đến cuối đều có yếu tố tình cảm."

La Nhân Giác vừa nghe thấy vậy liền xua tay: "Thôi quên đi, lỡ đâu tôi với cậu diễn xong rồi có tình cảm thật thì sao. Bỏ đi, chúng ta uống rượu."

La Nhân Giác muốn chuốc say Tô Tà.

Bạn thân của anh suýt chút nữa đã bị trợ lý cũ của Tô Tà huỷ dung rồi, anh phải ra tay trút giận thay cho người nhà của mình mới phải. Tô Tà đúng là không may mắn, ai bảo hắn là ông chủ của Tần Di Nhiên, cô ta gây sự cũng do hắn mà ra hết.

Tiền bối rót rượu, Tô Tà không thể từ chối, hắn chỉ có thể uống hết từ ly này tới ly khác với La Nhân Giác.

"Cậu nhóc, biết chơi quyền anh không?" La Nhân Giác lại giở trò, cười tủm tỉm đào hố chờ Tô Tà nhảy vào.

"Không biết", Tô Tà nghiêm cẩn trả lời, "Tiền bối có thể dạy tôi."

"Được được được."

La Nhân Giác đưa ra ý tưởng này, còn thành thật dạy vài quy tắc của quyền anh cho Tô Tà nghe, Tô Tà nghe xong vẫn hoang mang cực độ, La Nhân Giác thấy vậy liền biết ngay anh thắng chắc rồi.

Nam Ngôn không ngờ Tô Tà lại nói như vậy. Cô do dự muốn nhắc nhở La Nhân Giác, nhưng nhìn thấy sự hưng phấn kích động của đối phương, cô nghĩ lại thôi quên đi.

Cô cùng Trịnh Thiến La đi vệ sinh.

"Ngôn Ngôn, chị có nói mọi chuyện cho A Giác nghe, hôm nay phải chuốc say Tô Tà, như vậy thì chị sẽ bỏ qua hết mọi chuyện trong quá khứ, về sau có tính toán, chị sẽ đi tìm Tần Di Nhiên để tính, không còn quan hệ gì với cậu ta nữa."

Trịnh Thiến La vừa đứng soi gương dặm lại son môi, vừa vui vẻ nói chuyện với Nam Ngôn.

Nam Ngôn rửa tay xong mới nói một cách từ tốn: "Vậy chị phải nhắc La tiền bối cẩn thận một chút. Tô Tà uống ghê lắm đấy."

"Không đâu, cậu ta trông giống như người mới ra mắt, vẫn còn cái dáng vẻ như học sinh thế kia thì làm sao uống lại A Giác được. A Giác đã luyện được kỹ năng uống rượu trong rất nhiều năm đó."

Trịnh Thiến La tỏ ra ngạc nhiên.

Nam Ngôn bổ sung thêm một câu: "Chị tin em đi, Tô Tà không phải là người dễ bị chuốc say đâu. Trừ khi La tiền bối là một cái thùng rượu*."

*thùng rượu: tương tự như thùng cơm, ngàn chén không say.

Trông La Nhân Giác không giống một cái thùng rượu lắm đâu.

Anh ta chơi vài quyền với Tô Tà, Tô Tà ban đầu còn lạ lẫm nhưng sau đó đã trở nên thuần thục hơn nhiều. La Nhân Giác rất mau chóng bị phạt rượu vài lần.

La Nhân Giác không tin nổi, kéo tay áo Tô Tà đòi chơi rút bài.

Nam Ngôn và Trịnh Thiến La đứng quan sát một hồi rồi liếc nhìn nhau.

La Nhân Giác gặp nguy hiểm rồi.

Tô Tà quả nhiên uống rất giỏi.

"Tiểu Tô, tuổi cậu nhỏ mà sao tửu lượng cao thế...." La Nhân Giác cảm thấy có chút say say.

Tô Tà lại rót thêm một ly rượu nữa cho La Nhân Giác.

"Tôi là người phương Bắc." Nhìn Tô Tà thanh tú như thế nên rất khó để liên hệ hắn với hình tượng những người hán tử phương Bắc.

"Tửu lượng đều được luyện ở nhà mà ra cả."

Tô Tà cười nói: "Tiền bối, chúng ta dừng ở đây nhé."

"Không được!" La Nhân Giác đập bàn, "Nếu dừng bây giờ thì mặt mũi của tôi để ở đâu chứ? Hôm nay tôi nhất định phải chuốc say cậu!"

Tô Tà thản nhiên nói: "Được thôi, vậy tôi đây đành phải hạ mình bồi quân tử uống tiếp."

Trịnh Thiến La tấm tắc: "Ngôn Ngôn, chắc hôm nay hai chúng ta phải tự mình về nhà rồi."

Nam Ngôn nhìn thoáng qua La Nhân Giác đang mặt đỏ tai hồng đằng kia, ôm đầu thở dài.

Trịnh Thiến La nói đúng.

Bữa cơm này ăn hơn 3 tiếng đồng hồ, ăn từ lúc hừng đông đến tận khi màn đêm buông xuống, Nam Ngôn và Trịnh Thiến La đến bàn bên cạnh ngồi ăn một chút điểm tâm ngọt tráng miệng, chiến trường của Tô Tà và La Nhân Giác bên kia vẫn chưa dừng lại.

La Nhân Giác không chịu nhận thua, tửu lượng của Tô Tà cũng chẳng phải ngàn chén không say, mặt hắn đã đỏ lên cùng với ánh mắt nhiễm men say rồi.

"Không uống nữa, tôi uống không nổi nữa!"

Trịnh Thiến La chạy tới đánh một phát lên đầu La Nhân Giác: "Cậu dừng lại mau!"

La Nhân Giác đáp lại một tiếng rồi gục ngã cái đùng, doạ Trịnh Thiến La và Nam Ngôn sợ điếng người.

"La tiền bối?" Nam Ngôn chạy qua cùng Trịnh Thiến La nhìn xem, phát hiện anh ta chỉ ngủ thiếp đi mà thôi, trong miệng còn đang lảm nhảm gì đó.

Tô Tà mất đi bạn rượu rồi, hắn ngồi phát ngốc ra đó một lát rồi tự động nằm úp sấp lên bàn ngủ.

"Này! Này, Tô Tà ơi?!"

Trịnh Thiến La vừa thấy vậy vội chạy qua lay người Tô Tà, cô nhìn mà đầu căng ra.

Khoé miệng Nam Ngôn giật giật, cô cũng đi qua đẩy Tô Tà thử mà hắn không tỉnh.

Tô Tà uống rượu xong rất ngoan, uống say thì tự giác nằm úp sấp xuống ngủ, yên ắng không nói bậy, chỉ có điều là kêu kiểu gì cũng không tỉnh.1

"Ngôn Ngôn ơi, chúng ta làm sao bây giờ?"

La Nhân Giác - người đặc biệt được mời đến để làm khách quý đã bị chuốc say, Trịnh Thiến La mếu máo: "Chị không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."

Nam Ngôn cũng mệt tâm: "Em cũng không ngờ bọn họ lại uống say như vậy."

Hai người đàn ông đang nằm trên bàn đằng kia đều mềm như bùn nhão cả rồi, Trịnh Thiến La thử di chuyển La Nhân Giác nhưng bất thành, anh ta chẳng nhúc nhích một tí nào.

"Chị mượn sức người ta thì cũng phải có trách nhiệm trả người ta về chỗ cũ...." Trịnh Thiến La đau đầu, "Phải làm sao đây."

"Chị gọi điện thoại cho người đại diện của anh ấy đi."

Nam Ngôn mở điện thoại ra định gọi cho chị Tưởng Tố, nhờ Tưởng Tố liên hệ với người đại diện của Tô Tà giúp cô.

Cô còn chưa kịp nhấn nút gọi thì một cuộc gọi khác nhảy đến.

Tên được lưu là "Chủ nhà".

Nam Ngôn mím môi, vài giây sau cô mới đưa tay ra nhận điện thoại.

"Gần chín giờ rồi mà em vẫn chưa xong sao?"

Đầu dây bên kia là giọng của Thẩm Quân Cố.

"Do xảy ra chuyện ngoài ý muốn ạ, cả Tô Tà và La tiền bối đều uống say."

Thẩm Quân Cố im lặng hai giây: ".... La tiền bối?"

Trọng điểm của anh có hơi kỳ lạ: "Là đàn ông sao? Ai vậy em?"

"Bạn thân của Thiến La, thầy La Nhân Giác ạ." Nam Ngôn còn giải thích thêm, "Vừa nãy thầy La Nhân Giác có uống rượu cùng Tô Tà, hai người ai cũng không chịu thua, thế là cả hai đều say bí tỉ ở đây."

"Còn em có uống rượu không?"

"Em không có", Nam Ngôn cười nói, "May quá anh gọi đến đúng lúc ghê, anh gọi cho chị Tưởng Tố giúp em với, anh nói với chị ấy liên hệ với người đại diện của Tô Tà để đối phương đến mang người về."

"Còn La Nhân Giác thì sao?" Thẩm Quân Cố hỏi lại.

Nam Ngôn nhìn La Nhân Giác đang ngã gục trên bàn và Trịnh Thiến La đang tức giận đứng bên cạnh anh ta, cô bất đắc dĩ không thôi.

"Đáng lẽ chỉ cần gọi điện cho người đại diện của thầy La Nhân Giác đến đón người là được. Nhưng chị Thiến La nói, người đại diện của thầy La hiện không có ở đây, cả trợ lý của anh ấy cũng xin nghỉ phép mất rồi."

Trịnh Thiến La rủ người ta ra ngoài thì đành phải tự mình đưa người ta về nhà. Nhưng cô gái nhỏ nhắn như Trịnh Thiến La làm sao có thể một mình nâng một tên đàn ông cao lớn dậy được.

Bảo cô ấy gọi điện thoại cho người đại diện của mình sao? Chị Vương mà biết Trịnh Thiến La đi ra ngoài chơi thì chắc chắn sẽ cắt cổ cô ấy mất.

Trịnh Thiến La là một cô gái nhát gan, không dám đối mặt với cơn thịnh nộ của chị Vương cho nên cô ấy chỉ có thể dùng đôi vai gầy yếu của mình để gánh vác tất cả.

"Em sẽ cùng chị Thiến La đưa thầy La về nhà." Nam Ngôn không thể để một cô gái như Trịnh Thiến La tự đưa người về được, có đi cũng phải là cô và Trịnh Thiến La hai người cùng đi.

"Tôi biết rồi."

Thẩm Quân Cố bên kia nhẹ giọng nói: "Em gửi địa chỉ qua đây cho tôi."

Nam Ngôn sửng sốt: "Anh muốn đến đây á?"

"Ừ, tối khuya, em một cô.... ừm, em và Trịnh Thiến La hai cô gái như vậy tôi không yên tâm." Thẩm Quân Cố bên kia đã đi lấy chìa khoá xe rồi.

"Trước khi tôi đến, em không được đi lung tung đâu đấy, ngoan ngoãn ở đó chờ tôi." Thẩm Quân Cố dừng lại một chút, sau đó anh dùng giọng nói có chút khàn khàn của mình nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Em ngoan nha."

Tiếng nói của Thẩm Quân Cố xuyên thấu qua ống nghe điện thoại rơi vào trong tai cô, chất giọng đầy hoocmôn đàn ông tràn ngập từ tính và vô cùng mê người như sinh ra là dành riêng cho Nam Ngôn vậy, trực tiếp khiến cho trái tim của Nam Ngôn nổi lên từng đợt tê dại.

Ngoan sao....

Nam-thanh-khống-Ngôn kích động bụm mặt lại, người cô cứ lâng lâng như đang đi trên mây ấy.

Hihi.

Cô ngoan mà.