Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 48



Nam Ngôn nấp sau lưng Hà Chỉ không ngừng vỗ tay khen ngợi người vợ cả kia.

Cô vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy ngay có rất nhiều nhân viên công tác cũng đang lặng lẽ có động tác giống như cô.

Tần Di Nhiên nằm úp sấp trên mặt đất đã khóc bù lu bù loa rồi.

Mặt của cô ta hết đỏ rồi đen, cô ta tức giận che mặt lại, xấu hổ muốn chết.

Làm tình nhân của một gã đàn ông trung niên đã đủ mất mặt rồi, nay cô ta còn bị vợ cả của người ta nhục nhã trước mặt mọi người nữa, Tần Di Nhiên chưa bao giờ bị xúc phạm như thế cả, hai hàng nước mắt chảy xuôi làm lớp trang điểm trên mặt cô ta lấm lem đầy dơ bẩn.

"Khóc cái gì mà khóc? Lúc cô bán mình cho chồng của người khác chơi sao cô không khóc đi? Lúc cô cầm tiền chồng của tôi sao cô không khóc? Bây giờ cô có mặt mũi nào mà nằm ở đây khóc lóc hả?"

Ánh mắt miệt thị của người phụ nữ kia khiến cho Tần Di Nhiên xấu hổ vô cùng.

Đồng nghiệp xung quanh lũ lượt né tránh, nhường chỗ cho bọn họ biểu diễn.

Đạo diễn ứa mồ hôi lạnh.

"Đoàn phu nhân...."

"À, còn biết tôi là Đoàn phu nhân cơ à...." Cô vợ cả ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Tôi còn tưởng mấy người xem cái đồ đê tiện này như Đoàn phu nhân chân chính mà dỗ dành đấy chứ."

Đạo diễn ngượng muốn chết ngay tại chỗ.

"Đoàn phu nhân cứ nói đùa..."

Đạo diễn xoa tay cười gượng.

Ông doanh nhân giàu có kia thỏ thẻ một tiếng cũng không dám.

Mặt mũi đều đã ném hết rồi, nếu ông ta còn dám lên tiếng phản bác thì thể nào về nhà cũng có chuyện cho mà xem.

"Con nhỏ này vào đoàn phim tốn biết bao nhiêu tiền ông biết không?"

Câu nói của Đoàn phu nhân làm cho đạo diễn cả người chấn động, ông không dám thốt nên lời: "Ôi, Đoàn phu nhân, bà nói gì...."

"Đừng có nói với tôi những thứ vô bổ này, cô gái, cô đã tiêu của lão Đoàn nhà tôi rất nhiều tiền, là tự bản thân cô mắc nợ, bây giờ tôi sẽ cho người chụp ảnh khoả thân của cô hoặc tôi sẽ cho cô vay nặng lãi số tiền đó, cô chọn đi."

Tần Di Nhiên sợ hãi co rụt người lại, không dám đứng lên.

Cô có cảm giác, tất cả mọi người trên phim trường đều đang nhìn cô, dùng loại ánh mắt dè bỉu như đang nhìn một kẻ khốn nạn để xem náo nhiệt về cô.

"Đoàn phu nhân...." Cô nức nở, "Xin bà hãy thương xót cho tôi, đừng làm như vậy mà."

"Xin tôi thương xót?" Đoàn phu nhân giống như vừa được nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, "Khi cô ngủ với chồng tôi, tiêu tiền của nhà tôi, ở bên ngoài làm mất thể diện của tôi, sao cô không xin thương xót đi?"

Đoàn phu nhân cũng không sợ mất mặt, bà nói chuyện đúng lý hợp tình, đứng ở nơi đó cứ như đang đại diện cho chính nghĩa vậy, ngay cả trợ lý đằng sau bà cũng cười chế nhạo Tần Di Nhiên.

"Cô gái mới có tí tuổi mà sao lại không biết xấu hổ như vậy?"

"Con gái của phu nhân nhà chúng tôi chắc cũng chỉ nhỏ hơn cô có 2 tuổi mà thôi, cô gái nhỏ, giờ cô đi nói với cha cô rằng cô được nuôi dưỡng bởi một người đàn ông trạc tuổi ông ấy thử xem cha cô sẽ nói cái gì?"

Tần Di Nhiên bị doạ sợ tới mức môi phát run, cả người cô không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ánh mắt cầu xin nhìn Đoàn phu nhân.

"Tôi van xin bà, làm ơn, đừng...."

Gia đình của Tần Di Nhiên chỉ là một gia đình công nhân viên chức bình thường ở một thành phố hạng ba. Nếu để cho ba mẹ cô biết cô đi làm tình nhân của người khác thì cả đời này, cô đừng mong sẽ được bước chân về nhà.

Ông doanh nhân liếc nhìn Tần Di Nhiên một cái rồi quay sang dỗ Đoàn phu nhân.

"Người thì em cũng thấy rồi đó, chỉ là một con nhóc thôi, cũng không có chuyện gì lớn, chúng ta quên đi nha."

"Quên? Ông ném tiền ra ngoài nhiều như thế mà bảo quên là quên à?" Đoàn phu nhân hất cằm, "Nếu ông mua một con chó con mèo nào đó thì tôi sẽ không nói gì, nhưng đằng này ông lại tiêu tiền để mua tình nhân, tôi thấy phí tiền quá đấy."

Tần Di Nhiên muốn khóc cũng khóc không được.

Bà ta đây là đang chỉ thẳng vào mặt cô mắng cô không bằng cả một con chó con mèo hay sao?

Có thể ở trong mắt Đoàn phu nhân, bà ta thật sự xem cô ta như thế đấy.

Ông doanh nhân không qua mặt bà nổi.

"Quên đi mà, chuyện có bao lớn đâu, nơi này người ta còn phải quay phim nữa, chúng ta đừng làm phiền bọn họ."

Ông ta liên tục dỗ dành vợ mình.

Đoàn phu nhân không phải cứ dỗ là dễ dàng cho qua như vậy.

Lúc nhận được tin nhắn, Đoàn phu nhân quả thật tức thở không nổi, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chồng mình không tốt, đi ngoại tình mà mình không biết và không phát hiện ra cũng đành thôi, đằng này chuyện chồng bà che giấu bị người ta chọc thủng đặt ngay dưới mí mắt của bà, bà không tức ói máu mới là lạ đấy.

"Sao hả? Ông chơi chưa đủ cho nên còn muốn che chở cho con nhỏ này chứ gì!?"

Đoàn phu nhân rất khắc nghiệt: "Cái người đang nằm trên đất kia, cô đừng có giả vờ yếu đuối nữa, mau đứng lên đi theo tôi đến bệnh viện để kiểm tra xem xem ở dưới của cô có mắc bệnh gì không, dơ bẩn như thế thì đừng nên đi ra ngoài làm hại người khác."

Tần Di Nhiên vừa tức vừa thẹn.

"Đoàn phu nhân, tôi không phải là loại người như vậy, tôi...."

Người đầu tiên của Tần Di Nhiên chính là ông doanh nhân giàu có kia, cô sạch sẽ như thế ông doanh nhân đương nhiên biết rất rõ ràng, cho nên ông ta rất đau lòng cô.

"Em đừng như vậy mà, cô gái nhỏ này trong sạch lắm." Ông doanh nhân thương xót cô đến nỗi tim cũng đau, ông ta không để ý đến câu trả lời của Tần Di Nhiên mà trực tiếp nói thẳng ra trước mặt mọi người, "Lần đầu tiên của người ta là cho anh đấy."

Tần Di Nhiên toàn thân phát run.

Cô còn có thể nói gì được nữa.

Ngay cả quyền tranh luận vì bản thân cô cũng mất rồi.

"Chậc chậc, xinh đẹp như thế mà lại đi theo một ông già, chả biết cô ấy nghĩ cái gì nữa." Một nữ diễn viên đứng bên cạnh Nam Ngôn nói chuyện với cô.

Ngày thường mối quan hệ của bọn họ không tốt lắm, nhưng lúc hóng dưa thì ai rảnh đi quan tâm người bên cạnh có quan hệ với mình hay không làm chi, chỉ cần có người đứng kế bên cho mình buôn chuyện là được rồi.

Nam Ngôn nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là vì tình yêu đích thực đấy."

Nữ diễn viên phá lên cười sặc sụa.

"Trời ơi, tình yêu cái gì chứ, yêu tiền thì có ấy."

Nam Ngôn cười cười, cô đi đến bộ phận hậu cần lấy hai chai nước trái cây trở lại, đưa cho Hà Chỉ một chai.

"Này.." Hà Chỉ cố hạ thấp giọng xuống, "Kịch hay hôm nay...."

"Suỵt, anh lo xem diễn đi." Nam Ngôn ngắt lời anh.

Hà Chỉ dừng một chút rồi thì thào hỏi cô: "Còn có hiệp hai nữa hả?"

Nam Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội: "Làm sao tôi biết được?"

Hà Chỉ mở chai nước trái cây ra uống một ngụm, đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, tiếp tục xem náo nhiệt.

Ông doanh nhân và vợ của ông ta hình như đang có dấu hiệu sắp cãi nhau rồi.

Tần Di Nhiên đưa tay ra với Bùi Tuyết, hy vọng cô ấy sẽ đến giúp cô một tay.

Chỉ là Bùi Tuyết vừa rồi cũng bị ông doanh nhân ôm vào trong ngực, vừa nhìn thấy kết cục này của Tần Di Nhiên, sắc mặt cô trắng bệch hẳn đi, vội vàng chạy trốn lẫn trong đám người, lúc cô thấy Tần Di Nhiên vươn tay ra, cô nhanh chóng quay đầu đi giả vờ như không nhìn thấy.

Tần Di Nhiên khó chịu.

Lúc trước Bùi Tuyết lấy lòng cô như thế nào? Bây giờ lại vọng tưởng chỉ lo bảo vệ cho bản thân cô ta? Cô ta đừng có mơ!

"Đoàn phu nhân, tại sao bà chỉ mắng tôi mà không mắng cô ta chứ?" Tần Di Nhiên chỉ tay vào Bùi Tuyết, "Cô ta cũng đi theo ông chủ Đoàn."

"Tôi không phải! Tôi không có! Cô đừng có vu khống tôi!" Sắc mặt của Bùi Tuyết đột nhiên thay đổi, vội vàng phản bác lại ngay, "Cô đừng có cắn người lung tung, tôi khác với loại người như cô!"

Ông doanh nhân nhìn Bùi Tuyết, chợt nhớ đến tin nhắn kia.

Bùi Tuyết cũng có ý định muốn móc nối với ông ta, vừa rồi lúc ông ôm người ta, cũng không thấy cô ta từ chối.

Một người ông chưa được ăn và một người còn tươi mới để ông tiếp tục xơi, ông doanh nhân mau chóng đưa ra quyết định: "Tiểu Tuyết à, không phải em nói với anh rằng em muốn mua một cái túi sao, em đến xin lỗi vợ anh đi rồi anh mua túi cho em."1

Ánh mắt sắc bén của Đoàn phu nhân dừng ở trên người Bùi Tuyết.

Vừa nãy bà đã thấy chồng bà ôm con nhỏ này vào lòng.

"Tôi không có!! Ngài đừng có nói bậy!" Bùi Tuyết cực lực phủ nhận, "Tôi không giống Tần Di Nhiên, tôi không làm loại chuyện này!"

Tần Di Nhiên xong đời rồi. Cô biết rất rõ cô ta bị vợ chính thức của người ta đến tận phim trường để bắt kẻ thông dâm, lúc này đây Tần Di Nhiên không thể đứng lên được nữa, cô cũng không cần phải tiếp tục lấy lòng Tần Di Nhiên.

Nói trắng ra, người cô lấy lòng vốn chẳng phải Tần Di Nhiên mà là người chống lưng cho Tần Di Nhiên.

"Đoàn phu nhân, tôi không có quan hệ gì với ông chủ Đoàn hết! Là Tần Di Nhiên, cô ta mới là người đi theo ông chủ Đoàn! Tôi chỉ là người bị đổ oan thôi!"

Đoàn phu nhân bước một bước lớn qua đó, lôi Bùi Tuyết ra ngoài và tát vào mặt cô ta một cái.

"Con tiện nhân không biết xấu hổ, mày không khác gì con chó kia cả!"

Cô gái mới có mười tám mười chín tuổi, thân thể nhẹ bẫng giống như Tần Di Nhiên vậy, Bùi Tuyết bị cái bạt tai tát té nhào xuống đất, khuôn mặt cô trong nháy mắt bị xây xát.

Nam Ngôn xem như thế là đủ rồi.

Sớm biết vợ chính thức của ông doanh nhân có sức chiến đấu cường hãn như vậy, đáng lẽ ra cô nên ra tay trong ngày đầu tiên rồi. Cô còn mất thêm hai ngày để theo dõi tình huống, thật là uổng phí sức lực chiến đấu kinh người kia của Đoàn phu nhân.

"Được rồi, người em cũng đã đánh, mặt mũi cũng đã mất hết, chúng ta đi thôi." Ông doanh nhân không biết nhặt mặt mũi của mình lên như thế nào nữa, đi tới túm lấy Đoàn phu nhân.

"Mất mặt? Ai mới là người mất mặt đây hả? Tôi nói chứ ông trời cũng thấy tôi làm đúng đấy!" Đoàn phu nhân oán hận nhìn chồng bà, "Nếu không phải ông già như ông không biết xấu hổ thì làm sao lại xảy ra những chuyện này??!"

"Em đủ chưa? Có chịu im đi không!" Ông doanh nhân không nhịn được nữa mà quát thẳng vào mặt bà Đoàn.

"Ai cho ba mắng mẹ con?!!!"5

Ông doanh nhân vừa rống lên một câu thì một cô gái nhỏ còn hét lớn hơn cả ông ta, tiếng la hét đầy gay gắt: "Ba có biết xấu hổ hay không hả!!!!!"

Một cô gái mười mấy tuổi ăn mặc mát mẻ đeo theo túi xách chen vào từ trong đám đông, vừa đến nơi, cô bé liền cầm lấy túi xách đập liên tiếp lên người ông doanh nhân, vừa đập vừa khóc lóc inh ỏi: "Ba có biết ngại hay không! Ba nghĩ sao mà lại ở bên ngoài đi chơi sinh viên vậy hả! Đồ không biết xấu hổ! Ba là cái đồ không biết xấu hổ đó! Còn để cho bạn học con nhìn thấy, sau này bọn họ nhìn con bằng ánh mắt như thế nào đây hả!!"

Ông doanh nhân giàu có giật nảy mình, khi nhìn thấy cô con gái bảo bối bé bỏng nhà mình, ông không thể hung dữ được nữa, ông vừa chạy trốn vừa dỗ dành cô bé: "Con gái yêu ơi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, con đừng tưởng thật nhé, không có chuyện gì đâu con, con đừng khóc mà, ba không có làm chuyện xấu gì hết..."

Cô con gái nhà họ Đoàn khóc đến mức cả người đều run lên, không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mũi.

"Làm sao ba lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Làm con cũng phải xấu hổ theo ba. Ba còn dám hung dữ với mẹ con nữa! Con không cần người ba như ba đâu! Ba đi đi! Cút đi!"

"Trời ơi con gái, con nghe ba giải thích, con nghe ba nói đi!"

Ông doanh nhân bấy giờ mới phát hoảng, con gái ông không giống với những người khác, ông phải dỗ dành con bé cho thật tốt.

"Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi con!"

"Hiểu lầm cái quái gì mà hiểu lầm!" Cô bé nhìn thấy Tần Di Nhiên và Bùi Tuyết đang nằm trên đất, nước mắt lại ứa ra.

"Còn có cả cô gái trạc tuổi con nữa, ba ơi, sao ba lại ghê tởm như vậy chứ?"

Ông doanh nhân lúc này cực kì hổ thẹn không biết giấu mặt đi đâu, ra ngoài chơi gái lại bị cả vợ và con gái của mình bắt gặp.

Cô bé nhà họ Đoàn cầm túi xông tới đánh đập hai kẻ đang nằm trên đất kia.

"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Đồ khốn nạn! Cái đồ đáng ghét sinh ra từ trong đống rác ghê tởm! Nếu bọn mày thích đàn ông như vậy, tao sẽ phái người đem bọn mày đến hộp đêm làm bồi bàn, chắc là thoả mãn cơn thèm khát đàn ông của bọn mày rồi chứ gì? Đừng có ở đây dây dưa ba tao nữa! Cái đồ vô liêm sỉ!"

Hai người Tần Di Nhiên và Bùi Tuyết bị đánh đến kêu la thảm thiết không ngừng.

Không phải các cô đánh không lại cô con gái nhà họ Đoàn, mà là các cô hoàn toàn không dám ra tay.

Cô bé vừa đánh vừa xé rách quần áo của Tần Di Nhiên.

"Ngủ với ba tao! Còn dám ở trước mặt mẹ tao ra vẻ? Hai cái con chó này! Tụi mày đang ăn hiếp ai đó?!"

"Không phải là cởi đồ để quyến rũ ba tao sao? Đến đây, tao cởi cho mày!"

"Đừng mà!!"

Tần Di Nhiên lắc đầu khóc lóc, tuyệt vọng giãy dụa.

Cô bé lấy ra một xấp tiền từ trong túi ném xuống đất.

"Ai giúp tôi cởi quần áo của con tiện nhân này ra, tôi cho người đó một vạn tệ!!"

"Con gái ngốc, một vạn thì làm được gì chứ?" Đoàn phu nhân tươi cười nhìn con gái nhỏ đang hả giận giúp bà, "Mẹ bù cho con 9 vạn, tổng cộng là 10 vạn."

Đoàn phu nhân đã mở miệng, ai cũng biết đây được xem như là ý tứ của bà, vài nhân viên công tác bắt đầu rục rịch, muốn đi lấy số tiền 10 vạn kia.

Mười vạn đó, có thể dùng để thuê cả một đội ngũ nhân viên công tác cho một đoàn phim, có lẽ ông doanh nhân sẽ không truy cứu các cô vì chuyện này đâu?

Lập tức có hai cô gái tiến lên, giúp cô con gái nhà họ Đoàn đè Tần Di Nhiên và Bùi Tuyết xuống đất, lột quần áo của hai người đó ra.2

"Không!!!!"

Tần Di Nhiên liều mạng thét lớn.

Nam Ngôn yên lặng xoay đầu đi.

Thật là thê thảm.

Giống như Nam Ngôn, trong đoàn phim cũng có rất nhiều người quay người đi, không thể không biết xấu hổ mà xem đám con gái lột đồ nhau được.

Chuyện này căn bản là không có cách nào dừng lại.

Ngủ với chồng của người ta, ba của người ta, còn tiêu tiền của nhà người ta, bây giờ bị người ta bắt tại trận, thế thì ai mà cứu được.

"Phải ngăn chuyện này lại thôi, lột quần áo của người khác là phạm pháp đó." Nam Ngôn lầu bầu một mình.

Hà Chỉ đứng bên cạnh cô cười nói: "Cô không đi ngăn cản sao?"

"Tôi chỉ hận không thể làm quen với cô bé kia." Nam Ngôn vội đáp, "Con nhỏ Tần Di Nhiên này thiếu giáo huấn lắm."

Rốt cuộc, Nam Ngôn vẫn muốn đi ngăn cản chuyện này.

Cô là người gửi tin nhắn đi thì cô cũng phải có trách nhiệm bảo đảm sự an toàn cho cô bé con gái nhà họ Đoàn. Cho dù cô biết với mối quan hệ rộng rãi của nhà họ Đoàn, cô bé đó chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện cô nên làm thì cô vẫn phải làm thôi.

Cô thở dài, xoay người định đi ngăn cản thì bên cạnh có người còn nhanh hơn cô một bước.

"Mọi người chắc làm vậy cũng đủ rồi chứ!"

Vậy mà còn có người dám đứng ra ngăn cản.

Tô Tà nắm chặt tay cô con gái nhà họ Đoàn, ngăn lại hành động của cô bé: "Tôi biết cô ta đã làm chuyện không đúng, mọi người tức giận nên muốn phát tiết là phải, nhưng mà, cởi quần áo người khác nơi công cộng là trái với pháp luật, phạm tội vì cô ta, không đáng!"

"Tô Tà..." Quần áo của Tần Di Nhiên gần như sắp bị xé rách toàn bộ, trên mặt cô ta tràn đầy nước mắt, vô cùng chật vật, đôi mắt cô ta khi nhìn Tô Tà hiện đầy vẻ chờ mong.

Tô Tà hờ hững liếc mắt nhìn cô ta, vẻ chán ghét trong mắt không hề giảm đi một xíu nào.

"Cô thật đúng là vô liêm sỉ đến mức khiến người ta bội phục!"

Sau khi hắn ngăn cô con gái nhà họ Đoàn lại, nói rõ quan hệ lợi hại trong đó xong thì dứt khoát thu tay về, không muốn ở đây quá lâu nên thẳng thừng quay trở lại đứng trong đám người của đoàn phim.

Nam Ngôn lúc này mới phát hiện ra Tô Tà đứng ở vị trí bên trái cách cô một chút.

Có lẽ những lời cô nói vừa rồi đều bị Tô Tà nghe được toàn bộ.

Đoàn phu nhân nhìn Tô Tà, sau đó quay sang dỗ con gái nhà mình.

"Được rồi con, trút giận ra hết là tốt rồi, đừng để mọi chuyện đi quá xa."

So với bản thân, con gái bà trông có vẻ còn tức giận hơn, Đoàn phu nhân cảm thấy chính mình không cần giận dữ như thế, bà biết đây là con gái đang trút giận thay bà nên bà rất vui, dịu dàng mỉm cười dỗ dành con gái.

Ông doanh nhân đứng một bên không dám hé răng nửa lời. Ông thà rằng con gái mình trút giận lên người người khác, còn hơn là con gái sau khi về nhà trút giận lên ông.

"Con gái cưng, đánh mệt chưa, ba dẫn con đi ăn nha, con có thích ăn....."

Ông doanh nhân vội lấy lòng con gái.

"Ngừng, ba đừng có nói chuyện với con, hiện tại con còn đang rất tức giận đấy!"

Cô con gái nhỏ nhà họ Đoàn vẫn còn đang bực bội, trừng mắt nhìn ba mình một cái, sau đó, cô bé xắn tay áo lên nói năng đầy khí phách với tất cả mọi người trong đoàn phim: "Tiền của ba tôi cũng là tiền của tôi, có đầu tư hay không là do tôi quyết định hết!"

"Tôi để lời nói của tôi lại đây, nếu hai cái đồ tiện nhân này còn ở đây một ngày nào thì ngày đó cái bộ phim này của các người đừng hòng quay nữa."

"Hai con chó này mà không đi thì tôi sẽ nháo loạn cùng các người đấy, để xem ai thắng được ai!"