Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 63



Thẩm Quân Cố đã thành công biến mọi người thành một cái đạn mạc sống động điên cuồng vừa ăn chanh vừa hò hét "yoooo yoooo" trong lòng.

Người đã có gia đình không uống rượu và không hút thuốc lá, thậm chí còn không rời khỏi phạm vi tầm mắt của người nhà mình. Đến chín giờ, Thẩm Quân Cố chuẩn bị đứng dậy tạm biệt mọi người và rời đi.

Ở đây chỉ có Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố là đi về, những người còn lại đều uống rượu nên tạm thời ở lại biệt thự của Thiên Linh một đêm.

Thân là chủ nhà, Thiên Linh đứng dậy đưa tiễn Thẩm Quân Cố và Nam Ngôn, cô ấy mỉm cười, đứng vẫy tay bên cạnh xe của bọn họ, nhìn thấy chiếc xe lăn bánh rời đi, cô ấy đứng trong gió đêm lạnh lẽo một lúc lâu rồi mới xoay người vào nhà.

Mấy căn phòng trong biệt thự cần phải thu xếp, mọi người hiện tại vẫn còn đang uống rượu chơi bời ồn ào trong phòng khách, Thiên Linh trước tiên lên lầu chuẩn bị phòng cho mọi người.

Cô dọn dẹp xong thì trở về phòng của bản thân và khoá trái cửa lại, trong phòng không bật đèn, cô lẳng lặng đứng một mình trong căn phòng tối, thật lâu sau, cô mới lấy điện thoại di động ra, lướt đến một dãy số rồi chậm rãi ấn xuống.

*

Sinh nhật Thẩm Quân Cố náo nhiệt cả một ngày, sang ngày thứ hai, anh phải thoát ra khỏi dư âm sinh nhật mà thành thật đi làm.

Ngày hôm sau, Nam Ngôn ngủ cả ngày, hiếm lắm cô mới có cơ hội biến thành một đứa nhỏ yếu ớt nhu nhược, nhưng cuối cùng cô vẫn phải bật dậy đi nấu cơm.

Vé máy bay khứ hồi cô mua còn thời gian hai ngày nữa, Nam Ngôn vốn định lười biếng nằm trong khách sạn chơi game suốt hai ngày, không ngờ lại nhận được tin nhắn WeChat từ đạo diễn Đặng mời cô đến phim trường chơi.

Đạo diễn Đặng là tiền bối lớn trong ngành, ông đã chủ động gửi tin nhắn đến, Nam Ngôn đương nhiên không thể chối từ.

Trường quay là một toà nhà biệt lập tạm thời chưa được đưa vào sử dụng giáp với bệnh viện nằm trong thành phố, trong trường quay toàn là nhân viên công tác đang lui tới.

Nam Ngôn mặc một chiếc áo gió màu trắng gạo và một chiếc khăn quàng cổ dài được cô quấn quanh nửa mặt dưới, khi cô bước vào trường quay đã bị nhân viên công tác trong đoàn phim ngăn lại, chỉ cho cô hướng đi chính xác vào bệnh viện.

Vừa hay có Tạ Lưu Thâm không có cảnh diễn đang loanh quanh bên ngoài tập lời thoại, anh ta vừa thấy Nam Ngôn liền bước tới dẫn cô vào.

"Chào chị dâu."

Tạ Lưu Thâm thấy xung quanh không có ai, lặng lẽ lấy kịch bản lên che miệng lại như tên trộm và thì thào như muỗi kêu.

Nam Ngôn: "....." Anh bạn, nếu anh không gọi tôi là chị dâu thì chúng ta còn có thể tiếp tục ở chung hòa hợp đấy.

"Anh Thẩm hiện giờ đang có cảnh quay, em đưa chị qua đó trước." Tạ Lưu Thâm không biết một tiếng "chị dâu" của anh ta đã khiến Nam Ngôn đá bay anh ta ra khỏi thuyền của mình, vậy mà anh ta còn đặc biệt nhiệt tình dẫn đường nữa chứ.

Nơi này đi tới đi lui đều là nhân viên công tác của đoàn phim, lâu lâu còn có các diễn viên mặc áo blouse trắng hoặc đồng phục của y tá chạy ngang qua.

Nam Ngôn trà trộn trong đám người, giống như một bệnh nhân đến khám bệnh vậy.

Thẩm Quân Cố đang ở văn phòng bác sĩ trên lầu hai.

Anh đang ngồi sau bàn làm việc, trên người mặc chiếc áo blouse trắng khoác ngoài và một chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, trên cổ đeo một cái ống nghe, tóc bôi keo vuốt ngược ra sau để lộ ra cái trán, trên mặt anh là một cặp kính gọng vàng.

Một bản hồ sơ bệnh án và hình ảnh chụp phim X quang được trải trên bàn làm việc. Anh đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, mười ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, dùng giọng nói dễ nghe như thường ngày ra lệnh cho Phùng Vi Vi – người đóng vai bệnh nhân cần phải chú ý.

Nam Ngôn đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn Thẩm Quân Cố xuyên qua cánh cửa đang mở.

Sự tồn tại của cô rất nhanh đã khiến cho nhóm chủ chốt của đoàn phim chú ý.

Thiên Linh và Lý Húc Dương đang ở một bên chuẩn bị, trông thấy Nam Ngôn đến thì hai người chủ động đi tới chào hỏi, kéo cô đến ngồi ở hàng ghế gần đó, Thiên Linh còn chủ động tặng cô một bình trà hoa.

Mọi người trong đoàn phim rất hoà thuận, không ai trong số họ tiết lộ mối quan hệ giữa Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố cả, bọn họ đều thể hiện ra bộ dáng rất thân thiết với Nam Ngôn, trong ánh mắt hóng chuyện của những người khác lại biến thành một bằng chứng mới cho thấy lai lịch của Nam Ngôn không nhỏ.

Cảnh quay trước đó kết thúc khi Phùng Vi Vi mờ mịt cầm chặt bản báo cáo sức khoẻ trên tay, loạng choạng đi ra khỏi văn phòng bác sĩ.

Phùng Vi Vi rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, bà im lặng dựa người vào tường, đắm chìm trong sự bi thương của nhân vật.

"Tiểu Nam đến rồi à."

Đạo diễn từ xa nhìn thấy Nam Ngôn, ông cười hớn hở vẫy tay ra hiệu cho cô đi tới chào hỏi, sau đó ông nhìn Thẩm Quân Cố rồi cười hỏi: "Tiểu Nam hiếm lắm mới đến đây một chuyến, nếu đã đến đây rồi thì cô có thể dành thời gian diễn một vai khách mời trong bộ phim được không? Nếu cô đồng ý thì chúng ta sẽ tính thù lao theo giá hữu nghị, giá cả tuỳ cô điều chỉnh, thế nào?"

Nam Ngôn được sủng ái mà lo sợ, cô không biết cô có nên đáp ứng chuyện này hay không.

Tác phẩm này của đạo diễn Đặng khẳng định là muốn đem đi tranh giải, mỗi một chi tiết đều đã được bàn bạc, thống nhất với nhau cả rồi. Đây hoàn toàn không giống như phim truyền hình, tuỳ tiện thêm thắt ra sao cũng không bị phát hiện. Nếu cảnh quay không hợp lý sẽ bị mọi người nhận ra ngay.

Hơn nữa, đạo diễn Đặng rõ ràng là đang khách sáo, ông chẳng qua là xem trên mặt mũi của Thẩm Quân Cố nên mới muốn giúp cô mà thôi.

"Cảm ơn đạo diễn Đặng."

Nam Ngôn cười nói: "Tính toán thù lao làm gì chứ, được diễn trong tác phẩm của bác, cho dù có bắt cháu giao học phí cũng được nữa."

Đạo diễn Đặng cũng mỉm cười, ông đang định dặn dò mọi người chuẩn bị một bộ trang phục diễn cho Nam Ngôn.

"Nhưng đáng tiếc quá", Giọng nói của Nam Ngôn thay đổi, cô uyển chuyển nói lời xin lỗi, "Cháu được nghỉ phép hai ngày vì thân thể cháu không khoẻ, có lẽ cháu không thể xuất hiện trước ống kính được rồi."

Nam Ngôn rất muốn nhưng cô chỉ có thể từ chối.

Cô hiện tại không xứng đáng gia nhập vào một đoàn phim chế tác lớn với đội ngũ thành viên đỉnh cao như vậy, như thế rất xấu hổ.

Nụ cười lần này của đạo diễn Đặng hơi khác so với nụ cười vừa rồi.

Trong mười phút nghỉ ngơi, Thẩm Quân Cố và Nam Ngôn tựa người lên lan can của sân thượng nói chuyện.

Anh vẫn còn mặc áo blouse trắng, thông tin của anh được treo trên túi áo bên ngực trái, ống nghe bằng kim loại là vật trang trí khác màu duy nhất của chiếc áo blouse trắng trên người anh.

Nam Ngôn vén tóc, nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua.

Dáng vẻ của Thẩm Quân Cố khi mặc áo blouse trắng trông rất lạnh lùng và xa cách, hình tượng bây giờ của anh vô tình trùng khớp với bộ dáng lần đầu tiên Nam Ngôn gặp gỡ anh.

Có thể nói, trên người Thẩm Quân Cố luôn tồn tại loại cao lãnh này. Chỉ là trong mấy tháng bọn họ ở chung đã được anh lặng lẽ giấu đi.

Thay đổi một bộ quần áo khiến anh một lần nữa bị sự lạnh lùng bao phủ.

Áo blouse trắng đúng là một sự tồn tại thần kỳ, kết hợp với cặp mắt kính kia, quả thật là hợp không sao tả xiết.

Nam Ngôn không dấu vết nhìn chăm chú, yên lặng nhớ kỹ bộ dáng lúc này của Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố thay đổi chân giữ trọng tâm, khuỷu tay chống trên lan can, anh cong môi, quan sát rõ ràng rành mạch hành động nhìn lén tự cho là giấu rất kỹ của Nam Ngôn.

Cô gái nhỏ nhà anh thì ra là thích cái dạng này?

Thẩm Quân Cố lấy điện thoại di động ra ngay trước mặt Nam Ngôn, anh khi dễ cô không nhìn thấy được màn hình, trực tiếp lên mạng đặt mua một bộ áo blouse trắng kèm theo một bộ đạo cụ của bác sĩ, anh liếc nhìn Nam Ngôn, ngón tay lại chậm rì rì nhấn đặt mua thêm một bộ đồng phục y tá.

Cô thích ngắm như vậy, có khi bản thân cô cũng muốn mặc lắm.

Loại tác phẩm liên quan đến bác sĩ một năm cũng chẳng có mấy cái, tỷ lệ cô gặp phải không lớn, tạm thời cứ để cô chơi cho đã nghiện trước đã.

Nam Ngôn không biết chỉ vì một ánh mắt của cô đã khiến cho Thẩm Quân Cố liên tưởng đủ thứ, càng không biết đang chào đón cô là rất nhiều bộ đồng phục từ công sở đến y tá.

Nam Ngôn ở lại trường quay mấy tiếng đồng hồ.

Cho dù là Thẩm Quân Cố hay Phùng Vi Vi, thậm chí ngay cả người có tài nguyên tốt là Lý Húc Dương, kỹ thuật diễn của bọn họ đều có thể vứt những người khác một khoảng cách rất xa. Nam Ngôn cảm thấy vô cùng kinh sợ khi đích thân đến hiện trường và xem bọn họ diễn xuất, cô có thể thấy rất rõ ràng một loại sức mạnh phát ra trên người bọn họ mỗi khi diễn.

Mấu chốt là bọn họ đều biết khi nào cần phóng khi nào cần thu, mang đến cho người ta một cảm giác gọi là nội liễm, giấu diếm mọi thứ cực kì kín đáo.

Nam Ngôn thành thật ngồi ở bên ngoài, theo dõi toàn bộ quá trình suốt cả ngày, khi trời sẫm tối, cô mới cùng đoàn người Thẩm Quân Cố quay về khách sạn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Nam Ngôn không ở khách sạn thì sẽ đến thăm phim trường, tới tới lui lui được hai lần, rốt cuộc cũng đến ngày cô phải trở về.

Thẩm Quân Cố xin nghỉ phép nửa ngày, để Tiểu Phục lái xe, anh tiễn Nam Ngôn và Điềm Điềm ra sân bay.

Điềm Điềm ngồi ở ghế phó lái, cô ấy nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên.

Quãng đường đi hơn một giờ đồng hồ, Nam Ngôn muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng xe vừa đi chưa được bao lâu thì cô cảm thấy bờ vai trĩu xuống, Thẩm Quân Cố đang nghiêng đầu dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.

Hai ngày nay cô ngủ ở phòng bên cạnh, cô biết thời gian Thẩm Quân Cố đi ngủ rất muộn nhưng buổi sáng anh lại dậy rất sớm, ngoài quay phim anh còn dành thời gian ở bên cạnh chơi với cô, mấy ngày nay có lẽ anh rất buồn ngủ.

Nam Ngôn yên lặng ngắm nhìn Thẩm Quân Cố đang ngủ yên ổn trên đầu vai của cô, dưới mắt anh đã xuất hiện quầng thâm, cô thở dài, ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn điều chỉnh tư thế hạ thấp người xuống để Thẩm Quân Cố ngủ được thoải mái hơn.

Trong khoang xe nhỏ hẹp, bên tai là tiếng hít thở của Thẩm Quân Cố, Nam Ngôn lúc đầu không buồn ngủ, nhưng không biết vì sao, khi nghe tiếng thở đều đều của Thẩm Quân Cố, hai mí mắt cô không nâng lên nổi, cô mơ mơ màng màng nghiêng người, chìm vào giấc ngủ cùng anh.

Hơn một tiếng, trông Nam Ngôn có vẻ ngủ còn ngon hơn Thẩm Quân Cố.

Chờ đến lúc Nam Ngôn tỉnh dậy, cô cứ có cảm giác là lạ.

Cô vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là đùi của Thẩm Quân Cố.

Cô nghiêng người ngủ trên đùi của Thẩm Quân Cố, một bàn tay đang đặt sau gáy cô nhẹ nhàng vỗ vỗ xoa xoa.

Nam Ngôn gần như sợ hãi mà chống người bật dậy, nhưng do động tác của cô quá nhanh khiến cho đầu óc cô choáng váng tối sầm lại, phải một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

Xe đã dừng lại trước sân bay.

Trên xe không một chút tiếng động, không biết Tiểu Phục và Điềm Điềm đã đi đâu rồi.

Thẩm Quân Cố rút tay lại.

"Tỉnh rồi à?"

Nam Ngôn ngượng ngùng bĩu môi: ".... Sao anh không gọi em dậy?"

Cô ngủ kiểu gì mà lại ngủ tới trên đùi người ta luôn rồi!

Loại hành vi này mờ ám quá!

Thẩm Quân Cố bật cười: "Nhìn em ngủ ngon như vậy, anh không nỡ kêu."

Nam Ngôn: "....."

"Em phải đi đây." Nam Ngôn đang định xuống xe thì bị Thẩm Quân Cố chặn lại, cô nói một cách uyển chuyển, "Anh tiễn em đến đây thôi, cảm ơn anh, anh không được nghỉ ngơi tốt, trở về nhớ nghỉ ngơi đi nhé."

"Ngôn Ngôn."

Thẩm Quân Cố không tránh ra mà còn chống một tay lên cửa kính xe đằng sau Nam Ngôn, cứ như là anh đang ôm cô vào lòng vậy.

"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ đến đây thăm anh, còn tổ chức sinh nhật cho anh nữa, anh thật sự rất vui. Sinh nhật lần thứ 28 này là ngày hạnh phúc nhất trong đời của anh." Anh nói vô cùng nhẹ nhàng.

Nam Ngôn ngập ngừng: "... Không cần, cảm ơn?"

Thẩm Quân Cố cười khẽ.

"Em đó...."

Cả người Nam Ngôn gần như sắp dán lên hết cửa sổ phía sau rồi: "Chúng ta tốt xấu gì cũng có giao tình đã từng ly hôn, anh không cần khách khí như vậy đâu."

"Từng ly hôn...." Thẩm Quân Cố nhắm hai mắt lại, khi anh mở ra lần nữa, trong mắt anh hiện lên sự kiên định.

"Ngôn Ngôn, em còn nhớ rõ chúng ta đã từng nói gì trước đây không?"

"Nói cái gì...." Nam Ngôn liếc nhìn cánh tay của Thẩm Quân Cố, nói lung tung.

"Chờ em đóng máy xong...."

Thẩm Quân Cố nói rất chậm rãi, nhìn thấy Nam Ngôn đang tập trung nghe xem anh sẽ nói cái gì, anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp giống như tiếng thì thầm giữa hai người yêu nhau: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ trò chuyện cho thật tốt nhé?"

Nam Ngôn nhớ lại ước định giữa cô và Thẩm Quân Cố trước khi cô gia nhập vào đoàn phim mới.

Về chuyện kia giữa hai người bọn họ, chờ đóng máy xong, cô sẽ cho anh một câu trả lời chính thức.

Rốt cuộc Thẩm Quân Cố cũng buông cô ra, khi Nam Ngôn từ trên xe bước xuống, cô vội vàng dùng khăn quàng cổ che kín mặt lại, cùng Điềm Điềm vội vã đi nhanh vào sân bay dưới sự giám sát của bảo an.

Thẩm Quân Cố cách một tầng cửa kính lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất của Nam Ngôn, anh từ ngăn xe lấy ra một hộp thuốc lá.

Bật lửa "cách" một tiếng mở ra, anh kẹp một điếu thuốc châm lửa rồi hít sâu một hơi, hầu kết lên xuống, sau đó anh nheo mắt lại từ từ nhả ra một vòng khói.

Còn hai tháng nữa.

Anh ngồi trong xe không biết đang suy nghĩ cái gì, mỉm cười cực kì dịu dàng.

Nam Ngôn căn bản không có thời gian phân tâm nhớ đến chuyện của Thẩm Quân Cố. Sau khi xuống máy bay trở về phim trường, cô hoàn toàn gác lại thời gian nhàn hạ trong mấy ngày qua mà tập trung chạy theo tiến độ của đoàn phim. Nghỉ ngơi bao nhiêu ngày thì phải làm bù công việc bấy nhiêu ngày, Nam Ngôn bận rộn đến mức đầu óc xoay mòng mòng, cuối cùng, sau khoảng thời gian bận đến chân không chạm nổi đất, cô cũng có được một ngày rưỡi nghỉ ngơi, thời gian đã đến ngày 10 tháng 11 rồi. Ngày hôm sau là ngày 11 tháng 11, hay còn gọi là ngày lễ độc thân.

Cũng là ngày mà trailer tiếp theo của «Gió nổi đêm Trường An» ra mắt.

Đoạn trailer thứ ba cũng là đoạn trailer cuối cùng, độ dài năm phút, bầu không khí khác hoàn toàn với hai đoạn trailer đầu tiên, người xem có thể cảm nhận được tâm lý hốt hoảng, ngay cả cỏ cây cũng lây nhiễm bầu không khí khẩn trương của chiến trận. Trong năm phút của trailer, trái tim của ai nấy dường như đều thót lên cổ họng, cho đến tận khi đoạn video kết thúc, mọi người mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Thẩm Quân Cố và nhóm chủ chốt của đoàn phim đã nhấn chia sẻ.

Nam Ngôn vào weibo tuỳ tiện chia sẻ lại đoạn trailer, sau đó cô phát hiện ra mọi người đều đang kêu gào đòi đổi vận dưới bài chia sẻ trailer vừa rồi của cô trên weibo, cô tò mò nhìn xem, thấy cư dân mạng đang xin vận may từ cẩm lí vào ngày 11 tháng 11.

Nam Ngôn theo lời cư dân mạng, ghé xem Official Weibo của Mèo Ta, Mèo Ta đang tổ chức một hoạt động rút thăm trúng thưởng, tổng giá trị của gói quà lên đến ngàn vạn, bao gồm các mặt từ quần áo, ăn uống, chỗ ở cho đến đi lại, giải thưởng này thực sự là một giải thưởng siêu lớn.

Nam Ngôn cảm thấy thú vị nên tùy ý chia sẻ một chút.

Cô chia sẻ xong liền quên béng ngay, cho đến mấy ngày sau, cô nhận được một cuộc điện thoại từ một giọng nói ngọt ngào.

"Xin chào, xin hỏi cô có phải là chủ tài khoản "Nam gia có con cá", tên thật là Nam Ngôn, Nam tiểu thư phải không ạ? Chúng tôi là nhân viên của Mèo Ta, xin chúc mừng cô sau khi chia sẻ bài rút thăm trúng thưởng lễ 11/11 trên weibo đã trở thành người may mắn được chọn trúng giải thưởng này trong hàng vạn người."

"Official Weibo của chúng tôi đã công bố trên weibo và tag cô nhưng không thấy cô trả lời, bình luận không thấy cô hồi đáp, nhắn tin riêng tư cũng không thấy cô xem, cho nên chúng tôi chỉ có thể liên hệ qua số điện thoại của cô. Xin cô hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi không phải là lừa đảo đâu. Cô Nam, xin chúc mừng cô đã thành công trúng được giải thưởng ~ mau đăng nhập weibo với Mèo Ta nào, mau đến nhận gói quà ngàn vạn của cô đi nhó ~"