P/s: Xin lỗi m.n nha chuyện ta không thể đăng thường xuyên như lúc trước được. Tại ta sắp vào học chính thức rồi nên lúc nào rảnh ta sẽ đăng truyện cho m.n. À chương 8 này dài hơn mấy chương khác coi như ta bù lại cho m.n nha ??
~~~¥¥~~~~~~~~~¥¥~~~
Chương 8 - Tôi phải làm cho anh phải cầu xin!!! Khóc không ra nước mắt...
6:00
Trạch Thần Diên cố tình thức sớm đi xuống phòng ăn thì thấy Trạch Thần Tuấn đang ăn sáng thì đôi mắt lóe lên, sau đó trở lại lúc đầu như chưa có chuyện gì.
"Tuấn ca~... chào buổi sáng." Trạch Thần Diên chạy lại cười hì hì với anh.
Trạch Thần Tuấn chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tập trung ăn sáng, không bao lâu thì lên tiếng:
"Chuyện gì!?"
"A...anh cũng biết em với tiểu Nhiên Nhiên bị cấm túc cũng gần ba tuần rồi, em với nó sắp biến thành cây nấm mốc luôn rồi, ca~ đẹp trai của Diên Diên, ca~ tốt bụng của Diên Diên, có thể cho Diên Diên và Nhiên Nhiên đi chơi một ngày không!? " Cô mở miệng vừa làm nũng vừa khen ngợi Trạch Thần Tuấn, chỉ mong anh gật đầu một cái.
Anh không nói gì chỉ im lặng, sau đó đứng lên ra khỏi phòng ăn, Trạch Thần Diên thấy vậy cái mặt xụ xuống, nhưng sau đó nghe được câu trả lời thì gương mặt sáng bừng lên cười như điên.
"Chỉ hôm nay thôi."
"Hả!!! Dạ dạ dạ, chỉ hôm nay thôi, Ha ha ha aaaaaa. "
Trạch Thần Diên lấy tốc độ siêu sấm sét chạy lên phòng.
--------------***--------------
8:00
Trạch Thần Diên đi xuống nguyên cây màu đen, nón đen, mắt kính đen, khẩu trang đen, quần áo và giầy đen nốt. Vừa đi xuống thấy 3 nam chủ thì thiếu chút nữa trượt chân té xuống cầu thang. Lắp bắp hỏi:
"Các....các cậu mặc gì vậy!?"
"Hả...không phải cậu nói đi theo dõi không nên làm quá nổi sao!? Bởi vậy tụi này chỉ mặc một màu thôi." Hàn Dật Thiên nghiêm túc trả lời .
"Đúng vậy." Lôi Thiếu Hiền
Còn Trạch Nhiên gật gật đầu sau đó nói:
"Không phải anh cũng mặc có một màu đen thôi sao."
Trạch Thần Diên cảm thấy trên đầu mình có nguyên một đàn quạ đen bay qua "quạ...quạ...quạ"
Khóe môi giật giật vài cái, nhìn chằm chằm ba người Hàn Dật Thiên màu đỏ, Lôi Thiếu Hiền màu xanh, Trạch Nhiên màu vàng còn cô màu đen, bốn người thành một cây đèn giao thông. Có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không!???? Trạch Thần Diên gào thét.... (t/g: ta không nghe gì hết *lấy bông gòn _bịt tai lại* )
"Các người mặc như vầy đi ra ngoài đường theo dõi tên ác ma kia sao!? Không sợ ra đó rồi bị xe hốt vào viện sao!???" Trạch Thần Diên gào lên.
Ba người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, sao đó tự nhìn lại mình, à không phải nói là lại bốn người.
"Mẹ ơi, sao mấy anh đó mặc đồ kì vậy ạ!?" Một cậu bé hỏi
"Chắc họ đang làm gì đó." Người mẹ trả lời.
"Họ đang đóng phim sao!?" Người A
"Tôi rất mong chờ bộ phim này nha." Người B
"Áaaa....mấy anh đó anh nào cũng đẹp trai cả, ước gì một trong số họ là bạn trai hay chồng tôi." Người C
~~~~~~•••~~~~~~
"Cậu có chắc Tuấn ca~ ở đây không!? " Trạch Thần Diên thò đầu ra nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng hỏi ba người kia.
"Chắc 100% ,hôm qua tôi có điều tra anh ấy sẽ đi với cô tiểu thư Trần thị, bởi vì dạo gần hai công ty đang hợp tác một mối làm ăn và cô Trần thị này có ý định quyến rũ Trạch Thần Tuấn phó chủ tịch công ty để có cơ hội bước chân vào Trạch Gia làm Trạch phu nhân. " Lôi Thiếu Hiền trả lời
"Đúng vậy, anh ấy đồng ý cho có lệ thôi chứ một nhà giàu mới nổi như Trần thị mà cũng đồi một bước lên mây...hừ." Hàn Dật Thiên hừ lạnh nói
"Nghe nói cô tiểu thư này đanh đá, lẳng lơ như người đàn bà chanh chua vậy, vậy mà còn mơ tưởng bước vào Trạch gia, hừ." Trạch Nhiên.
"Ha ha...Tuấn ca~ từ trước tới giờ là một người chưa từng đụng vào phụ nữ mà, nếu chụp được vài ảnh có cảnh "người lớn" chắc sẽ thú vị lắm đây." Trạch Thần Diên nhếch môi cười
Ba người còn lại cảm thấy lạnh sóng lưng.
"Bây giờ chúng ta chia ra tìm, nhớ cẩn thận một chút."
"Ok."
----------***---------
Từ lúc bốn người chia nhau ra đã được nửa tiếng rồi.
"Em...em...có thể đi chung với anh về không!? " cô gái thẹn thùng hỏi
"Trần tiểu thư, cô gọi tài xế riêng đưa cô về đi, tôi còn có việc." Trạch Thần Tuấn giọng nói lạnh như băng không có một tia độ ấm như khi nói chuyện với Trạch Thần Diên, bây giờ anh như một người khác vậy làm cho người con gái phải lạnh run cả người.
"V...vâng, lần sau em sẽ tới thăm anh." Trần Mộng thẹn thùng cúi đầu, nhưng khi cúi đầu thì ánh mắt hiện ra không cam lòng.
"Tôi nghĩ Trần tiểu thư không cần đến thăm, với lại tôi nhớ, tôi và Trần tiểu thư không thân mật tới nổi xưng hô thành anh em đâu." Trạch Thần Tuấn lạnh lùng nói thẳng.
"Em...." cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt dần trở nên ngập nước, gương mặt tái nhợt, cắn đôi môi đỏ không nói gì, chọc người ta nhìn vào thương tiếc có ý định che chắn bảo vệ.
Nhưng cô sai lầm rồi Trạch Thần Tuấn không những không động lòng mà còn chán ghét cô hơn, loại đàn bà như vậy anh đã thấy rất nhiều cho dù có trang cách mấy thì anh cũng nhận ra.
"Vậy thôi, tạm biệt Trần tiểu thư. " Anh nói xong thì quay mặt đi hướng ngược lại để cho Trần Mộng tức đến gương mặt vặn vẹo.
-------------***-------------
Sau khi anh tạm biệt Trần Mộng thì anh không về công ty mà đi dạo trên đường, ai ngờ anh bắt gặp một thân ảnh màu vàng hơi quen thuộc, cho nên đi lại gần xem thử, ai ngờ người đó lại là Trạch Nhiên.
"Không biết anh hai đi đâu rồi!?" Trạch Nhiên trốn đằng sau cây cột vừa nhìn xung quanh vừa nói nhỏ gì đó.
"Hình như đang ở rất gần cậu." Trạch Thần Tuấn đứng đằng sau nhẹ giọng nói.
"Vậy sao, tôi đã tìm từ sáng tới giờ vẫn không nhìn thấy anh ấy đâu." Trạch Nhiên trả lời theo bản năng, ai ngờ nhớ tới gì đó quay đầu lại thì thân hình cứng ngắc, mở to mắt không thể tin.
"Anh...anh...anh" Cậu lắp bắp nói
"Hai đứa làm chuyện mờ ám gì!? Nói." Trạch Thần Tuấn nheo mắt lại hỏi
"Không.... không có...em với anh Diên không có theo dõi anh." Cậu nói xong thì bịt miệng lại, chết rồi chết rồi kì này cậu tiêu thật rồi.
"Vậy sao." Trạch Thần Tuấn nhếch môi cười
"Không phải ý em là..." Trạch Nhiên định biện giải nhưng bị Trạch Thần Tuấn chen vào
"Gọi bọn họ tập họp lại, tại quán lẩu nổi tiếng ở hẻm số 5 đường L."
"Dạ." Trạch Nhiên thầm cầu phúc trong lòng, anh Diên, em không có phản bội anh đâu.
----------***---------
Khoảng gần một tiếng sau năm người tập trung trong phòng ăn.
Căn phòng im lặng lạ thường...
"Thấy mấy em tìm anh cũng khổ nên anh mời mấy em một bữa vậy." Trạch Thần Tuấn mở miệng trước
Bốn người vừa nghe thì mắt sáng lên như sao.
"Cho mấy món cay ngon nhất lên đây, à hai phần lẩu cay loại lớn." Trạch Thần Tuấn quay sang nói với phục vụ.
Người phục vụ ghi chép xong rồi lễ phép chào rồi đi ra khỏi phòng.
Bốn người nào đó mắt vừa sáng lên thì bây giờ sắc mặt xanh lét không còn giọt máu.
"Tuấn ca~...tụi em biết sai rồi. "
"Anh hai, em không muốn. "
"Trạch thiếu, em...em không ăn được không!?"
"Anh đừng ác như vậy..."
Cho dù bốn người năn nỉ, van xin, khóc như thế nào thì chẳng lung lay được Trạch Thần Tuấn.
Chẳng bao lâu, trên bàn đã bày đầy thức ăn.
Bốn người khóc không ra nước mắt chỉ có thể dùng ánh mắt cún con nhìn Trạch Thần Tuấn.
"Ăn." Nhưng anh chỉ phun ra đúng một chữ.
Bốn người ấm ức cầm chén đũa lên, xử hết đóng đồ ăn trên bàn.
Kết quả là bốn người gương mặt đỏ như cà chua, miệng phù lên như lạt xưởng và trực nhà vệ sinh cả đêm, giây phút đó bốn người chỉ có duy nhất một câu:
"Chọc ai không chọc đừng chọc ác ma tên Trạch Thần Tuấn."