Không gian xung quanh các kệ hàng vô cùng chật hẹp, khoảng cách giữa Thẩm Dao và Ngụy Quân lúc này cũng không tính là xa nhưng Thẩm Dao thừa biết, nếu như hắn không tự tìm cách giải thoát cho bản thân thì trong tình trạng hiện tại e rằng đến ngay cả Ngụy Quân cũng không thể giúp được hắn.
Thẩm Dao yên lặng xem xét kỹ thân dây leo trên người, nhìn nó dẫn đến từ đằng sau cánh cửa. Hắn thắc mắc không biết vì sau con tang thi bên trong vẫn chưa chịu lộ diện.
Tuy rằng nó thả dây leo hòng hạn chế hoạt động của Thẩm Dao nhưng theo như những gì quan sát được thì xem ra, nó vẫn chưa có ý định giết chết hắn.
Bằng chứng là việc thân dây leo mặc dù vẫn luôn gắt gao quấn trên người hắn nhưng chỉ khi nào Thẩm Dao động đậy nó mới ra sức siết chặt.
Thấy vậy, Thẩm Dao âm thầm tính kế. Bắt đầu tập trung tinh thần cho việc triệu hồi sức mạnh dị năng, thực hiện theo đúng những gì Ngụy Quân đã hướng dẫn hằng ngày cho hắn.
Nhưng không hiểu sao hắn càng cố gắng lại càng không thể triệu tập được chút sức lực nào.
Bất an, Thẩm Dao liếc mắt nhìn về hướng Ngụy Quân đang cùng con tang thi giao tranh.
Trong mắt hắn lúc này là những đạo sấm sét liên hồi phát ra từ lòng bàn tay của y, cứ thế liên tục nhắm vào con tang thi mà đánh.
Với mức độ tàn phá kinh hoàng những kệ hàng xung quanh một giây sau khi bị đường sấm sét của y đánh trúng đều lật ngang, ngã rạp dưới nền nhà.
Ấy vậy mà mục tiên là con tang thi bị nhắm đến lại không hề bị đánh trúng dù chỉ là một kích.
Chiêu thức của Ngụy Quân phát ra nhanh đến đâu mạnh đến đâu đều bị nó nhẹ nhàng né tránh. Hay nói đúng hơn chính là Ngụy Quân không thể nào đuổi kịp nó.
Tang thi thức tỉnh dị năng tốc độ tuy không thuộc hệ dị năng tấn công nhưng nếu hỗ trợ hay phòng thủ đều không thể xem thường được.
Thẩm Dao tuy là người ngoài cuộc còn có thể nhìn ra, khả năng bọn họ chiến thắng an toàn rời khỏi đây là rất thấp.
Vậy thì sao người trong cuộc là Ngụy Quân lại không thể biết được. Chẳng những nắm trước được kết quả, y còn cảm nhận được sức lực của bản thân đang dần bị tiêu hao sau những đòn công kích.
Những đạo sấm sét do y tạo ra đang ngày một thưa dần, lại không còn uy lực như lúc ban đầu điều đó càng tạo ra cơ hội cho kẻ địch dễ dàng tiếp cận, tấn công y.
"Rầmmmm"
Theo tiếng động phát ra, Ngụy Quân lại lần nữa hứng trọn cú đánh của tang thi.
Y ngã ngồi bên cạnh kệ hàng, toàn bộ phần lưng đều bị va đập mạnh. Thậm chí còn nghe rõ tiếng xương sườn của mình nứt ra.
Y bật cười cố gắng đứng lên, khóe môi theo tác động chảy ra một vệt máu đỏ thẩm!
Ngụy Quân không hề để ý đến mà chỉ đưa tay lau nhẹ nó đi. Đối với y mà nói thì chút thương tích này có đáng là gì so với những gì trước đây y đã từng gánh chịu.
Điều tiết lại cảm xúc, Ngụy Quân tiếp tục lao vào tấn công con tang thi. Y khi đó hoàn toàn không phát hiện có một ánh mắt đang lo lắng, dõi theo từ đằng xa.
Một màn bị thương vừa rồi của y đều không lọt khỏi tầm mắt của Thẩm Dao, hắn bề ngoài im lặng chứng kiến. Thực chất bên trong là đã triệt để sợ hãi đến ngây người, trong lòng lại nổi lên muôn vàn lo lắng đến bất an.
Hắn ước gì giờ phút này mình có thể chạy đến bên cạnh Ngụy Quân, xem xét vết thương của y, giúp y đánh đuổi con tang thi khốn kiếp đó.
Nhưng... thì sao chớ?!!
Thẩm Dao lúc này hoàn toàn bất lực, trên người không mang vũ khí đã đành mà dị năng lại chẳng cách nào sử dụng được. Đến bản thân hắn còn lo không xong thì làm sao có thể giúp được Ngụy Quân.
Hắn giờ phút này chỉ có thể trơ mắt nhìn y tấn công từng đợt trong vô vọng, nhìn con tang thi cứ thế tổn thương y.
Thẩm Dao bất lực, hoàn toàn bất lực!
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, cúi gục đầu xuống không muốn phải nhìn thấy cảnh Ngụy Quân cứ thế bị tang thi giết chết trước mặt mình.
Thẩm Dao rốt cuộc cũng buông xuôi, mặc sống chết ra sao tâm hắn lúc này đã lạnh. Thậm chí hắn còn cảm nhận được khí tức lạnh lẽo cứ thế lan tỏa khắp người hắn.
Không đúng!
Thẩm Dao chợt cảm thấy không đúng!
Cái khí lạnh đang chạy dọc trong cơ thể hắn lúc này không phải là tử khí mà chính là sức mạnh vô tận đang sôi sục trong người của hắn!
Như tìm thấy được ánh sáng, Thẩm Dao lập tức mở bừng hai mắt, tập trung điều khiển nguồn sức mạnh đang chạy dọc trong cơ thể dường như cũng thấu hiểu được mong ước của hắn. Nguồn sức mạnh hiện tại mặc cho hắn điều khiển, chúng không còn phóng ra những đường băng lung tung như trước.
Thay vào đó là đóng băng từng vòng dây leo đang đeo bám trên thân thể của Thẩm Dao lúc này, tốc độ đóng băng tuy vẫn còn khá chậm nhưng lại hoàn hảo đến độ không chê vào đâu được.
Sau khi toàn bộ thân dây leo đều đã bị kết thành băng lạnh, Thẩm Dao mừng thầm trong bụng. Hắn lúc này mang tất cả sức lực vốn có của bản thân, một lần đem ra dùng hết.
Thẩm Dao nhíu mày, cắn chặt răng dụng sức muốn bức phá nhằm thoát khỏi những khối băng dây leo trên người.
Sau bao cố gắng của hắn, một tiếng "RẮCCC" nức nở vang lên. Tiếp theo đó là loạt âm thanh va chạm của những viên đá nhỏ rơi rớt xuống nền nhà tạo thành.
Không cần nhìn Thẩm Dao cũng thừa biết, hắn cuối cùng đã lấy lại được tự do thoát khỏi sự trói buộc.
Hắn vui vẻ khởi động lại tứ chi đã bị trói đến có phần hơn tê cứng, lại nhớ đến tình cảnh của mình khi nãy. Thầm mắng một tiếng:
"Mụ nội nó, con tang thi chết tiệt dám dùng dây trói lão tử. Đừng để ông đây bắt được mi đến lúc đó cho mi biến thành cục nước đá luôn!"
Mặc dù đang toàn lực chiến đấu cùng tang thi nhưng sự chú ý của Ngụy Quân toàn bộ đều đặt trên người Thẩm Dao.
Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng tự giải cứu bản thân thành công, đầu óc của y rốt cuộc cũng không phải chịu sự chi phối nữa.
Không biết có phải do tâm trạng được thả lỏng hay không, Ngụy Quân đột ngột xuất ra một đạo công kích vừa nhanh vừa mạnh lại vô cùng chuẩn xác về phía tang thi.
Không ngờ Ngụy Quân vậy mà lại tấn công nhanh, uy lực lại vô cùng mạnh khiến cho con tang thi trước mắt không kịp phòng bị cứ thế lãnh trọn một đạo sấm sét của y.
"BÙMMM" một cái, khói bay mù mịt không rõ tình hình hiện tại ra sao.
Ngụy Quân thừa cơ hội nó còn chưa kịp lấy lại phong độ đã nhanh chân phóng đến bên cạnh Thẩm Dao.
Lúc đến gần, y đưa tay gõ mạnh lên đầu hắn một cái, sau đó mắng: "Bị ngốc à? Sao tôi bảo cậu chạy cậu lại không làm theo?"
"Ây da, tôi không có ngốc. Anh mới là kẻ ngốc, cả nhà anh đều ngốc. Tự mình chui đầu vào chỗ chết lại còn ở đó mắng người khác ngốc!" Thẩm Dao suýt xoa phản bác.
Nghe hắn nói, Ngụy Quân cũng không thèm chấp nhất: "Sao cậu biết tôi tự chui đầu vào chỗ chết?"
"Một mình anh định liều mạng với hai con tang thi, đó không tự chui đầu vào chỗ chết thì là gì. Bộ anh nghĩ mình là Supper Man chắc!"
"Vì cái gì cậu lại nghĩ rằng tôi nhất định sẽ liều mạng? Ít nhất tôi cũng có dị năng, huống chi cũng không cần phải mang theo gánh nặng là cậu!"
"Anh!!!" Thẩm Dao tức giận giậm chân.
Ngụy Quân đưa mắt nhìn khắp người hắn, kiểm tra xem hắn có bị thương hay không. Miệng lại tiếp tục buông lời dạy dỗ:
"Tôi khuyên cậu tốt nhất nên bỏ ngay cái thói chống đối lại mệnh lệnh của tôi đi. Nếu như còn có lần sau, không cần chờ tang thi đến xé xác cậu ra. Tôi sẽ tự tay thủ tiêu cậu trước, nhớ đó!"
Nói rồi, y đưa mắt nhìn vào đám khói nơi con tang thi vừa bị đánh còn đang nằm ở đó. Trong làn khói mờ mịt, Ngụy Quân không thấy rõ tình hình hiện tại của nó. Chỉ thấy dường như nó đang cố sức gượng dậy.
Ngay lúc y còn chưa định được bước tiếp theo phải làm gì thì tên ngốc bên cạnh lại đột nhiên phá lên cười.
"Hahaha." Thẩm Dao ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
Ngụy Quân bên cạnh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn: "Cậu lại lên cơn điên gì nữa?"
Mặc dù đang rất mắc cười nhưng Thẩm Dao vẫn cố gắng kiềm chế, đưa tay run run chỉ về phía đám khói đang ngày một tản ra. Hắn run giọng nói: "Anh nhìn nó xem, haha bị nướng đến nổi đỉnh đầu bốc khói luôn rồi. Thân thể lại như que củi đang cháy bị người ta dập nước vậy, đen xì xì ra đấy!"
Nói rồi lại ôm bụng cười đến lợi hại, mà Ngụy Quân bên cạnh lại không thể nhìn rõ được như hắn.
Y thắc mắc hỏi: "Cậu có thể nhìn thấy sao?"
"Đương nhiên!" Thẩm Dao tự tin đáp.
Ngụy Quân nhìn nhìn hắn, lại cảm thán một câu: "Thị lực tốt thật!"
"Phải không?! Thật ra trước đây tôi cận rất nặng!"
"Cậu từng bị cận sao tôi lại không biết?!" Ngụy Quân vô cùng kinh ngạc nói nhưng đáp lại lời y chính là tiếng hét thật lớn của Thẩm Dao.
"Cẩn thận!"
Hắn vừa nhắc nhở, tay đã kịp đẩy y tránh sang một bên thoát khỏi đòn công kích của tang thi. Thẩm Dao sau đó thừa lúc nó chưa kịp xoay người đã nhanh tay xuất ra một nhánh băng nhọn phóng thẳng về phía nó.
Tương tự như những lần trước đây, con tang thi vẫn dễ dàng tránh được đòn công kích của bọn họ.
Ngụy Quân đứng một bên chứng kiến vội hoàn hồn, y cúi người nhanh chóng thu thập mấy balo chứa vật tư dưới đất lên. Sau đó chạy đến bên cạnh Thẩm Dao.
"Nơi này không nên ở lâu. Phải mau chóng rời khỏi."
Nói rồi không đợi Thẩm Dao đồng ý đã nắm chặt lấy tay hắn kéo như bay hướng cầu thang bộ đi tới.
Lúc bấy giờ lại nói đến con tang thi bên này nhìn thấy con mồi của mình đang tìm cách tẩu thoát, nó thân là kẻ đi săn cũng đâu thể đứng yên.
Lập tức vận dụng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, chỉ trong chớp mắt con tang thi đã bắt kịp hai người bọn họ. Lần này nó chỉ đứng im chắn ngay giữa lối đi của hai người bọn họ, bất ngờ lại không có ý định tấn công.
Cẩn thận quan sát biểu tình của nó một lúc, ngay khi Thẩm Dao cùng Ngụy Quân định liều mình xong lên tìm lối thoát thì chợt trông thấy từ sau lưng con tang thi đột nhiên xuất hiện vô số dây leo đang từng chút từng chút hướng chỗ bọn họ đang đứng, bò tới.
Không để mắc bẫy như lần trước khi rơi vào tình huống không phòng bị. Lần này Thẩm Dao cùng Ngụy Quân đều nâng cao cảnh giác, mắt vừa thấy dây leo bò ra cả hai không hẹn cùng hiểu ý nhau liền tách ra, lao sang hai bên.
Con tang thi thấy vậy cũng nhanh chóng bay theo tấn công Ngụy Quân.
Xem ra ngay từ lúc bắt đầu, mục tiêu của nó không phải là Thẩm Dao mà chính là y.
Cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, Ngụy Quân lập tức trở mình phòng thủ. Một người một thi cứ thế lại tiếp tục lao vào tấn công.
Mà Thẩm Dao bên này cũng không rảnh để thưởng thức, hắn bấy giờ đang lần theo nhánh dây leo được cho là động mạch chính dẫn đến chỗ kẻ điều khiển.
Nỗ lực tìm kiếm một lúc, nhánh dây leo theo đó dẫn hắn đến trước cánh cửa kho hàng mà con tang thi vừa nãy dùng để ẩn nấp.
Đứng trước cánh cửa lúc bấy giờ Thẩm Dao đang vô cùng thắc mắc. Hắn không hiểu vì cái gì cho đến thời điểm hiện tại, con tang thi bên trong vẫn không xuất hiện.
Phải chăng nó thích chơi trò ném đá giấu tay, đánh lén người khác?!
Nếu đúng là như vậy thì con mẹ nó quả thực rất biết chơi xấu nha!
Trầm ngâm suy nghĩ một phen, Thẩm Dao quyết định sẽ tiến vào bên trong xem xét tình hình.
Nếu đúng như những gì hắn đã nghĩ trước đó thì cho dù con tang thi kia có là tang thi Vương đi nữa, Thẩm Dao cũng sẽ không tha thứ quyết liều mình sống mái một trận ra hồn với nó.
Nghĩ là làm, hắn từng bước tiến về phía trước hít sâu một hơi đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa vào bên trong một chút nhưng chân hắn trước sau vẫn không nhích nổi một bước mà chỉ nhoài người, đưa mỗi đầu vào.
Không gian bên trong âm u, mù mịt khiến tầm nhìn của Thẩm Dao bị hạn chế, phải mất một lúc lâu mới có thể tiếp thu hình ảnh.
Trong khi vẫn còn chưa xác định được tình hình cụ thể bên trong. Thẩm Dao bấy giờ lại cảm nhận được dường như có một sinh vật nào đó đang từ phía dưới trường lên âm thầm quấn lấy cổ hắn.
Thẩm Dao căng thẳng đứng yên không dám cử động, hắn biết lúc này không thể bức dây động rừng chọc giận con tang thi bên trong.
Nhưng khi lia mắt nhìn xuống sàn nhà nơi bản thân đang đứng thì Thẩm Dao rốt cuộc cũng từ bỏ.
Trong đầu hắn lúc ấy chỉ còn biết mỗi hai từ "ghê tởm", mặc kệ tất cả. Hét thảm một tiếng: