Sau khi Thẩm Dao rời khỏi không lâu, Mộ Phàm cùng Lục Vân Nghi cũng viện lý do còn có công việc cần phải giải quyết liền nối đuôi nhau rời đi.
Để lại Ngụy Quân nằm bất động cho hai huynh đệ Lão Tam chăm sóc.
Cả hai vừa ra khỏi xe, Mộ Phàm liền lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay Lục Vân Nghi, một đường kéo anh đi về hướng Thẩm Dao vừa đi.
Không khí xung quanh lúc này có chút trầm lặng, tuy không hiểu vì sao Mộ Phàm lại trở nên kích động cũng không rõ y rốt cuộc muốn đưa mình đi đâu nhưng anh vẫn không lên tiếng, im lặng để y kéo đi.
Hai người đi được một khoảng, Mộ Phàm phía trước bất ngờ dừng lại.
Cũng may Lục Vân Nghi phía sau phản ứng kịp thời mới tránh không đâm sầm vào tấm lưng của người trước mặt.
Chậm rãi ngẩn đầu đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của Mộ Phàm, Lục Vân Nghi có chút không được tự nhiên.
Anh lên tiếng: "Cậu sao vậy?"
Câu hỏi vang lên, chờ mãi không có người trả lời, Lục Vân Nghi thậm chí còn nghi ngờ không biết Mộ Phàm có phải hay không, không nghe thấy.
Đang định hỏi lại lần nữa thì người trước mặt bất ngờ lên tiếng:
"Tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu như vậy là có ý gì?"
"Cậu nói gì tôi không hiểu?" Lục Vân Nghi quả thực không hiểu.
Anh dứt lời, người trước mắt đột nhiên từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía anh, trên gương mặt cương trực lúc này chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, sắc bén khiến Lục Vân Nghi cảm giác có chút không quen.
Mộ Phàm không lên tiếng, chỉ từng bước áp sát người trước mặt đến khi lưng anh chạm vào thân cây phía sau, rốt cuộc không còn đường lui. Y lúc này mới ngừng lại.
Giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của anh. Y trầm giọng:
"Tại sao lại quan tâm tên nhóc đó, tại sao lại lo lắng cho cậu ta. Cậu làm vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Mộ Phàm dứt lời, khoảng cách hai người lúc này đang được rút ngắn khiến Lục Vân Nghi cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của y, từng chút từng chút phả vào mặt mình.
Lông tơ trên mặt Lục Vân Nghi lay động khiến anh có chút ngứa ngáy.
"Tôi làm việc trước giờ đều có lý do!" Anh bình tĩnh đáp.
"Tôi đang hỏi lý do." Mộ Phàm tiếp tục truy hỏi.
"Tôi cảm thấy bản thân không việc gì phải nói với cậu!"
Không hiểu sao, Lục Vân Nghi lúc này lại đột nhiên giở chứng ương bướng.
Mộ Phàm nhìn ra anh là đang chống đối mình, trong lòng một chút khó chịu cũng không có. Chỉ là lửa giận âm ỉ khi nãy, giờ đây lại được dịp bộc phát.
Y im lặng tiến thêm một bước, thân thể hai người cơ hồ dán sát vào nhau. Chớp mũi chỉ còn cách 1cm là có thể chạm đến.
Bị áp sát bất ngờ khiến tâm tình Lục Vân Nghi trở nên hoảng loạn, lòng ngực bên trái đập mạnh liên tục không có quy luật.
Anh thậm chí còn cảm nhận được hai bên gò má cùng hai tai đang ngày một nóng lên, thiếu điều muốn xung huyết.
Giờ phút này đây Lục Vân Nghi lại cảm thấy vô cùng biết ơn khi hiện tại đang là buổi tối, sẽ không sợ bị đối phương nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng, xấu hổ của bản thân.
Cố trấn chỉnh lại "tâm tình thiếu nữ", anh có chút khó khăn lên tiếng.
"Cậu... đứng cách xa tôi một chút!"
Vừa nói vừa dùng hai tay ra sức đẩy đẩy thân hình có phần vạm vỡ đang đè trên người mình ra nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích.
"Cứ giữ như vậy." Mộ Phàm khàn giọng nói.
"Nhưng tôi cảm thấy không được thoải mái!" Lục Vân Nghi vẫn tiếp tục dùng sức đẩy mạnh nhưng không chút đá động.
"Tôi thoải mái là được!" Tên mặt dày nào đó lên tiếng.
Cả hai lại giằng co thêm một lúc, thật ra chỉ có mỗi mình Lục Vân Nghi là chủ động, Mộ Phàm từ lúc bắt đầu vẫn luôn bất động:>
Thấy tình thế vẫn không chút thay đổi, Lục Vân Nghi rốt cuộc chịu hết nổi mắng:
"Tên khốn nhà cậu...ưm ưm..."
Còn chưa nói hết câu, miệng liền bị người phía trước chặn lại. Trên môi lúc này có một vật gì đó mềm mại dán lên.
Đậu: Tao thề là trước khi đọc đến đây vẫn có không ít đứa bị lừa vì cái tiêu đề bên trên. Cứ ngỡ là nụ hôn của Nhân vật chính phải hong ^^ lầm to rồi các cưng ạ!
Lục Vân Nghi bất ngờ trợn mắt, nhìn khuôn mặt phóng to của Mộ Phàm trước mặt mình. Anh kinh ngạc đến nỗi quên luôn cả phản kháng. Trong đầu lúc này chỉ tồn tại một câu nói được lập đi lập lại:
"Cậu ta hôn mình... Mộ Phàm hôn mình... Mụ nội nó, nụ hôn đầu của lão tử, tên vương bát đản chết tiệt này!"
Vài giây trôi qua, vật thể mềm mại trên môi lưu luyến rời đi.
Lục Vân Nghi lúc này mới lấy lại tinh thần, hai mắt trừng trừng nhìn người trước mắt, hét lên nhưng vẫn không có gan lớn giọng.
"Cậu cậu cậu cậu... tên hỗn đản nhà cậu!"
Vừa mắng, anh vừa đưa tay lên định lau đi nơi vừa mới tiếp xúc thì Mộ Phàm đứng trước mặt đã nhanh tay ngăn lại.
Y nhíu mày lộ vẻ không hài lòng đối với hành động vừa rồi của Lục Vân Nghi nhưng lại không hề lên tiếng khiển trách mà chỉ tiếp tục hôn xuống, thêm một cái nữa.
Nhưng lần này lại diễn ra nhanh chóng, bốn cánh môi vừa chạm nhau liền lập tức rời ra.
Lục Vân Nghi lần nữa trừng mắt nhìn y. Ngón tay run rẩy chỉ về phía y, lên án:
"Cậu... này là đang làm gì hả?"
"Hôn cậu!" Mộ Phàm bình tĩnh đáp.
"Cậu.... lưu manh!"
Lục Vân Nghi cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, quả tim bên trái đang nhảy nhót điên cuồng khiến anh vô cùng bối rối.
Thấy anh rốt cuộc không thể lên tiếng phản bác mình nữa, Mộ Phàm lúc này mới trở lại vấn đề.
"Nói lý do. Nếu không nói, tôi sẽ hôn đến khi nào cậu chịu nói mới thôi."
Mộ Phàm vừa bá đạo nói, vừa nhanh chóng hành động hôn xuống môi Lục Vân Nghi một cái, phát ra âm thanh "Chụt"
Như để chứng minh lời nói của mình là thật.
Lục Vân Nghi lúc bấy giờ ngoài việc đờ người, trơ mắt nhìn tên sắc lang trước mặt giở trò ăn đậu hũ của mình ra. Anh hoàn toàn bất lực!
Mắt thấy anh vẫn im lặng không lên tiếng, Mộ Phàm định hôn thêm một cái. Y cuối đầu, nhắm đến đôi môi bên dưới mà hôn xuống lại chạm phải vật cản.
Nhìn lại, hóa ra là lòng bàn tay của Lục Vân Nghi, anh dùng tay che kín miệng mình lại. Tròng mắt lấp lánh nước, mang theo không ít phẫn nộ nhìn chằm chằm vào gương mặt Mộ Phàm không tha.
Đậu: Khác nào dụ dỗ công khai :v
Trông thấy bộ dạng ngây ngốc hiện tại của anh khác với dáng vẻ đạo mạo thường ngày. Mộ Phàm đột nhiên có loại xúc động muốn một ngụm nuốt trọn anh vào bụng.
Mang người này giấu đi, không để kẻ khác nhìn thấy!
"Rốt cuộc là nói hay không? Không nói tôi liền..."
Mộ Phàm còn chưa dứt lời, Lục Vân Nghi đã vội lên tiếng cắt ngang.
"Được rồi. Tôi nói!"
Thấy anh cuối cùng cũng chịu hợp tác, Mộ Phàm cũng thôi gây khó dễ để yên cho anh nói.
Lục Vân Nghi lần đầu tiên hướng Mộ Phàm ngập ngừng giải thích từng chút về dự định thăm dò, làm rõ thân phận thật sự của Thẩm Dao.
Không sai!
Lục Vân Nghi chính là đang nghi ngờ về sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Dao.
Anh là đang lo sợ về sự an toàn của cả đội, nhất là người luôn luôn đi bên cạnh Thẩm Dao.
Ngụy Quân!
Khai rõ đầu đuôi kế hoạch, đến khi kết thúc vẫn không thấy người phía trước lên tiếng.
Lục Vân Nghi có chút nôn nóng.
"Này, tôi đã nói hết những gì cậu muốn biết. Cậu định khi nào thả tôi ra đây?"
Nói rồi không quên dùng đầu gối đẩy hai cái vào chân Mộ Phàm nhưng lập tức bị y áp chế.
"Ngoan, đừng làm rộn!"
Y nhẹ nhàng nói, tay còn thuận thế vuốt ve mái tóc đen tuyền của anh. Cảm giác thân thể người bên dưới vì mất khống chế, run lên một cái khiến Mộ Phàm phi thường hài lòng.
Lục Vân Nghi còn đang đợi y thả mình ra, lại bất ngờ nhận được sự ôn nhu có phần ám muội từ y. Thân thể liền không tự chủ run lên một cái.
Thật con mẹ nó mất mặt =.=
"Đủ rồi đó. Giải thích cũng giải thích rồi. Cậu còn muốn sao nữa?"
Lục Vân Nghi là thẹn quá hóa giận, bất chấp hình tượng của bản thân. Cao giọng chất vấn.
Thấy anh thật sự phát hoả, Mộ Phàm cũng không định trêu chọc anh nữa.
Y nói: "Sao không nói trước với tôi?"
"Tôi không nghĩ cậu lại nhạy cảm đến vậy!" Lục Vân Nghi đáp.
"Không phải." Mộ Phàm cũng lên tiếng
"Hả?"
"Không phải nhạy cảm. Chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ người của tôi thôi."
"Ai là người của cậu?"
Căn bệnh mang tên "tò mò" của Lục Vân Nghi lại tái phát.
Nghe anh hỏi, Mộ Phàm lần nữa dùng ánh mắt tràn ngập vẻ nhu tình nhìn anh.
Chạm phải ánh mắt ấy của y, lông tơ trên người Lục Vân Nghi lần nữa trỗi dậy. Còn chưa kịp lên tiếng, bên tai đã vang lên giọng nói trầm ấm của ai đó.
Anh nói: "Chính là cậu!"
"......."
Lục Vân Nghi lần này triệt để đứng hình, đại não tạm thời ngưng hoạt động. Sau một lúc bận tiêu hóa ý nghĩa của câu nói vừa rồi, Lục Vân Nghi rốt cuộc đỏ mặt tía tai lên tiếng.
"Cậu... nói nhăng nói cuội cái gì. Ai là người của cậu. Tôi không....ưm!"
Còn chưa dứt lời, người phía trên đã lần nữa hôn xuống, nhanh chóng lấp kín miệng anh lại. Chưa hết còn thừa cơ hội anh không kịp phản ứng mà luồn đầu lưỡi vào trong.
Lục Vân Nghi đương không biết nên làm gì mới phải, liền cảm nhận được vật thể vừa trơn vừa mềm đang bá đạo xâm chiếm từng tất trong khoang miệng của mình.
Kinh hãi trước những gì đang diễn ra, Lục Vân Nghi theo bản năng ra sức phản kháng. Anh giãy giụa, hai tay dùng sức đánh liên tiếp vào lưng Mộ Phàm nhưng dường như chẳng có chút tác dụng.
Bằng chứng là ngưới phía trên chẳng những không tách ra mà còn hôn đến hăng say hơn.
Đầu lưỡi Mộ Phàm bá đạo xâm nhập từng ngóc ngách bên trong khoang miệng anh, liếm từng chút lên răng nanh của anh. Động tác chậm rãi như đang thưởng thức một thứ mỹ vị nhân gian vô cùng trân quý.
Sau khi liếm xong một lượt, lưỡi của y bắt đầu công cuộc truy đuổi chiếc lưỡi xinh đẹp của Lục Vân Nghi.
Một bên kiên quyết quấn lấy, một bên ra sức né tránh. Hai người không chỉ xảy ra xung đột cơ thể, mà nội chiến bên trong cũng không kém phần kịch tính.
Cảm giác khi hai chiếc lưỡi chạm vào nhau, lập tức xuất hiện một luồng điện vô danh chạy dọc khắp cơ thể. Lục Vân Nghi hoảng hốt càng ra sức tránh né hơn nhưng không gian bên trong có hạn. Chiếc lưỡi cũng chẳng chạy được bao xa, ít nhiều cũng va chạm vào nhau.
Hơn hết, dường như việc làm của anh đang bị phản tác dụng, chẳng những không khiến Mộ Phàm thoái lui mà ngược lại. Từng cử chỉ, động chạm như có như không của anh càng châm thêm ngọn lửa chiếm hữu trong y.
Cảm nhận được bụng dưới càng lúc càng nóng hơn, kết hợp với những cử chỉ e thẹn của người dưới thân.
Mộ Phàm như sắp không thể kiềm chế được bản thân, vội đưa tay vòng qua chiếc lưng mảnh khảnh của Lục Vân Nghi, đặt lên chiếc eo thon thả của anh, cảm nhận được xúc cảm mềm dẻo khiến kẻ khác lưu luyến không thôi.
Bá đạo siết mạnh một cái, thân thể hai người càng dán sát vào nhau hơn, bốn cánh môi khắng khít không một kẽ hở khiến nụ hôn hiện tại càng thêm sâu hơn >///<
Sau một vài động tác kháng cự dư thừa, Lục Vân Nghi rốt cuộc đầu hàng. Để mặc người phía trên càng quấy hôn mình.
Trong đầu anh lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác thoải mái bên trong khoang miệng cùng một chút ừm... mê muội không dứt!
Đậu: Sa đọa rồi anh ưi ^_^
Phong cảnh xung quanh hai người khi ấy cũng trở nên thật yên tĩnh, ngoài ánh sáng le lói của những ánh đèn trong xe ra.
Hình ảnh hai nam nhân ở cùng một chỗ dưới gốc cây cổ thụ kia, càng trở nên sáng mù mắt chó hơn =))))
Đậu: Có đứa nào tưởng tượng đến cảnh, hai ông đang ôm hôn thắm thiết thì đùng một cái. "Người hùng sát phong cảnh" Thẩm Dao của chúng ta xuất hiện hông... Coi bộ cũng vui lắm à nghen :>
Đậu: Qua Chap này tao cảm thấy "mấy thằng lù lù, vác lu chạy thật" :v
Phàm Phàm coi vậy mà nhanh tay hơn cả nam chính a~~ trong khi Ngụy Ca còn chưa chấm mút được chút gì thì "đàn em" của ảnh đã hôn cmn lưỡi với Crush luôn rồi :))
Thiết nghĩ trong khoảng này, Ngụy Ca nên thành thật học tập huynh đệ mình nha.
P/S: Lần đầu miêu tả cảnh hôn >< nhớ cmt cho tao xin cái nhận xét.