Cả hai bàn bạc thêm một lúc, Thẩm Dao sau đó liền đi chuẩn bị. Đợi đến khi hắn gần xong Ngụy Quân đã tranh thủ ra ngoài trước một bước, Thẩm Dao cũng nhanh chóng theo sau y.
Ngụy Quân đi rất nhanh, Thẩm Dao ba bước hóa hai bước chạy phía sau còn muốn đuổi theo không kịp. Đợi đến khi tiếp cận được Ngụy Quân, thứ bên cạnh y khi ấy lại khiến hắn một phen kinh ngạc.
Trước mắt Thẩm Dao lúc này, một chiếc môtô màu đen phân khối lớn đang 'hiên ngang' đập thẳng vào mắt hắn. Nhìn sơ trông nó khá giống những chiếc xe đua đã được đập lên với phần đầu đồ sộ được gắn thêm phụ kiện, phần đuôi vừa nhọn lại vừa cao.
Với thiết kế bánh sau to hơn bánh trước giúp tạo độ ma sát lúc chạy, làm giảm tỉ lệ té ngã lúc quẹo cua hoặc thắng gấp khi đang chạy với tốc độ cao. Những phụ kiện xung quanh thân xe được làm từ nguyên liệu hoàn hảo nhất, với chất lượng vô cùng tốt nhưng cân nặng lại khá nhẹ so với vẻ bề ngoài. Điều này giúp cho việc di chuyển trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những chiếc xe cùng loại. Bề ngoài trông cũng khá mượt mắt với thiết kế cân đối, màu sắc dễ nhìn hoàn toàn không có vẻ thô như những chiếc khác.
Tuy không phải là dân chơi xe chuyên nghiệp nhưng ít ra Thẩm Dao cũng thường hay xem TV cập nhật tin tức. Theo như trong trí nhớ của hắn, nếu không lầm thì đây chắc chắn không phải là loại xe đua bình thường mà chính là MV Agusta F4CC* thuộc dòng sport-bike. Sở hữu khối động cơ 1.078cc với công suất cực đại hơn 200 mã lực cùng vận tốc tối đa lên đến 315km/h. Là một trong những chiếc môtô đắc nhất Thế Giới, chỉ được sản xuất đúng 100 chiếc.
Tham lam ngắm nhìn thêm một lúc, cũng không biết Thẩm Dao nhà chúng ta lúc này đang nghĩ đến chuyện hay ho gì, trên gương mặt 'ngoan hiền' lại thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng, xấu hổ mà đáng lẽ chỉ thiếu nữ mới có.
Hắn tỏ ra thẹn thùng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh này kì ghê, sao lại không báo trước để người ta còn chuẩn bị!"
Thấy hắn đột nhiên lên cơn, nói điên nói khùng cái gì không rõ. Ngụy Quân đứng bên cạnh vô cùng thắc mắc: "Chẳng phải khi nãy đã bảo cậu chuẩn bị rồi à?!"
"Nhưng anh cũng đâu có nói rằng chúng ta sẽ đi bằng xe này đâu!" Thẩm Dao vẫn là nhẹ giọng.
"Phải nói sao? Tôi nghĩ nó không cần thiết." Ngụy Quân vô tư đáp.
"Sao lại không cần thiết. Huống hồ... hai chúng ta ra ngoài vào giờ này liệu có khiến người khác nghĩ ngợi không?"
"Kẻ nào dám... "
Ngụy Quân vừa định nói: "Kẻ nào dám mách lẻo. Trừng phạt kẻ đó!"
Nhưng đột nhiên lại nhớ đến câu nói không rõ đầu đuôi cùng vẻ khác thường trên gương mặt của Thẩm Dao, Ngụy Quân nghĩ dường như đã hiểu ra được vấn đề. Sau đó liền dứt khoát hỏi:
"Cậu không phải cho rằng tôi là đang đưa cậu đi chơi, thậm chí là hẹn hò vào giờ này bằng chiếc môtô này chứ?!!" Y hỏi, trong giọng nói còn mang theo ý tứ châm chọc.
Thẩm Dao đứng ở đối diện vẫn còn đang mê mang đáp: "Cái kia..."
Hắn còn định nói "Còn không phải sao? Anh không cần ngại, tôi hiểu được mà!"
Nhưng lúc đó, bên tai lại vang lên tiếng cười trêu chọc của Ngụy Quân: "Không phải chứ? Cậu sao lại có thể cho rằng.... hahaha"
Y vừa nói vừa nhìn đến bộ dạng sửng người hiện tại của Thẩm Dao mà cười đến quên trời quên đất, quên luôn cả hình tượng.
Còn người nào đó lại đang trong trạng thái biến đổi cảm xúc, chuyển từ ngại ngùng sang trào máu =))
Hắn vốn chuẩn bị tinh thần, tích góp thù mới hận cũ lại một lần. Chờ Ngụy Quân cười xong sẽ nhắm thẳng vào mặt y mà chửi cho hả giận.
Nhưng bất quá, sau khi cười xong cũng không để Thẩm Dao có cơ hội mắng chửi người. Ngụy Quân đã nhanh tay đem ném mũ bảo hiểm về phía hắn, tuy có chút bất ngờ nhưng Thẩm Dao vẫn phản ứng kịp thời, lập tức bắt lấy. Bên tai khi ấy vừa vặn vang lên giọng nói của Ngụy Quân.
"Được rồi, đừng đứng ngẩn ở đó nữa, mau chóng đội mũ vào rồi lên xe. Chúng ta phải trở về trước khi trời sáng!"
Ngụy Quân nói xong liền lập tức hành động, Thẩm Dao chưa từng nhìn thấy bộ dạng y khẩn trương như vậy. Chắc chắn phải là chuyện gì đó rất quan trọng khiến hắn muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn nhấc mông leo lên xe y.
Sau khi chắc chắn người phía sau đã lên xe, Ngụy Quân liền nhanh chóng khởi động máy. Thẩm Dao ngồi ở phía sau còn chưa kịp chuẩn bị, không nghĩ đến y còn chưa thông báo đã bất ngờ lên ga, tăng tốc khiến hắn suýt chút ngã ngược ra sau. Hai tay Thẩm Dao khi ấy theo bản năng ôm chầm lấy eo Ngụy Quân.
Một phen giật mình kinh hãi, Thẩm Dao sau đó còn chưa định thần đã nghe thấy người trước mắt cười nhẹ một tiếng. Nhớ đến tình huống mất mặt vừa rồi, hắn tức giận định đưa tay đánh y nhưng lại đồng thời nhận ra bản thân vốn còn đang ôm chặt lấy eo người ta không buông. Còn tay đâu nữa mà đánh!
Nhìn nhìn một lúc, Thẩm Dao có chút ngại ngùng muốn rút tay lại nhưng Ngụy Quân phía trước dường như biết được hành động của hắn. Đợi đến lúc Thẩm Dao nới lỏng vòng tay, y cũng vừa vặn lên tiếng:
"Nếu không muốn bị ngã cho sấp mặt thì tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Thẩm Dao vừa định thu tay, nghe y nói xong, cơn nóng giận khi nãy chưa kịp xả ra lại được dịp bộc phát:
"Anh nói ai ngu ngốc. Chuyện vừa rồi tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!"
Nghe khẩu khí tức giận của hắn, Ngụy Quân vui vẻ đáp:
"Tôi nói, cậu cũng không phải con gái, đừng suốt ngày mơ mộng rồi lại lo sợ bản thân mất giá. Huống hồ tôi cũng không phải dạng người không có mắt thẩm mĩ!"
Thẩm Dao nghe xong tức đến điên rồi, hắn đã cố nhịn rồi lại nhịn nhưng cái tên vô sỉ trước mặt vẫn được nước làm tới khiến hắn thật sự phát hỏa:
"Con gái cái đầu nhà anh? Anh mới là con gái. Cả nhà anh đều là vịt trời*!"
Hắn vừa mắng, hai tay đặt trên eo Ngụy Quân cũn thu lại. Nào ngờ người phía trước không nói không rằng đã lập tức tăng ga, chiếc xe bình thường chạy với vận tốc 80km/h đã nhanh đến chóng mặt. Nay Ngụy Quân lại lên ga vượt quá ba con số, tốc độ di chuyển của nó còn khủng khiếp hơn.
Thẩm Dao lần nữa bị bất ngờ giựt ngược người ra phía sau một cái, hai tay liền lập tức trở về vị trí cũ, vô thức ôm chặt lấy eo Ngụy Quân lần nữa. Nhưng tên ngốc nào đó lại không hề phát hiện, trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm đó là "mình vẫn còn sống!"
Cảm nhận được lực đạo đang siết chặt ở eo, khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Ngụy Quân cũng theo đó nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Y khi ấy vẫn còn đang nghĩ: "Muốn thu liền thu? Đâu có dễ. Tôi chưa cho phép cậu thu được sao?!!"
Người phía trước vui vẻ, kẻ phía sau giờ phút này chỉ có thể tận lực hít thở vì những trận gió lạnh đang rít rào xuyên qua người hắn. Từng đợt từng đợt lướt qua, tát thẳng vào mặt khiến Thẩm Dao vừa rét lại vừa đau. Không khỏi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tên âm hiểm Ngụy Quân này có phải hay không đang muốn lợi dụng thời cơ trả thù hắn?!!
Nhắc mới nhớ, tính đến thời điểm hiện tại Thẩm Dao vẫn không biết bản thân đang bị Ngụy Quân mang đi đâu. Nếu y thực sự định đưa hắn đi thủ tiêu* thì đừng hòng, Thẩm Dao chính là cái gì cũng không có chỉ có mỗi sức mạnh sinh tồn, nếu không hắn cũng không sống được đến ngày hôm nay.
Vội tính toán một chút, Thẩm Dao sau đó rút ra được kết luận trước mắt chỉ có thể tới đâu hay tới đó. Binh đến tướng chặn, nước đến đá ngăn Thẩm Dao quyết định trước khi địch động, ta tốt nhất vẫn yên lặng xem xét tình hình. Huống hồ với tình trạng hiện tại của hắn, muốn cùng y tranh chấp vốn là chuyện không thể. Ai bảo hắn ngu ngốc ngồi trên xe người ta làm chi, không chừng đến lúc bị mang đi bán vẫn còn chưa hay biết chứ đừng nói đến chuyện đối đầu cùng Ngụy Quân.
Xe chạy được một lúc, cảm giác người phía sau đột nhiên an phận, không nói càng không quấy. Ngụy Quân vừa hài lòng lại thắc mắc không biết cậu ta đã ăn trúng thứ gì hoặc gặp phải vấn đề gì. Nếu không thì sao một người ồn ào, dễ kích động như Thẩm Dao lại có thể giữ im lặng lâu đến thế?!!
Ngụy Quân cũng từng nghĩ đến một vài nguyên nhân nhưng rồi sau đó vì không đủ sức thuyết phục liền bị y nhanh chóng ném ra sau đầu, quay lại tập trung tinh thần lái xe.
Trở lại thời điểm hiện tại đương là buổi tối, chưa kể tầm nhìn hạn hẹp, trên đường lại xuất hiện không ít chướng ngại vật gây cản trở, nhất là tang thi. Những sinh vật khát máu thường thích hoạt động vào ban đêm, kẻ thù không đội trời chung của bọn họ.
Tuy cung đường xe đang chạy thuộc vùng ngoại ô, trên đường thông thoáng rất ít tang thi nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là, Ngụy Quân theo đó lợi dụng địa hình cho xe lao nhanh trên đường.
Vào thời điểm không ánh sáng nhân tạo như hiện tại, trong bóng đêm dài đặc. Tiếng động cơ cùng ánh sáng phát ra từ chiếc moto càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, trông không khác gì mũi tên mang theo ngọn lửa đỏ rực, một đường xuyên thẳng qua màn đêm tĩnh mịch. Gió đêm ở Mạt Thế mang theo mùi máu tanh lạnh lẽo thấm qua từng tất da thịt trên người, chiếc xe chở theo hai người Ngụy - Thẩm cứ thế một đường thuận lợi rời khỏi vùng ngoại ô, tiến vào khu vực trung tâm thành phố P.
Vì hiện tại đang là buổi tối, Thẩm Dao lại không thể như Ngụy Quân phân biệt được phương hướng. Chính vì lẽ đó nên hắn chỉ có thể mang theo tâm trạng lo lắng, bất an cắn răng ngồi phía sau để Ngụy Quân muốn đưa đi đâu thì đi.
Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại, người trên xe lần lượt bước xuống. Thẩm Dao lúc này mới vội lấy đèn pin ra soi khắp xung quanh một lượt. Hắn sau đó kinh ngạc phát hiện, Ngụy Quân vậy mà lại đưa hắn trở lại khu TTTM ban sáng.
Còn chưa kịp lên tiếng hỏi rõ nguyên nhân vì sao phải quay lại đây vào giờ này thì Ngụy Quân đứng bên cạnh đã nhanh hơn hắn một bước. Y đưa tay cầm lấy cánh tay đang nắm giữ đèn pin gây loạn của Thẩm Dao lại, sau đó trầm giọng nói.
"Đừng làm rộn. Cậu hẳn không thích tự mình mời gọi tang thi đến chơi cùng chúng ta vào lúc này đâu!"
Y nói, Thẩm Dao suýt chút tự tát vào mặt mình. Hắn dẫu sao cũng từng nghiên cứu, học cách sinh tồn ở Mạt Thế. Ấy vậy mà hiện tại lại không biết sống chết, còn dám cầm đèn pin quơ loạn trong đêm. Hành động ngu ngốc không khác gì trực tiếp mời gọi "Các huynh đệ tang thi hãy mau đến đây xơi tái bọn ta đi!".
Con mẹ nó, sao hắn có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được. Vừa nghĩ, Thẩm Dao vừa định tắt đi đèn pin thì người bên cạnh lại lần nữa đưa tay ngăn cản. Thẩm Dao nhìn nhìn bàn tay đang đặt trên tay hắn lúc này, khó hiểu. Còn chưa đợi hắn lên tiếng, Ngụy Quân đã nói nhỏ:
"Chỉnh nhỏ lại một chút, không nhất định phải tắt. Chúng ta còn phải nhờ vào ánh sáng làm một số việc, chỉ cần đừng quá gây chú ý đến bọn tang thi là được."
Thẩm Dao đứng một bên nghe y nói, chợt nhớ đến vấn đề quan trọng cần hỏi lúc đầu. Vì thế hắn liền nhỏ giọng: "Sao lại muốn đến đây vào giờ này? Anh định làm gì?"
Thấy hắn cuối cùng cũng nhịn không được thắc mắc, Ngụy Quân nghe xong không nhanh không chậm đáp: "Tôi muốn lấy chút đồ, chờ lát nữa cậu nhớ theo sát phía sau. Cẩn thận hành động!"
"Lấy đồ? Anh không phải đánh rơi thứ gì chứ?"
"Không phải. Là vật tư."
Nghe y đáp, Thẩm Dao lại càng thêm khó hiểu. Vật tư... chẳng phải lúc sáng bọn họ vừa thu thập xong sao? Giờ lại muốn lấy thêm??
"Anh đừng nói là..." hắn nghi hoặc hỏi, không ngờ còn chưa kịp nói xong đã nhận được câu trả lời.
"Phải! Hành động lần này không liên quan đến nhiệm vụ của đội." Ngụy Quân bình tĩnh đáp.
Thẩm Dao giật mình, không nghĩ y vậy mà lại thẳng thắng thừa nhận: "Vậy... lấy xong chúng ta phải mang đi đâu?" Hắn lại tiếp tục hỏi.
Đối với mọi câu hỏi của Thẩm Dao, Ngụy Quân dường như đã chuẩn bị hết tất cả. Y lúc này vô cùng tự nhiên đáp:
"Vào không gian!"
____________________________________
*MV Agusta F4CC
Mẫu sport-bike của hãng MV Agusta tuy trông có vẻ khá đơn giản nhưng lại được bán với mức giá khá cao (120.000 USD/1chiếc = 2.785.032.250 Vnd) Đứng thứ 16 trong TOP.20 xe môtô đắt nhất Thế Giới năm 2018.
MV Agusta F4CC sở hữu khối động cơ 1.078cc với công suất cực đại hơn 200 mã lực cùng vận tốc tối đa lên đến 315km/h. Chỉ được sản xuất đúng 100 chiếc duy nhất!
*Vịt trời: Con gái
*Thủ tiêu: Giết người bịt đầu mối.
Đậu: Tao luôn cảm thấy, việc đặt tên Chương là một vấn đề vô cùng nan giải:(( Các mày có đồng cảm với tao không?!