Nam Chính Tránh Xa Ta Ra

Chương 41: Mối quan hệ chỉ anh và tôi biết!



Thừa dịp con tang thi vẫn chưa tiếp tục tấn công Ngụy Quân đã âm thầm kiểm tra vết thương dưới chân.

Phát hiện khớp xương ở gót chân dường như đã nứt, cũng may còn chưa bị đánh nát. Nếu miễn cưỡng có thể di chuyển được vài ba bước, tránh được vài đòn công kích của tang thi.

Y bên này vừa nghĩ, bên kia con tang thi đã chủ động đánh tới.

Nó không đánh trực tiếp về phía Ngụy Quân mà lại xuất một kích xuống đất, mặt đất dưới chân lập tức trồi lên một đường đâm thẳng đến chỗ y.

Cũng may y phản ứng kịp thời nhanh chóng tránh người sang một bên, hai tay đồng thời dùng "Lôi Kích Nhẫn" đánh trả.

Cả hai lao vào quyết đấu.

Con tang thi liên tục tấn công tới tấp về phía Ngụy Quân mà y vì vướng phải hai cái chân đau nên chỉ có thể tận lực né tránh.

Đôi lúc cũng tranh thủ chút sơ hở để phản công nhưng xem chừng chẳng hề hấn gì với nó.

Ngụy Quân trái né phải né một lúc, hai chân vốn bị thương lại phải hoạt động quá mức cũng bắt đầu biểu tình.

Với tình hình hiện tại cho thấy nếu y vẫn cứ tiếp tục có lẽ sẽ thật sự trở thành tàn phế.

Mặc dù Ngụy Quân chưa bao giờ thử tưởng tượng bộ dạng bản thân bị mất đi đôi chân sẽ trông như thế nào nhưng xem chừng cũng chẳng phải hình ảnh tốt đẹp gì cho cam.

Thế nhưng nếu không di chuyển thì e rằng không chỉ đơn giản là mất đi đôi chân mà ngay cả mạng cũng không còn.

Ngụy Quân lại không phải là hạng người quá xem trọng vẻ bề ngoài.

Chỉ là một đôi chân thôi mà, mất rồi cũng có thể dùng vật khác thay thế nhưng còn mạng thì không!

Nghĩ rồi lại tiếp tục cắn răng né tránh.

Y một bên ra sức phòng thủ mà phía đối diện, con tang thi lại muốn dồn y vào chỗ chết nên càng liều mạng đánh tới.

Sau một lúc giao chiến, con tang thi rốt cuộc thành công dồn Ngụy Quân vào thế bị động bằng cách tạo một cái lồng bằng đất vây lấy y.

Ngụy Quân lúc đầu còn sử dụng Lôi Kích Nhẫn để phá vỡ cái lồng nhưng cứ hễ y phá một cái thì bên trong lại xuất hiện thêm một cái.

Điều đáng nói là cứ mỗi lần như vậy, khoảng cách giữa y và cái lồng lại càng thêm rút ngắn.

Có lẽ ngay từ đầu, ý định của con tang thi chính là muốn dùng cái lồng bằng đất này ép chết kẻ tàn tật "tạm thời" là Ngụy Quân.

Quả nhiên chết rồi mà vẫn còn độc ác!

Yên lặng động não, Ngụy Quân hiện tại vẫn chưa tìm được cách giải quyết nên trước mắt chỉ có thể dừng lại việc phá hủy chiếc lồng, tạm thời duy trì khoảng cách nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là kế sách hay.

Cùng lúc đó cơn đau dưới chân đột nhiên bùng phát dữ dội khiến y khó lòng đứng vững, buộc phải ngồi bệch xuống đất.

Nhưng khi mông vừa mới chạm đất, cả người Ngụy Quân lập tức như rơi vào bãi sình lầy không lối thoát.

Y càng cố vùng vẫy lại càng lún sâu.

Đến nước này Ngụy Quân mới thực sự biết được ý đồ của con tang thi.

Hóa ra nó không muốn dùng phương thức ép chết mà là muốn chôn sống y!

Mắt thấy đất cát xung quanh đã dâng đến ngực, Ngụy Quân rốt cuộc từ bỏ kháng cự. Khẽ cười nói:

"Hừ... tâm kế sâu độc như vậy rồi ai độ cho mày!"

Nói rồi yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ xung quanh có xảy ra chuyện gì đi nữa.

Không một ai có thể lý giải được hành động lúc này của Ngụy Quân vì ngay cả bản thân y dường như cũng không tài nào giải thích.

Vốn chẳng muốn chết một cách vô dụng lại còn vô cùng lãng xẹt như vậy nhưng Ngụy Quân đã thật sự hết cách.

Nếu đã không còn đường sống thì dù có cố vùng vẫy la hét đi nữa cũng chẳng ích gì, chỉ tổ mất hình tượng.

Đậu: Ủa ủa sao ở trên anh nói không xem trọng vẻ bề ngoài mà??? Anh nói vậy rồi ai chơi lại anh, anh tự chơi một mình đi:v

Để bảo vệ hình ảnh cao lãnh, lạnh lùng của mình.

Ngụy Quân quyết định dù có chết cũng phải chết một cách thật tiêu soái....



Bất quá trời không phụ lòng người.

Ngay khoảng khắc cả người gần như bị nhấn chìm dưới lòng đất Ngụy Quân chợt cảm giác được nguồn khí lạnh bao quanh thân thể.

Một lực đạo mang theo hàn khí bao lấy y giúp y thoát khỏi vũng bùn lầy.

Sau khi được đưa lên khỏi mặt đất, Ngụy Quân lúc này mới phát hiện cái lồng bằng đất đã biến mất.

Còn chưa hết kinh ngạc, bên cạnh đã vang lên tràng cười quen thuộc: "He he..."

Ngụy Quân: "........"

Thẩm Dao đang từng bước tiến đến chỗ y, vừa cười vừa lên giọng mỉa mai:

"Anh sao vậy? Ngạc nhiên lắm hả?? Chắc không ngờ tôi có thể theo được đến đây lại còn kịp thời cứu anh một mạng?!"

Ngụy Quân khi thấy hắn quả thực có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày hỏi:

".... Sao cậu lại ở đây? Bọn người Mộ Phàm dám thả cậu đi?"

Vì chân đang bị thương không thể đứng lên nên y đành giữ nguyên tư thế ngồi dưới đất ngước mắt lên nói chuyện cùng hắn.

Ấy vậy mà ai kia không biết tốt xấu đã đành, không ngồi xuống thì thôi đằng này lại còn bày ra tư thế hai tay chống nạnh, ưỡng cao đầu khí thế bừng bừng mỉa mai xéo sắc với Ngụy Quân.

"Anh nói xem bọn họ làm sao dám. Ngụy đội trưởng một khi đã hạ lệnh thì có trời dám cãi, cơ mà cũng may còn có tôi là ngoại lệ nha..."

Hắn hăng hái nói, Ngụy Quân ngồi bên dưới lại một bộ dạng vô cùng tập trung nhìn chằm chằm vào cái miệng đang mấp máy kia.

Không hề để ý đến ánh nhìn khác lạ của y, Thẩm Dao vẫn tiếp tục khoác lác.

"Lúc đầu tỉnh lại tôi vô cùng tức giận, thật muốn làm lớn một trận đòi bọn họ thả ra nhưng nghĩ lại đó không phải là cách hay."

"Sau một hồi suy nghĩ tôi bắt đầu dụ dỗ bọn họ nhưng anh thử nghĩ xem, những kẻ đi theo anh có kẻ nào đầu óc được bình thường không hả? Tôi bỏ thời gian, tốn cả đống nước bọt vẫn không lay chuyển được bọn họ nên cuối cùng đành phải dùng kế."

Thẩm Dao huyên thuyên không ngớt, Ngụy Quân một chút cũng không cảm thấy phiền ngược lại còn cho rằng hắn thật đáng yêu.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Dao lại khiến Ngụy Quân triệt để hóa đá.

Thẩm Dao nói: "Tôi nói với họ rằng tôi với anh chính là loại quan hệ sinh tử không rời, hai người một mạng trời đất cũng không thể cách ngăn."

Nói rồi sợ Ngụy Quân không hiểu, Thẩm Dao còn đặc biệt giải thích:

"Tóm lại chính là mối quan hệ chỉ anh và tôi biết!"

Ngụy Quân: ".........."

"Cũng như anh không muốn tôi gặp nguy hiểm, tôi ngược lại cũng không muốn bỏ anh một mình."

"Nếu như anh có mệnh hệ nào, tôi nhất định sẽ một lòng giữ gìn trinh tiết, tuẫn táng* theo anh!"

Đậu: Liêm sỉ con ơi =))

Ngụy Quân nghe xong gần như lập tức thốt lên: "Hoang đường!"

Âm thanh y phát ra có chút run rẩy, khóe môi giần giật không biết có phải do tức giận hay không.

Từ trên cao nhìn xuống thấy được vẻ mặt như khỉ ăn ớt của y, Thẩm Dao đặc biệt nhịn cười muốn nội thương. Thầm nghĩ:

"Cho ngươi buồn nôn chết luôn để xem sau này còn dám lừa gạt bổn đại gia nữa không!"

Nghĩ rồi ngoài mặt lại bày ra vẻ dửng dưng nói: "ậy ậy đừng không biết lịch sự cắt ngang thế chứ. Tôi còn chưa kể đến đoạn hấp dẫn đâu!"

Dứt lời lại tiếp tục ba hoa.

Hai người lại bắt đầu tôi nói anh nghe, không một ai trong cả hai phát hiện phía sau có một bóng dáng cứng nhắc đang nghiên đầu nhìn chằm chằm bọn họ.

Kẻ đó chính là con tang thi định thừa dịp Ngụy Quân không chú ý muốn ra tay đánh lén nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Ngụy Quân ở cùng với Thẩm Dao, nó lại quên mất cần phải làm gì.

Nếu hiện tại bộ não còn hoạt động chắc chắn nó sẽ nghĩ rằng bản thân không biết đã tạo nghiệp gì.

Nó chỉ đi giết người thôi mà, có cần độc ác đến nỗi đem nó trở thành bóng đèn chói mù mắt chó thế không hả???



Mặc dù khắp người đều thương tích như Ngụy Quân vẫn cảm nhận được luồng sát khí đang ngày một tiếp cận bọn họ.

Khẽ nhíu mày, y lập tức nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Dao đề phòng nhưng tên ngốc nào đó lại không hề để ý, chỉ lo chuyên tâm khoác lác.

Thấy hắn không để ý đến mình, Ngụy Quân lại không thể nói huỵch toẹt ra tránh đánh rắn động cỏ.

Hết cách, y đành phải dùng đến roi điện tạo sự chú ý với Thẩm Dao.

Sau khi thu hồi lại nguồn điện, chiếc roi trong tay Ngụy Quân liền trở nên mềm mại y hệt như một con rắn bò đến quấn lấy chân Thẩm Dao.

Mà tên nào đó vốn hăng say lại đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó đang ngọ ngậy, cố leo lên người mình.

Toàn thân Thẩm Dao trên dưới lập tức cứng đờ, miệng bắt đầu la hét trong hoảng sợ:

"Rắn... có rắn... Ngụy Quân cứu mạng a, có rắnnnnnn!"

Ngụy Quân: ".........."

Con tang thi: "..........."

"Huhu" Thẩm Dao vừa la hét ầm ĩ vừa chạy vòng vòng xung quanh Ngụy Quân.

Vốn chẳng muốn đánh rắn động cỏ nhưng cuối cùng lại trở thành "lạy ông tôi ở bụi này", tránh không được còn dẫn rắn cắn gà nhà.

Ngụy Quân đau đầu nhìn Thẩm Dao vừa chạy vừa la: "Rắn aaaaa rắn.... Ngụy Quân cứu tôi. Có rắn, Ngụy Quân...."

Thẩm Dao sợ hãi chạy vòng vòng, hai chân không ngừng giẫm đạp lung tung muốn đem thứ được xem là rắn dưới chân ném đi thật xa.

Thấy hắn giẫm a giẫm, Ngụy Quân sợ lát nữa đây hắn không kiềm chế được mà giẫm luôn mình.

Sầu não thở ra một hơi, đưa tay thu lại chiếc roi bám trên chân Thẩm Dao về.

Thầm nghĩ không biết rốt cuộc Thẩm Dao lúc ấy đã tồn tại ra sao khi không có y bên cạnh.

Đúng lúc đó, bóng đèn bất đắc dĩ là con tang thi rốt cuộc mất hết kiên nhẫn.

Nó nhanh nhẹn lao về phía Thẩm Dao còn đang hoảng sợ không hề có chút phòng bị.

Ngụy Quân ngồi dưới đất nhìn thấy lập tức căng thẳng thốt lên: "Cẩn thận."

Y dứt lời, Thẩm Dao theo phản xạ có điều kiện quay đầu về sau bất ngờ trông thấy bộ móng vuốt đen xì đang lao nhanh về phía mình.

Ngay khi cả người sắp sửa bị tang thi tóm lấy, hắn lúc này mới chợt nhớ ra phải dùng đến dị năng.

Thẩm Dao tức khắc định thần sau đó hô lên khẩu hiệu: "Kết."

Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một tầng băng vừa cao vừa dày ngăn cách hắn và con tang thi.

Sau khi thành công tránh được một đòn, Thẩm Dao liên tiếp lùi về sau ba bước nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào lớp băng phía trước lần nữa hô lên: "Phá!"

Ngay sau đó, kèm theo giọng nói của hắn chính là âm thanh vỡ vụn của những mảng băng vang lên.

Một chiêu này của Thẩm Dao chẳng những có thể làm nổ tung lớp băng do hắn tạo ra mà còn có thể nổ banh xác đối thủ ở cự ly gần.

Tuy nhiên khi Thẩm Dao cẩn thận kiểm tra một lượt mới phát hiện ngoài những mảng băng bị vỡ ra, xung quanh năm dặm không có lấy một xác người.

Hắn nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Quân cũng đang bất động nhìn hắn.

Ngay khi ánh mắt cả hai chạm nhau, chẳng đợi Thẩm Dao lên tiếng thắc mắc Ngụy Quân đã tự động giải thích:

"Tôi quên nói với cậu, nó biết độn thổ!"

_______________________________________

*Tục tuẫn táng: là phong tục có từ thời cổ đại rất xưa tại Trung Quốc, trước thời Thương.

Tuẫn táng có nghĩa là bắt người thân, cung tần quý phi, nô tài thậm chí là súc vật đem đi giết chết để được chôn cùng người chết.

Kẻ tuẫn táng hay bồi táng có thể do ép buộc hoặc tự nguyện.

Đậu: còn Dao Dao chính là cam tâm tình nguyện chết theo chồng nó:v