Nam Chính Tránh Xa Ta Ra

Chương 5: Không gian,dị năng - Bàn tay vàng



chapter content


Mộ Phàm: nam - 23 tuổi.

Bề ngoài: Cool ngầu, cánh tay trái đắc lực của Ngụy Quân.

Bên trong: Một tên thê nô thuộc tính M, sở thích đội vợ trên đầu:>

_______________________________________

Sau một đêm nghỉ ngơi, tranh thủ thu thập chút vật tư và may mắn tìm được một khẩu súng lục cùng thanh sắc trong phòng bảo an.

Đợi lúc trời vừa tờ mờ sáng Thẩm Dao trên vai mang thêm một túi đồ, tay còn cầm thêm thanh sắc vừa lấy được tối qua. Hắn quyết định phải rời khỏi nơi này đi tìm một siêu thị gần nhất để thu thập thêm chút vật tư cùng một số đồ dùng cần thiết.

Dù sao thì chút đồ ăn thừa còn sót lại hôm qua tính thế nào cũng không thể giúp hắn duy trì quá hai ngày nữa. Thế nên trong khoảng thời gian có thể hắn nhất định phải tìm cho bằng được thức ăn nuôi sống bản thân trước khi chờ tang thi đến mần thịt.

Men theo con đường hôm qua tiểu đội của Ngụy Quân đã đi, Thẩm Dao cẩn thận gia tăng tốc độ nhanh chóng đi về phía trước.

Sau hơn 2 giờ tìm kiếm, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy một siêu thị nằm ở phía đối diện. Mặc dù có hơi kích động một chút nhưng Thẩm Dao vẫn không hề lơ là, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.

Sau khi đã chắc chắn sẽ không có bất kì một "huynh đệ" tang thi nào đột ngột tập kích, Thẩm Dao lúc này mới thận trọng đi vào.

Khi vừa mới bước vào, Thẩm Dao đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Phía trước hắn là những kệ hàng bị xô đổ, hàng hóa các loại nằm ngổn ngang dưới đất.

Tiến vào phía trong một chút chính là cảnh tượng mà hắn đã từng được "chiêm ngưỡng" hôm qua. Những bộ phận không còn nguyên vẹn trên cơ thể con người đang trong tình trạng phân hủy bốc mùi hôi tanh nồng nặc. Những vết máu lâu ngày bắt đầu trở nên khô đặc đen sậm, loang lổ trên nền gạch.

Thẩm Dao lúc này đang cố gắng để bản thân trở nên thật bình tĩnh không để cảm giác bài xích xâm chiếm làm hỏng việc.

Cất bước đi vòng quanh một lượt ở tầng trệt tiện tay lấy đi một số thực phẩm khô sau đó lại tiếp tục tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được thứ hắn đang cần đến.

Vẫn không nản chí Thẩm Dao lại tiếp tục dạo bước lên tầng 2. Nơi đây có lẽ là khu vực bán đồ cao cấp, hắn lại vui vẻ dung giăng dung dẻ đi dạo thêm một vòng.

Đang tung tăng cất bước thì đột nhiên hắn ngừng lại trước một khu Spa. Đứng nhìn khắp xung quanh một lượt như đang tìm kiếm thứ gì đó thì bỗng dưng hai mắt hắn phát sáng.

Theo tầm nhìn cho thấy thứ khiến hắn phải lặn lội bôn ba, tìm kiếm hơn 2 giờ đồng hồ chính là thuốc nhuộm tóc.

Nhanh chân chạy đến bên cạnh tủ thuốc nhuộm được trưng bày, vì không có chìa khóa để mở nên Thẩm Dao đã tận dụng thanh sắc trong tay đánh mạnh một phát lên bề mặt tủ. Do chất liệu được làm từ kiếng nên rất dễ vỡ, chỉ cần đập một phát liền có thể lấy được đồ bên trong.

Thẩm Dao lúc này đang nghiên cứu những loại thuốc nhuộm sau đó cầm lấy một tuýp đi thẳng vào nhà vệ sinh gần cuối cầu thang tầng hai.

Hắn vừa vào liền khóa trái cửa rồi ở trong đó suốt gần 1 giờ đồng hồ, sau đó mới vui vẻ bước ra.

(Chỗ này ta chém a... do chưa từng nhuộm tóc lần nào cho nên không rõ phải đợi thuốc thấm trong bao lâu mới được ><)

Khi cánh cửa nhà vệ sinh mở, người bên trong bước ra với một bộ dạng hoàn toàn khác trước.

Đầu tóc được trả về với màu đen nguyên thủy mà kiểu dáng cũng đã được chỉnh sửa lại một chút sao cho phù hợp với thời thế hiện tại. Nói thế nào thì Thẩm Dao cũng không thể nuốt trôi quả đầu bạch kim của tên nhóc "Lăng Dĩ Hiên" kia được.

Thời đại bây giờ chính là mạt thế nha, người ta lo ngụy trang bản thân để tránh khỏi tang thi thì tên nhóc này lại thích chơi trội.

Nhưng dù cho hiện tại không phải là mạt thế đi nữa thì với điều kiện là hắn đang sở hữu thân thể của tên nhóc đó dĩ nhiên quyền quyết định phải làm thế nào đều phụ thuộc về Thẩm Dao hắn.

Nghĩ nghĩ hắn cất bước về phía một tấm gương nhìn ngắm bản thân của hiện tại, Thẩm Dao khá hài lòng với vẻ ngoài hiện tại của mình.

Đưa tay xoa xoa lấy mái tóc hắn vừa cực công nhuộm lại, cảm giác thật con mẹ nó có thành tựu!

Đang mỉm cười tự luyến với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Thẩm Dao lại vô tình phát hiện bên tai trái của hắn có đeo một chiếc khuyên tai kéo dài từ phần trên cho đến tận dái tai.



Chiếc khuyên với chất liệu bằng bạc nguyên chất được thiết kế vô cùng tinh xảo, bắt mắt đang duyên dáng ôm lấy tai Thẩm Dao.

Hắn đưa tay sờ sờ định tháo xuống, mặc dù rất thích nhưng dẫu sao ở mạt thế những thứ trang sức như này cũng không có tác dụng.

Loay hoay mãi vẫn không tháo được, Thẩm Dao lúc này triệt để nổi đóa. Hắn định làm liều nắm lấy giật mạnh một cái cho xong, cùng lắm thì đổ máu thôi nhưng không phải cái gì cũng theo ý hắn.

Lúc Thẩm Dao đang lấy hết sức bình sinh chuẩn bị giật chiếc khuyên xuống thì cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, không còn là siêu thị hoang vắng như trước nữa mà thay vào đó là một thảo nguyên bao la, xanh ngát chảy dài không thấy điểm dừng.

Thẩm Dao như không tin vào mắt mình, hắn dùng tay dụi mắt nhiều lần cố xác định không gian hiện tại có phải là thực hay không? Đồng thời suy nghĩ phải chăng bản thân lại "xuyên" thêm lần nữa!!!

Cũng rất có thể đi!

Bất ngờ cùng kinh ngạc, Thẩm Dao cuối cùng cũng chịu nhất chân di chuyển. Hắn chậm rãi đi về phía trước từng bước một, mắt luôn không ngừng cảnh giác mọi vật xung quanh.

Đi được một lúc, hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở cách đó không xa. Mặc kệ mọi thứ hắn nhanh chân chạy về nơi phát ra tiếng nước. Trước mắt, một con suối trong vắt đang dần lộ diện.

Nhìn kĩ mới phát hiện, hóa ra con suối này không có thượng nguồn cũng như hạ nguồn như những con suối khác. Nó dường như không có điểm xuất phát cũng như điểm dừng lại. Quả thật rất kỳ lạ!

Trong lúc Thẩm Dao còn đang nghiêm túc nghiên cứu con suối trước mắt, cảnh vật xung quanh lại một lần nữa thay đổi quay trở về khung cảnh siêu thị đổ nát lúc đầu y như kiểu TV chuyển kênh làm hắn hoa cả mắt, chóng cả mặt.

Thẩm Dao xoay người nhìn quanh khắp siêu thị một lượt vẫn không phát hiện ra điểm bất thường nào. Đột nhiên hắn nghĩ, nơi hắn vừa đến có khi nào chính là "Không gian" trong truyền thuyết không?

Nghĩ lại thì đúng là nó rồi!

Thật không ngờ Thẩm Dao hắn cư nhiên lại được lão thiên gia ưu ái ban cho một không gian dị năng nha.

Sau một phút kích động qua đi, hắn dự định đi vào trong không gian lần nữa xem xét tình hình nhưng đưa tay sờ mãi lên chiếc khuyển vẫn không vào được.

Trong lúc bí bách Thẩm Dao liền liên tưởng đến những câu thần chú trong những câu truyện cổ tích như "Vừng ơi mở ra", nói không chừng sẽ có tác dụng.

Nghĩ nghĩ, hắn liền quyết định thử và nhờ đó mới có màn xuất hiện một tên ngốc đứng giữa siêu thị ở mạt thế hô to gọi nhỏ các loại thần chú.

Thử cũng đã thử nhưng kết quả cuối cùng vẫn không được. Thẩm Dao tức giận định đưa tay tháo chiếc khuyên xuống nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì cảnh vật xung quanh lại tiếp tục chuyển đổi.

Thẩm Dao nhìn thảo nguyên mênh mong trước mắt, đầu óc hắn rốt cuộc cũng được khai sáng. Hóa ra chiếc khuyên tai chính là vật chủ liên kết giữa hắn và không gian.

Thẩm Dao lúc này phải nói là đã có thể tự tin mà cười lớn hai tiếng ha ha.

Quả nhiên lão thiên gia vẫn không nỡ tuyệt đường của hắn, tác giả gia vẫn không hề qua loa với một tên pháo hôi như hắn.

Như tìm được đường sống thứ hai cho bản thân, hắn dự định sẽ mang hết vật tư cần thiết ở siêu thị vào trong không gian. Không phải hắn tham lam nhưng mạt thế mà, thức ăn quả thực rất khan hiếm nha.

Nghĩ là làm, thoát mình ra khỏi không gian Thẩm Dao liền gấp rút lượn thêm một vòng quanh siêu thị nhưng lần này hắn không đơn giản chỉ lấy những thứ cần thiết hay thực phẩm khô nữa.

Bởi vì hắn phát hiện bên trong không gian có thể bảo quản được thức ăn nấu chín hoặc có hạn sử dụng ngắn.

Có thể giúp thức ăn giữ được nguyên trạng như lúc vừa mới đưa vào.

Đây khẳng định là một phát hiện vượt bật, Thẩm Dao vui vẻ nghĩ đến sau này bản thân không cần gặm lương khô sống qua ngày nữa tâm trạng liền trở nên tốt hơn. Hắn dùng năng lực dịch chuyển đồ vào không gian vì quá chú tâm nên không hề phát hiện phía sau cư nhiên lại xuất hiện một bầy tang thi có đến hơn năm con đang chậm chạp di chuyển về phía hắn.

Bọn tang thi tiến đến gần, âm thanh grào grào phát ra từ trong cổ họng của chúng lúc này mới đánh thức Thẩm Dao khiến hắn quay đầu lại. Ngay khi nhìn thấy liền hốt hoảng nhanh chóng vớt lấy thanh sắc cầm trên tay, tay còn lại đặt lên trên khẩu súng lục trong túi quần.

Vì bầy tang thi thuộc tính cấp thấp nên di chuyển có phần chậm chạp nhưng nếu so sánh số lượng thì với Thẩm Dao đó không phải là một lợi thế.

Hắn từng bước từng bước lui về phía sau, mắt vẫn luôn quan sát bầy tang thi phía trước, thầm nghĩ nếu bầy tang thi cứ tiếp tục di chuyển như vậy hắn sẽ lui bước cho đến khi thoát khỏi siêu thị, tốt nhất vẫn không nên trực tiếp đối đầu với chúng.

Thẩm Dao thừa biết thân thể này của hắn hiện tại không thể đấu lại cả bầy như thế.

Tình thế sau một lúc vẫn cứ "ngươi tiến ta lùi", bỗng một con trong số chúng đột nhiên lao về phía hắn với gương mặt lở loét. Hai mắt không còn nguyên vẹn một con lòi ra ngoài treo lủng lẳng trên má, con còn lại cứ đăm đăm nhìn hắn mặc dù nó chỉ toàn một màu trắng đục.



Thẩm Dao suýt chút thì nôn mửa, hắn trấn định tinh thần vung thanh sắc một cái thật mạnh vào đầu con tang thi làm nó văng ra xa.

Những tưởng cảnh tượng vỡ đầu lòi óc sẽ xuất hiện nhưng cú đánh rút hết toàn lực của Thẩm Dao vừa nãy dường như không ăn nhằm gì với con tang thi thì phải.

Nhìn xem, nó đang loạng choạng tìm cách đứng lên kia kìa!

Thẩm Dao thầm mắng một tiếng thật con mẹ nó tang thi "huynh" có cần trâu bò đến thế không hả?!!

Trong lúc hắn lơ đễnh, từng con tang thi thứ hai thứ ba lần lượt lao về phía hắn tựa như có ai đó đang đứng sau điều khiển chúng.

Nhưng Thẩm Dao nào có thời gian để chú ý đến tình tiết này, hắn lại lần nữa toàn lực vung thanh sắc trong tay nghênh tiếp từng con một, còn chưa kịp hoàn hồn con phía sau lại tiếp tục tấn công hắn.

Thẩm Dao chỉ kịp lách mình tránh qua một bên, thân thể đổ ầm xuống nền gạch. Hắn hoảng hốt đưa mắt nhìn những con tang thi còn lại đang tiếp tục lao về phía mình. Lúc bấy giờ hắn biết bản thân chắc chắn tránh không khỏi, ngay cả ông trời cũng không giúp được hắn.

Trong giây phút sinh tử, Thẩm Dao chỉ còn biết đưa tay lên chắn trước mặt. Hắn nhắm chặt hai mắt mặc cho số phận an bài, có lẽ vai trò pháo hôi của hắn chỉ có thể đi được đến đây thôi.

Nhưng qua một lúc lâu những cơn đau do bị xé xác hay những tiếng nhai nuốt da thịt mà hắn tưởng tượng lại không hề xuất hiện.

Cố an ủi bản thân lần thứ hai mở mắt xem xét xung quanh, Thẩm Dao lúc này hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa.

Thứ hắn nhìn thấy chính là bầy tang thi lúc nãy từng con, từng con đang giãy giụa dưới đất. Trên người chúng có vô số nhánh băng nhọn đâm xuyên qua tuy không trúng chỗ hiểm nhưng cũng làm cho chúng không thể di chuyển trong khoảng thời gian ngắn.

Thẩm Dao hết nhìn những con tang thi trước mặt lại nhìn về lòng bàn tay vẫn còn lưu lại chút hàn khí của mình.

Nếu không phải tình huống lúc này không thích hợp, hắn quả thực rất muốn dập đầu với tác giả. Ngàn lần vạn lần cảm tạ tác giả đã có tâm viết về một tên pháo hôi như hắn, chẳng những sở hữu không gian mà nay lại được "khuyến mãi" tặng kèm thêm dị năng.

Thẩm Dao trong bụng cảm thán một phen nhanh chân chạy về phía câu thang dẫn xuống tầng trệt. Mặc dù đang vui mừng nhưng hắn vẫn không quên tình hình hiện tại, không muốn đứng đó đợi cho bọn tang thi tỉnh lại sau đó mở tiệc mần thịt hắn.

Nếu như tác giả vẫn chưa có ý định cho hắn chết lúc này thì hắn phải tận lực khiến bản thân mình sống tốt, vì cơ hội không phải lúc nào cũng đến.

Mắt thấy sắp đến cửa lớn của siêu thị, Thẩm Dao âm thầm mừng rỡ nhưng chưa kịp đặc chân đến cửa thì bên ngoài lại xuất hiện thêm một bầy tang thi với số lượng còn nhiều hơn so với lúc nãy.

Mụ nội nó, tác giả có cần chơi đểu đến vậy không??!

Vừa mới ban cho hắn chút hy vọng giờ lại dập tắt không thương tiếc. Thẩm Dao hắn lần này đúng là khóc không ra nước mắt. Hắn bây giờ không những không còn sức để chiến đấu mà ngay cả dị năng hệ Băng vừa mới thức tỉnh cũng chưa nắm rõ cách sử dụng.

Đương lúc bối rối Thẩm Dao chợt nhớ đến khẩu súng lục nằm trong túi quần, không nói hai lời liền rút súng ra nhắm ngay đầu con tang thi thứ nhất bắn tới.

Ngay tức khắc đầu "thằng nhỏ" nổ tung, óc văng bung bét ra ngoài cảnh tượng đó thật mẹ nó khiến bao tử chịu không thấu.

Bỏ qua cảm giác buồn nôn, hắn tiếp tục chĩa súng vào đầu của con tang thi thứ hai mà nổ. Nhưng khổ nỗi Thẩm Dao cũng đâu phải tay súng chuyên nghiệp nhắm đâu trúng đó, nên sau vài phát đạn bay ra có phát trúng phát không thì khẩu súng cuối cùng cũng "oanh liệt hy sinh".

Hết cmn đạn!!!

Mà tang thi trước mắt vẫn chưa tiêu diệt hết, Thẩm Dao chỉ biết nhìn trời tiếc hận!

Hắn không cam tâm vì bản thân sắp biến thành thức ăn trong miệng tang thi thì ngay lúc này, một đạo sấm sét bay đến đánh vào bầy tang thi trước mặt hắn.

Thẩm Dao không kịp phản ứng, mũi liền ngửi thấy mùi thịt thối rữa bị cháy khét. Tanh không chịu được!

Làm hắn nhớ về mùi vị lúc sắp xuyên qua nhưng ít ra nó cũng không tanh tưởi như thế.

Miên man trong khung cảnh trước khi chết của mình một lúc, Thẩm Dao mới đưa tay đuổi đi làn khói đang lượn lờ xung quanh mình lúc này. Hắn muốn nhìn thấy người cứu mình là ai? Sao lại có thể mạnh đến vậy!

Khi làn khói trong không khí lần lượt tản ra, bóng dáng người đứng bên ngoài cửa siêu thị ngày một hiện rõ. Thẩm Dao sau khi nhìn thấy người kia liền bị dọa cho kinh hồn bạt vía, lúc này để ý sẽ phát hiện hắn đang run rẩy chứng tỏ người đến còn đáng sợ hơn tang thi gấp trăm lần.

Thẩm Dao thật không ngờ, người cứu hắn lại chính là Ngụy Quân!