Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 23: Thì ra anh nghĩ như vậy



Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Một cảnh tượng quen thuộc, vô tình nghe được rồi bị phát hiện, giống như đã từng xảy ra, Miêu Miêu thay y chỉ thích: "Đồ đê tiện, meo!"

Lâm Không Lộc cảm thấy vận may của mình đúng là bằng không. Lúc y rời khỏi biệt thự, càng nghĩ càng cảm thấy trạng thái Lục Từ không thích hợp, bèn hỏi 0687: "Giá trị hắc hóa giảm xuống 0 rồi?"

Ai ngờ 0687 kiểm tra nó và nói: "Ớ, không giảm, còn tăng?!"

Lâm Không Lộc: "..."

Sau đó, một người một hệ thống cùng phân tích, đều nhất trí cho rằng 80% là Lộ Nhân Gia không tiết lộ chân tướng kiếp trước, mà còn châm ngòi quan hệ của họ lần nữa.

"Biết mà, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân." Lâm Không Lộc nhíu mày "Gã đã chết mà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cái nồi đen trên người tôi phải làm sao bây giờ? Giá trị hắc hóa của nam chính cao như vậy, phỏng chừng khúc mắc kiếp trước vẫn chưa giải được."


Vì thế, y xoay người trở lại.

Y định tìm cơ hội giả vờ "khôi phục" trí nhớ của mình, tốt nhất có luôn những ký ức của kiếp trước, rồi nói thẳng sự thật với Lục Từ.

Dù sao Lộ Nhân Gia đã chết, người duy nhất biết sự thật kiếp trước cũng không còn nữa, việc này không phải y nên tự mình làm sao?

Cũng may y và Lục Từ đã có nền tảng tình cảm, không cần phải giả vờ mất trí nhớ nữa. Nhưng y không thể nào ngờ được, vừa về đã gặp phải cảnh tượng như vậy.

Cái gì mà "Để cậu ta khôi phục ký ức đau buồn nhất vào lúc hạnh phúc nhất", cái gì mà "Đạt được mục đích trả thì của anh", cái gì mà "Ngài sẽ không định làm như vậy đấy chứ".

Boss Lục thế mà còn biết đặt bẫy hơn cả y? Hóa ra lúc ở tiền tuyến là hai người đang lừa lẫn nhau hả?

Đương nhiên, Lâm Không Lộc tin rằng lúc đầu Lục Từ có kế hoạch này, nhưng sau này có lẽ đã quên mất. Dù sao độ yêu thích sẽ không lừa người.


Nhưng làm một cậu ấm nhà giàu xinh đẹp ngu ngốc, trở nên đơn thuần dễ lừa sau khi "mất trí nhớ", mà vừa mới biết được sự thật, phản ứng đầu tiên tất nhiên không thể là bình tĩnh lý trí.

Lâm Không Lộc khϊếp sợ nhìn Lục Từ, dần dần, viền mắt đỏ hoe.

Lục Từ không ngờ y sẽ quay lại, hắn nhất thời hoảng loạn chân tay luống cuống.

"Tiểu Lộc, em..." Hắn đứng dậy theo bản năng, muốn tiến lên giải thích.

Nhưng Lâm Không Lộc cũng lùi lại theo bản năng, vừa lắc đầu vừa thể hiện kỹ thuật diễn, nức nở: "Thì ra anh nghĩ như vậy? Rất tốt, rất tốt, thật ra em cũng không thích anh, em cũng chỉ giả vờ a ——"

Còn chưa kịp nói từ "mất trí nhớ", y đột nhiên giẫm phải khoảng không, thân thể ngã ngửa ra sau.

Sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Lục Từ, hắn lao về phía trước ngay lập tức, nhưng đầu ngón tay chỉ kịp sượt qua ống tay áo của thiếu niên.


Mọi thứ như thể đều chuyển động chậm, hắn nhìn thiếu niên ngã xuống cầu thang với vẻ mặt kinh ngạc, cơ thể mềm mại không ngừng trượt xuống.

"Tiểu Lộc!" Hắn gần như lao xuống trong nháy mắt.

Lâm Không Lộc cũng không ngờ mình sẽ giẫm phải khoảng không, thời điểm thân thể rơi xuống, vội la toáng trong đầu gọi 0687: "Mau, bảo vệ đầu tôi!"

0687: "Còn tay và chân thì sao?"

"Hỏi có nhảm không? Bảo vệ toàn thân!"

0687: "... Tôi chỉ chợt cảm thấy, lần cậu ngã này đúng lúc có thể giả vờ 'khôi phục' trí nhớ."

Lâm Không Lộc: "..."

0687: "Toàn thân à?"

Lâm Không Lộc: "Hay là, phần đầu bảo vệ ít đi một chút?"

Khi Lục Từ vọt xuống chân cầu thang, hắn như bị rút cạn sức lực, lảo đảo quỳ một gối bên cạnh thiếu niên. Hắn run tay muốn đỡ đối phương, nhưng rồi lại không dám.
Kỳ thực, Lâm Không Lộc không hề cảm thấy đau đớn gì cả, hệ thống cho y lá chắn phòng ngự rất cao, còn mở chế độ che chắn cảm giác đau đớn. Y thậm chí còn có thể quay đầu, ngơ ngác nhìn Lục Từ, do dự không biết có nên giả vờ bất tỉnh hay không.

Lục Từ run rẩy, nhẹ nhàng nâng thiếu niên dậy, khi tay chạm vào sau đầu cậu, quả nhiên cảm nhận được sự thấm ướt.

Hắn nâng tay lên, nhìn bàn tay nhuốm đỏ chói mắt, đôi mắt cũng lập tức đỏ bừng. Hắn gần như dùng hết sức lực mới có thể nghẹn ngào hét với Lance đằng sau: "Chuẩn bị xe, đến bệnh viện!"

Lâm Không Lộc không ngờ sẽ thấy nhiều máu đến vậy, tức thì sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, dường như đã rơi vào tình trạng tự ghét bỏ bản thân và tội lỗi tột độ.

Lần này không cần giả vờ, y cứ thế mà ngất đi.
"Ký chủ? Ký chủ?" 0687 trợn tròn mắt "Không đến mức đó chứ? Chỉ trầy xước một chút, nhìn hơi dọa người thôi mà, không làm sao hết."

Xe huyền phù nhanh chóng dừng trước cửa biệt thự, Lục Từ loạng choạng đứng dậy, bế thiếu niên lên xe. Dọc theo đường đi, sự bất an và nôn nóng không ngừng lan tràn trong lòng, hắn thúc giục hết lần này tới lần khác: "Lái nhanh lên!"

Khi đến bệnh viện, hắn mất đi toàn bộ phong độ, mắt đỏ hoe hét lên với bác sĩ: "Mau, cứu em ấy."

Bác sĩ cho rằng người này sắp không chống được, vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu.

Cha Lâm và Lâm Sương Lạc nhận được thông báo từ Miêu Miêu, họ cũng vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Tiểu Lộc đâu? Bác sĩ nói thế nào?"

Lục Từ ngồi trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật, hai tay nắm chặt để trên đầu gối, dường như chỉ có cách này hắn mới khống chế đôi tay ngừng run.
Nghe thấy câu hỏi, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhưng không trả lời. Sau một hồi, hắn run giọng nói: "Thật sự xin lỗi."

Cha Lâm và Lâm Sương Lạc nghe vậy, trái tim tức khắc chùng xuống.

"Vì sao lại ngã cầu thang?" Cha Lâm nhíu mày hỏi.

Miêu Miêu tới cùng lập tức cướp lời, tố cáo: "Tất cả đều do hắn meo, hắn cố ý lừa chủ nhân, để chủ nhân yêu hắn, thực chất là để trả thù khi chủ nhân hạnh phúc nhất meo ưm ưm ——"

Lance vội che miệng nó lại, chột dạ nhìn Lục Từ, cắn rứt lương tâm giúp đỡ che giấu: "Thật ra nó đang nói đến cốt truyện 'Hận hải tình thiên', trẻ nhỏ xem phim đến ngốc ngếch rồi. Cái đó... Hình như nó hết điện rồi, tôi đưa nó đi sạc điện một lát."

Sau đó, nó nhanh chóng kéo Miêu Miêu rời đi.

Miêu Miêu giãy giụa: Làm gì thế? Thả tôi ra, tôi muốn vạch trần âm mưu của mấy người!
Lance: Không muốn bị hủy thì chạy nhanh đi, yên tâm, chủ nhân yêu cậu nhỏ nhà cậu chết đi được, sẽ không tổn thương cậu ấy đâu.

Lâm Sương Lạc cũng không hoàn toàn tin lời Miêu Miêu nói, anh có thể nhìn được tình cảm của hai người, không giống giả dối, có lẽ đã xảy ra hiểu lầm rồi.

Nhưng cãi nhau đến mức khiến em nhỏ ngã cầu thang, còn chưa rõ sự tình nhưng anh không nhịn được chất vấn.

"A Từ, lúc cầu hôn cậu đã bảo đảm như thế nào? Mới có mấy ngày? Còn chưa kết hôn, người đã ngã thành như vậy?"

Lục Từ cảm thấy hổ thẹn, ánh mắt khẽ run lên, cũng không phản bác, chỉ nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, là tôi không chăm sóc em ấy tốt."

Thấy hắn như vậy, Lâm Sương Lạc không biết nên phải nói gì, im lặng một lát mới nói: "Thôi, đợi Tiểu Lộc tỉnh rồi nói sau."

Cha Lâm vốn luôn thưởng thức Lục Từ, nhưng lần này rõ ràng ông cũng rất tức giận, "hừ" mạnh một tiếng, không nói chuyện.
Bác sĩ rất nhanh đã bước ra, tháo khẩu trang nói với ba người vây trước mặt: "Cơ thể không có gì đáng ngại, phần đầu có hơi trầy xước, đã được băng bó. Nhưng về mặt tinh thần thì có vẻ như đã bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ không nhỏ, ý thức tự phong bế, tạm thời chưa tỉnh lại."

Cha Lâm và Lâm Sương Lạc vừa nghe, tim tức khắc nhảy lên tận họng.

Lục Từ như bị một thứ gì đó đập vào trái tim, đau không thở nổi. Ánh mắt hắn đầy hối hận, siết nắm đấm lại, móng tay gần như xuyên thủng lòng bàn tay.

"Làm sao để... tỉnh lại?" Hắn khó khăn hỏi những lời này.

"Giáo sư Tống Thanh Hủ của hạm đội số tám là chuyên gia khoa tinh thần, có lẽ cậu ấy sẽ có cách." Bác sĩ kiến nghị.

Đây không phải là người quen sao?

Lục Từ nghe vậy, lập tức nhìn về phía Lâm Sương Lạc, Lâm Sương Lạc cũng vội nói: "Để anh gọi Tống Thanh Hủ."
Tống Thanh Hủ đúng lúc còn ở Thủ Đô Tinh, sau khi nhận được điện thoại thì tới rất nhanh.

Tống Thanh Hủ mang theo thiết bị kỳ lạ, thấy mấy người nghi hoặc bèn giải thích: "Tôi đã hiểu rõ tình trạng rồi, đây là thiết bị có thể giúp đánh thức Tiểu Lộc, nhưng cần có người hợp tác."

Nói rồi nhìn về phía Lục Từ.

Phương pháp của Tống Thanh Hủ nghe rất đơn giản, đó là dùng thiết bị kết nối não của hai người, để ý thức của một trong hai có thể đi vào ý thức của người kia, đánh thức đối phương.

Thiết bị này do chính Tống Thanh Hủ phát minh, ban đầu được dùng để giảm bớt tổn thương về tinh thần cho một số Alpha ở tiền tuyến. Tuy nhiên, trong quá trình sử dụng thì nhận thấy rằng một số Alpha bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng khiến ý thức hỗn loạn, có thể được đánh thức nhờ sự trợ giúp của bạn đời Omega của mình.
Nhưng đánh thức trực tiếp sẽ làm tổn thương cả hai, vì vậy Tống Thanh Hủ đã cải tiến thiết bị này để hỗ trợ O bước vào thế giới ý thức của bạn đời, tiến hành đánh thức.

Nhưng làm vậy, người vào sẽ không thể tránh được mà nhìn thấy một số ký ức của người còn lại.

Ở kiếp trước, Lục Từ cũng từng thấy thiết bị này bản cải tiến cuối cùng, cũng là thiết bị đọc trí nhớ mà hắn đã nhắc đến để cố tình hù dọa Lâm Không Lộc trước đây.

Đó là phiên bản cải tiến của quân đội, yêu cầu sử dụng không cao, nhưng bản Tống Thanh Hủ vừa mới phát minh này...

"Vì lý do an toàn, giữa người đánh thức và người bị đánh thức cần phải có độ pheromone tương xứng đạt tới 85%, tốt nhất từng tạm thời đánh dấu. Như vậy tinh thần lực từng có tiếp xúc, tính bài xích thấp."
Đây còn không phải Lục Từ sao?

Mặc dù cha Lâm và Lâm Sương Lạc hơi có thành kiến với hắn, nhưng lúc này cũng không thể nhằm vào hắn.

Lục Từ khẽ gật đầu, nói: "Bây giờ bắt đầu đi."

Chẳng mấy chốc, hắn đã bị đẩy vào phòng bệnh.

0687 sợ tới mức kêu gào ầm ĩ, hét lớn bên tai Lâm Không Lộc: "Mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa, có chuyện lớn rồi!"

Lâm Không Lộc vừa rơi vào cơn ác mộng vì tiếp xúc gần máu, bị nó kéo vào không gian nghỉ ngơi của hệ thống, nên bác sĩ mới phán đoán ý thức y tự phong bế.

Sau khi tỉnh lại, y vẫn còn hơi mơ màng, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đừng hỏi, về mau!" 0687 thúc giục.

Nhưng khi nói chuyện, Tống Thanh Hủ đã đội mũ lên cho hai người họ, nhấn nút khởi động.

"Đậu má!" 0687 khϊếp sợ.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lâm Không Lộc khó hiểu "Sao tôi lại bị kéo vào không gian hệ thống?"
"Đừng nói nữa." 0687 vội giải thích, sau đó hỏi: "Sao cậu lại sợ máu thế chứ? Làm sao bây giờ? Cậu mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy ký ức. Cậu xuyên nhiều thế giới như thế, lỡ đâu bị thấy không phải bị lộ à?"

"..." Lâm Không Lộc cũng không nói nên lời, nghĩ một hồi rồi nói: "Vậy chọn một đoạn cho anh ấy xem."

"Chọn đoạn nào?"

"Chọn lần đầu xuyên, tôi bị bắt cóc, sự thật về cái chết của tôi đi." Y đau đầu nói.

0687: "..." Hình như đây là cách duy nhất.

Sau khi Lục Từ bước vào thế giới ý thức của thiếu niên, hắn không thấy gì ngoài ánh sáng trắng chói lọi.

Không biết bao lâu sau, ánh sáng trắng dần dần biến mất, trước mắt hiện lên một cảnh hoang tàn.

Đây là một quặng tinh bỏ hoang, hẻo lánh ít dấu chân người, nham thạch đã bị phong hóa, gió cuốn cát vàng mịn thổi tung.
Lâm Không Lộc bị đẩy ngã mạnh xuống đất, cậu ấm vốn thường được nuông chiều từ bé lại ưa sạch sẽ giờ đây trông vô cùng sợ hãi, mặt còn dính đầy cát bụi. Cậu ấm như con bướm sa xuống bùn, không có chút kiêu ngạo trước kia, chật vật giãy giụa muốn đứng dậy.

Một giọng nói tục tằng bên cạnh vang lên: "Mẹ kiếp, nghe nói nó là đối tượng đính hôn của Lục Từ? Lần này chắc là kiếm được bội tiền rồi đây."

Trái tim Lục Từ lập tức bị bóp chặt, sự kinh ngạc, khϊếp sợ và đau lòng toàn bộ hiện lên trong mắt hắn.

Đây là cảnh thiếu niên kiếp trước bị bắt cóc, đối phương cũng..... Sống lại?

____________________

Tác giả có giới thiệu truyện đọc khá vui, tui edit lại nhé, truyện này chưa ra mà mới có giới thiệu thui.

1. Xuyên thành con tốt thí trong văn Tu La Tràng, tôi quyết định xuất gia
*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn. Về mặt tình cảm, cụm từ này thể hiện mối quan hệ phức tạp giữa 3 người trở lên, khiến ai cũng phải đau khổ/nhiều người cạnh tranh vì một người.

*Phần giới thiệu cũ

Lục Không Không là một Phật tu, sau khi Độ kiếp thất bại, y xuyên vào một quyển tiểu thuyết Tu La Tràng.

Vai chính trong truyện là thiếu gia giả bị ôm nhầm về một hào môn. Tuy rằng thân phận đã bại lộ, nhưng vị hôn phu bá tổng, học thần thanh lãnh, trúc mã tiểu chó săn vẫn vì cậu mà si, vẫn vì cậu mà cuồng, vẫn vì cậu mà đâm đầu vào tường.

Đáng tiếc, Lục Không Không không xuyên thành vai chính mà xuyên thành thiếu gia thật độc ác xấu xa, đố kị ghen ghét luôn luôn đối đầu với vai chính.
Hắn cướp vị hôn phu, quyến rũ tiểu chó săn, thổ lộ với học thần. Kết quả bị vị hôn phu khinh thường, bị tiểu chó săn dạy dỗ, bị học thần coi như thế thân...

Cuối cùng hắn dứt khoát giả thành con gái, kết hôn cùng boss Giang Dữ Bạch. Nhưng Giang Dữ Bạch cũng không thương hắn...

Đối mặt với mấy mối quan hệ máu chó này, Lục Không Không – người xuyên vào giữa đường chỉ muốn xuống tóc, cởi bỏ bộ ngực giả, đổi bộ quần áo, sau đó xuất gia.

Thế nhưng –

Nhóm đùi chất lượng cao này đột nhiên đều đỏ mắt ngăn cản, thậm chí ngay cả vai chính cũng áp y vào góc tường.

Lục Không Không: Tôi chỉ muốn xuất gia trong im lặng.

Giang Dữ Bạch: Ngoan, em chưa tốt nghiệp thì sẽ không vào được chùa mà em muốn. Theo tôi về nhà, tôi sẽ dạy bù cho em.

*Phần giới thiệu mới tui đọc trên Tấn Giang
Tên truyện đổi thành "Pháo hôi thụ bị ghét bỏ quyết định xuất gia".

Lục Không Miểu xuyên vào một quyển tiểu thuyết máu chó vạn nhân mê, y trở thành thiếu gia thật của một gia đình hào môn ôm nhầm con.

Trong truyện, mọi người đều thích thiếu gia giả, mà vị thiếu gia giả mới là vai chính.

Thiếu gia thật ghen ghét với vai chính, luôn đối đầu với đối phương, cướp đi vị hôn phu, cướp đi trúc mã. Nhưng rồi hắn bị ghét bỏ, bị khinh thường.

Cuối cùng, cha mẹ ruột ngại hắn làm mất thể diện, gả hắn cho Giang Dữ.

Giang Dữ, bề ngoài nghèo khó, đã nghèo còn không phấn đấu, chỉ có mặt là nhìn được, nghe nói lấy hắn vì tiền.

Khi Lục Không Miểu xuyên đến, hắn đang giận dỗi tuyệt thực, đói bụng đến ngất xỉu.

Y chống tay chân mềm nhũn dậy tìm đến phòng bếp, sau khi gần như làm nổ tung cả căn bếp, y cam chịu bước ra ngoài, đi gõ cửa phòng Giang Dữ.
Lục Không Miểu vẻ mặt thành khẩn: Tôi quyết định xuất gia, nghe nói anh cũng rất nghèo, có muốn đi cùng không?

Chủ yếu trước khi xuyên qua y là Phật tu ở cổ đại, rất am hiểu hóa duyên, có thể đưa đối phương đi cùng.

Giang – Boss ngầm – Dữ: ......

*

Giang Dữ phát hiện mình là nhân vật phản diện cố chấp trong một quyển tiểu thuyết vạn nhân mê.

Trong truyện, hắn bị bắt cưới Lục Không Miểu, lại thầm mến vai chính Lục Dung.

Hắn quấy phá Lục Dung đến với người cậu yêu mến, còn Lục Không Miểu thì điên cuồng theo đuổi nhóm người yêu thích Lục Dung. Đến cuối, một người phá sản chết thảm, một người nổi điên thất thường.

Giang Dữ, người còn chưa từng gặp mặt Lục Dung: ?

Hắn cố gắng thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, nhưng lần nào cũng thất bại. Cuối cùng, hắn quyết định để mình mục nát.
Dù sao sớm muộn gì cũng phá sản, sớm muộn gì cũng chết, cứ vậy đi.

Sau đó –

Ngày đầu tiên mục nát, hắn không nấu cơm, Lục Không Miểu suýt thì làm bếp nổ tung;

Ngày thứ hai mục nát, Lục Không Miểu mời hắn đi xin ăn cùng;

Ngày thứ ba mục nát, hắn phát hiện Lục Không Miểu không bị cốt truyện khống chế;

Ngày thứ N mục nát, hắn bám lấy vợ mình, thành công thoát khỏi khống chế của cốt truyện;

Ngày thứ N+1 mục nát, tình địch A bỗng nhiên tới cửa, tình địch B lén lút xuất hiện, hai mắt đỏ hoe nhìn vợ hắn;

Ngày thứ... Giang Dữ không chịu được nữa, làm trò trước mặt tình địch, áp Lục Không Miểu vào tường hôn.

Giang Dữ: Cười chết, ai mà không đỏ mắt?

Có thể cướp tiền hắn, vợ hắn không được. Tiền có thể kiếm lại, vợ hắn chỉ có một.

Nhãn: Hào môn thế gia, ngọt văn, sảng văn, xuyên thư.
Vai chính: Lục Không Miểu x Giang Dữ

Một câu tóm tắt: Nghe nói anh cũng rất nghèo, xuất gia không?

Dàn ý: Cố gắng làm việc, gặt hái sự nghiệp và tình yêu.

2. Kẻ phản diện mưu sinh nhờ giá trị nhan sắc (xuyên nhanh)

Mỗi thế giới đều có một nhân vật phản diện bi thảm. Họ yêu mà không được, cố chấp điên cuồng, âm hiểm tính kế, rồi chết thảm thương...

Vì vậy, các nhân vật phản diện đình công.

Hệ thống: Nhiệm vụ của cậu là thay họ, giữ mạng sống đến cuối.

Khê Kiều: Xin hỏi đón gió ho ra máu, mất ngủ ba mươi ba ngày, tim tật đầu đau... Phải giữ mạng sống đến cuối thế nào? Tôi vẫn cứ nằm đi.

Kẻ phản diện ốm yếu xinh đẹp mà lại xấu xa, nhưng vai chính vẫn điên cuồng yêu thương kẻ ấy.