Nam Chính Xin Anh Đừng Ly Hôn

Chương 29: Lại Vạ Miệng Nói Lung Tung





Khi Mễ Lam tỉnh giấc thì toàn thân cô đau nhức, khó chịu khắp nơi, tay chân nhấc lên không nổi nữa.
"Làm sao thế này? cơ thể của mình giống như không còn là của mình nữa vậy?.." cảm giác này thật đáng ghét.
Cuối cùng sau một lúc lâu bất lực cô mới tìm lại được chính mình.

Bò xuống giường nhanh chóng vào toilet.
Nhìn những vết trầy xước trên cơ thể, Mễ Lam còn phát hiện thêm một số dấu vết mập mờ.
"Lạ nhỉ? Tối qua đâu có mấy vết thương ở môi, ở cổ.." những đóm đỏ nổi lên khắp nơi.

Cô bị thứ gì cắn à.

Muỗi hay kiến.
"Không lẻ là bị muỗi đốt mà không hay ta?" cô thấy là lạ.
[...]
Dinh Tử Kiến hôm nay lại không đi làm giờ này, hắn bước vào phòng cô cũng không thèm gõ cửa, thấy Mễ Lam một bộ mặt đầy suy tư đi trong toilet ra.
Hắn hơi nhìn cô, có chút khó hiểu:
"Em lại làm sao thế?" không lẻ vẫn còn sốt sao? Dinh Tử Kiến đưa tay sờ trán cô, không còn nóng như tối qua nữa, đã hạ sốt rồi mà, mắt trông cũng minh mẫn hơn nhiều.
Đột nhiên hắn lại nhớ lại chuyện tối qua giữa hai người, suýt chút nữa thì đã nuốt luôn cô vào bụng rồi.
Dinh Tử Kiến có chút chột dạ rút tay về.
"Khụ Khụ..Nếu đã ổn tôi đi làm đây" định rời đi thì thấy cô níu tay áo hắn lại.
Có chút mong đợi..
"Anh xem..!! Tối qua trên người tôi đâu có dấu vết này, sáng nay lại có..." cô kéo kéo tay áo hắn
" Anh lại đây xem nè!!" rồi tự nhiên đưa cổ mình lên cho người nào đó nhìn.

Tên tội phạm gây án đang đứng chết chân tại chỗ.
Cô lại nói tiếp: "Cái thứ chết tiệt gì mà làm cổ tôi nổi dâu lên hết"
Dinh Tử Kiến: "!!!!" em nói ai chết tiệt.
Chột dạ một tí Dinh Tử Kiến nghĩ lại có gì đó sai sai, người bị phạm tội là hắn mới đúng.

Tối qua là chính cô cưỡng hôn hắn trước, nên hắn mới thuận thế để cô làm bừa, cũng thuận thế làm bừa một tí luôn.
Dinh Tử Kiến càng nhìn những dấu vết càng đen mặt, hắn đột nhiên quát:
"Không biết" rồi làm như tức giận gì đó bỏ đi.
Mễ Lam: "..." mới sáng sớm ai chọc tên này lên cơn vậy, chưa ăn sáng à.
[...]
Phía Thái Ngư
Cô ta sau khi liên lạc được phía bắt cóc thì nghe bọn chúng nói không tìm thấy Mễ Lam.

Bên bọn chúng đang gặp nhiều vấn đề trong bang hội nên việc này tạm gác lại, cũng không nhận tiền của cô.
Thái Ngư không biết làm sao đành đến công ty của ba mình là tập đoàn Thái Vĩnh.
Thái Tư Thiện đang nghe trợ lý báo cáo tình hình kinh doanh.

Trong một đêm mà ông tổn thất một con số rất lớn.

Đột nhiên tập đoàn Dinh Thế cắt hết mọi kế hoạch đầu tư và liên kết.

Không những thế còn ra hiệu lệnh với những công ty thành viên khác.
Ý họ là đang muốn gì, triệt đường sống của ông ư?
Đang tức giận đập bàn vì không hiểu nguyên nhân thì con gái của ông đến tìm.
"Con đến đây làm gì?" Thái Tư Thiện nhìn cô con gái xinh đẹp hôm nay hơi tiều tụy đi nhiều mà có chút đau xót.
"Tóm lại tại sao con lại có bộ dạng như thế này, đừng nói là vì tên nhóc nhà họ Lục đó đi, đã nói với con bao nhiêu lần, đừng dính dáng với những tên đa tình như thế, con nhìn lại con giờ đi.." ông tức giận quát mắng một hơi.
Thái Ngư đi đến ôm lấy ông: "Ba ơi..!! Cứu con với, con lỡ chọc đến một người không nên chọc rồi!"
Thái Tư Thiện nheo mắt: "Người nào mà có thể làm con sợ đến như thế này" nên biết rõ, con gái được ông nuông chiều từ nhỏ, không biết sợ thứ gì, giờ lại đến đây tìm ông, xem ra người lần này nó chọc phải không đơn giản.
"Con..con.." cô cúi đầu không dám nói ra cái tên đó.
"Rốt cuộc là ai?" ông ta hỏi
"Là..

Là Dinh Tử Kiến của Dinh Thế!" nói xong đột nhiên không khí trở nên im lặng.
Một lúc sau Thái Tư Thiện mới hít thở một hơi, giờ ông ta đã hiểu những bản hợp đồng bị huỷ kia là sao rồi..
"Kể rõ" ông ấy quát to.

Lần đầu thấy ba mình tức giận như vậy Thái Ngư có chút ấm ức cô vừa khóc vừa kể hết đầu đuôi sự việc.
Thái Tư Thiện nhắm mắt, cố gắng đè nén tức giận mà không ra tay đánh chết đứa con này.

Thật là nuôi ong tay áo mà, gây hoạ lớn rồi..

"Theo ta biết, tin đồn Dinh Tử Kiến và vợ hắn là hữu danh vô thực do phía Dinh lão ép nên hắn mới phải chấp nhận, không nghĩ hắn vì một người phụ nữ mà thật sự ra tay trút giận thay..

Con mau đem một phần quà lớn, cùng ta đến Dinh gia nhận lỗi"
Thái Ngư nghe phải đến nhận lỗi trước mặt người ta, cô có chút không tình nguyện.

Nhưng không thể làm trái ý ba mình được.
[...]
Buổi chiều tối, hiếm khi Dinh Tử Kiến lại về sớm như thế này.

Chưa bước vào nhà đã nghe được mùi thơm từ trong thoảng ra ngoài.
Giọng dì Du cũng vọng ra:
"Phu nhân, món này người làm thật là ngon nhé"
Mễ Lam: "Đương nhiên rồi..Brian em thấy có đúng không?"
Brian đang đứng đó rót một ít nước uống thì nghe cô hỏi tới mình.
Cậu nhóc đi lại xem xem:
"Phụ nữ các người học mấy chiêu nấu nướng này để dụ dỗ đàn ông đấy à?"
Mễ Lam: "..." cậu bé này cần phải dạy dỗ lại, hình như nó có địch ý và hiểu sai lệch về phụ nữ rồi.
"Nói cho em biết, chị không những xinh đẹp,nấu ăn ngon, trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý, nếu không làm sao mà có thể mê hoặc được chủ nhân của ngôi nhà này chứ! Đừng khinh thường sức quyến rũ của phụ nữ nếu không em sẽ dễ nhận cái kết đắng lắm đó"
Brian: "Em không tin, chị không có sức ảnh hưởng với em.." nói cho chị biết, em đã vượt qua rất nhiều khóa huấn luyện tâm lý.

Loại người như chị không thể tác động đến em được.
Mễ Lam cười cười, nhìn bé với ánh mắt hồ ly của mình.
Brian: "chị cười gì?" trong hồ lô của bà chị này rốt cuộc có chứa thuốc gì? Cậu né nghi ngờ đề phòng.
Mễ Lam nhéo nhéo hai má hơi phúng phính của Brian:
"Nếu em không bị chị mê hoặc từ lần đầu gặp, thì em nghĩ đi, em có theo chị về đây không? Chết em rồi.." cô cười hì hì trêu ghẹo một bé trai.
Dinh Tử Kiến nghe không nổi nữa liền đi vào bán nước đá lạnh.
"Bỏ tay ra" ý nói Mễ Lam bỏ tay khỏi mặt người đàn ông khác.


Quyến rũ được trai trẻ đem về nhà chồng mình có gì hay.
Mễ Lam đột nhiên ớn lạnh liền theo quán tính thu tay về.

Cô có chút giật mình nhìn người đàn ông giờ này lại xuất hiện ở đây.

Dạo này cô thấy chồng cô hơi lười kiếm tiền nuôi sống gia đình rồi nha, đi trễ về sớm.
"Sao hôm nay anh lại về sớm thế! Công ty còn bao nhiêu là việc, anh cứ như thế thì tiền sẽ ít lại đó"
Dinh Tử Kiến: "..." có ai làm vợ như cô không? Thử hỏi trên đời này chồng mình về sớm để bị vợ mắng thì chỉ có mình hắn thôi.
"Em thích tiền đến thế sao?"
"Đương nhiên!! nếu không em làm gì phải ở lại đây."
Mễ Lam nói xong không khí xung quanh liền ngưng trọng.

Cô lại vạ miệng rồi, cái miệng chỉ biết ham ăn rồi suốt ngày nói nhảm này.
"Hì hì..!!! Em chỉ là nói lung tung thôi, tức nhiên anh quan trọng hơn rồi"
Brian đứng đó nhìn nhìn Dinh Tử Kiến, cậu nghĩ thầm, tên đàn ông này nhìn là biết một người thông minh, lời nói dối sơ đẳng vậy sao có thể lừa được hắn ta chứ.
Việc sau đó, Dinh Tử Kiến nghe xong liền gật đầu: "Um" thể hiện hắn tin lời cô nói.
Brian: "!!!" anh hai ơi, anh đang nơi đâu? cho em về với anh đi, em không muốn ở bên người phụ nữ này nữa, cô ấy hình như có thuật bắt hồn người rất cao siêu.

Đáng sợ thật.

Tên nguy hiểm được đánh giá cao trước mặt là một minh chứng sống..