Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 54



Edit: Qing Yun

Thiên Sư Minh tổ chức kỳ thi ở một sân vận động mới được tu sửa lại của thành phố A, sân vận động rất lớn, mà nơi thi đấu chính là sân bóng rổ, có thể chứa cả ngàn người, vô cùng rộng lớn. Khi Việt Khê và Hàn Húc đến nơi, bên trong đã có không ít người, mọi người đều rất an tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng người nói chuyện với nhau, nghe được động tĩnh thì mọi người không khỏi quay lại nhìn, vô số ánh mắt dừng trên người hai người.

Hàn Húc mỉm cười với bọn họ, vầng sáng công đức khiến cậu trông vô hại mười phần, không có một chút tính công kích gì cả. Mà Việt Khê bên cạnh cậu, hơi thở sạch sẽ, cùng lắm là âm trầm ít nói, tuy rằng mặt không biểu cảm nhưng cũng không khác nữ sinh bình thường là bao.

Chủ yếu là nhìn hai người đều còn nhỏ tuổi, trên mặt còn chưa mất nét trẻ con.

Vô số người nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt đánh giá hai người vài giây rồi chuyển đi thật nhanh, hai người có thể coi là thiếu niên, nhìn qua không có bất kỳ uy hiếp nào, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.

Mà người bọn họ phải chú ý lại là ba người khác!

Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về một hướng, nhìn kỹ sẽ phát hiện, bọn họ nhìn không phải một người mà là ba người, ánh mắt mang theo tò mò và đề phòng.

Việt Khê và Hàn Húc tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, một thiếu niên hơi béo thò qua nói chuyện với bọn họ: "Hai người cũng tới tham gia kỳ thi đúng không, tôi tên là Hứa Dụng, là người nhà họ Hứa ở huyện Thanh Hà thuộc thành phố S. Nhìn tuổi của hai người có lẽ đều là lần đầu tiên tham gia thi đấu, không biết là người nhà ai?"

Hàn Húc cười với cậu ta: "Tôi là Hàn Húc, đây là sư phụ tôi..."

"Sư phụ cậu?" Hứa Dụng kinh ngạc nhìn Việt Khê, ánh mắt đầy kinh dị và đánh giá, có lẽ đang suy đoán cô gái có gương mặt non nớt này rốt cuộc là ai, thế mà lại là sư phụ của thiếu niên trước mặt.

Nghe nói có tu sĩ thiên phú kinh người, tu vi viên mãn từ khi còn trẻ tuổi, như vậy có thể duy trì vẻ ngoài như khi còn trẻ.

Nghĩ vậy, ánh mắt Hứa Dụng nhìn Việt Khê càng thêm phần nghiêm túc, "Chào tiền bối!"

Việt Khê mờ mịt nhìn cậu ta, nghĩ bằng vào thực lực của mình thì làm tiền bối của người ta cũng là đúng, trong lòng cảm thấy Hứa Dụng rất có mắt nhìn, ngoài miệng lại nghiêm túc trả lời: "...Chào cậu."

Nhớ lại vẻ đạo mạo mà ông nội thường bày ra, cô lục tìm trong túi một hồi, cuối cùng móc ra một chuỗi vòng mấy ngày nay hay chơi rồi nhét vào tay Hứa Dụng, nói: "Cái này, lần đầu tiên gặp mặt cũng không có gì có thể cho cậu, cái này cậu cầm lấy đi."

Hứa Dụng cúi đầu, phát hiện trong tay là một chuỗi hạt châu, như là đồ chơi của mấy cô gái trẻ, hạt châu còn là loại rẻ tiền, đại khái là mười đồng có thể mua được một chuỗi.

"... Cảm ơn tiền bối." Không nhìn ra thứ này có thể dùng vào việc gì, Hứa Dụng tiện tay nhét vào túi.

Hàn Húc liếc mắt nhìn, cười nói: "Tôi và sư phụ không quá hiểu rõ kỳ thi dành cho thiên sư, không biết anh Hứa có thông tin gì về kỳ thi này không?"

Cậu cười rộ lên thật sự là ôn hòa vô hại, Hứa U nhìn liền cảm thấy thoải mái trong lòng, cậu ta cười nói: "Thật ra tôi cũng không có tin gì, nội dung thi đấu chỉ có người bên trong mới biết được, một chút tiếng gió cũng không để lộ ra. Nhưng mà lần này chúng ta thi không được may cho lắm, cậu thấy ba người kia không..."

Cậu ta duỗi tay ý bảo Hàn Húc nhìn ba người, đó là một cô gái và hai chàng trai, ba người không đứng cùng nhau nhưng lại có một điểm chung là rất có khí thế, rất nổi bật trong đám người, giống như là phát ra ánh sáng, làm người không khỏi nhìn theo.

"... Cô gái kia chính là Hàn Từ Tuyết của nhà họ Hàn, tuy mới có 16 tuổi nhưng không chỉ xinh đẹp mà còn được mọi người công nhận là thiên tài, không nghe nói cô ta từng tham gia kỳ thi của Thiên Sư Minh, nhưng thực lực cũng đạt đến tam lục, thiên phú rất cao."

"Bên kia là Chu Tranh nhà họ Chu, người này tuổi cũng không lớn, vừa mới thành niên, ghe nói rất có thiên phú ở lôi pháp, đã từng một mình địch lại trăm quỷ, thực lực phải đến bốn lục. Người này có duy nhất một chỗ không tốt chính là tuổi còn nhỏ nhưng đầy tử khí, tính cách nhưng ông lão bạc đầu."

"A, cái kia là Phạm Đạc của nhà họ Phạm.... Trong ba người này, anh ta lớn tuổi nhất, đã 23 tuổi. Cũng là người có thực lực mạnh nhất, nghe nói đã đến sáu lục. Nhưng mà nghe nói trước đây anh ta không biết bắt quỷ gì hết, ở nhà luôn bị xa lánh, mãi đến năm 18 tuổi đột nhiên mở thiên nhãn, thực lực tiến bộ vượt bậc, chỉ ngắn ngủi năm năm đã đạt tới sáu lục."

Trong giọng nói của Hứa Dụng đều là cảm thán, hiển nhiên rất tò mò về Phạm Đạc. Phải biết rằng mở thiên nhãn không phải chuyện dễ, có người sinh ra đã mở, đây là trời sinh ăn chén cơm thiên sư, có người lại cả đời cũng khó. Mà thiên nhãn, theo tuổi tăng trưởng, tỷ lệ mở càng thấp.

"...Ba người này chắc chắn có thể thông qua kỳ thi, điều này đồng nghĩa với việc cơ hội của chúng ta thấp hơn, mỗi điểm thi chỉ có 100 người được qua, nhưng nơi này đã mấy ngàn người. Hiz, cũng chỉ có lúc này tôi mới có thể cảm giác được tổ chức cường đại và phồn vinh!" Hứa Dụng bất đắc dĩ thở dài.

Hàn Húc liếc nhìn cậu ta một cái, nói: "Anh Hứa phúc khí lâu dài, lần này nhất định có thể vượt qua kỳ thi sát hạch thiên sư."

Hứa Dụng vỗ tay một cái, tựa như tìm được anh em ruột, cực kỳ nhiệt tình nói: "Hắc, rất nhiều người đều nói tôi có phúc khí, tôi cũng cảm thấy vậy, lần này tôi nhất định có thể qua."

"......Người khác nói đùa vậy mà cậu lại coi là thật, cậu đã thi bốn năm, đánh trận nào thua trận đó, tôi nghĩ cậu vẫn nên từ bỏ đi." Có tiếng nói truyền tới từ bên cạnh.

Hứa U quay đầu cả, giận nói: "Tần Tu, sao lại là cậu nữa?"

"Tôi đưa em gái tới..." Tần Tu liếc nhìn bọn Hàn Húc một cái, nói: "Ngu xuẩn, đừng có gặp ai là tin người đấy, cái gì cũng có thể nói, đến lúc đó bị người bán cũng không biết."

Hứa Dụng sờ sờ đầu, nói: "Cậu nói lung tung cái gì đấy, tôi lớn như vậy sao có thể bị lừa bán? Cậu xem thường tôi à?"

Tần Tu: "....."

Cậu ta thở dài, quay đầu nói với cô gái thanh tú bên cạnh: "Song Song, lát nữa thi em đi chung tổ với Hứa Dụng đi, đừng để cậu ta tự đánh mất chính mình."

Tần Song Song mỉm cười: "Vâng, em biết rồi."

Thấy thế, Hứa Dụng càng tức giận, cảm thấy mình bị Tần Tu xem thường, cậu ta đang định nói gì đó đã bị Tần Tu ngắt lời, "Bắt đầu rồi."

Ở giữa sân bóng rổ, không biết khi nào đã có năm người đứng đó.

"Là đạo nhân của Huyền Linh Quan, xem ra bên phụ trách kỳ thi lần này là Huyền Linh Quan." Hứa Dụng mở miệng nói, tuy rằng cậu ta họ Hứa nhưng cũng chỉ là chùng họ, cậu ta hoàn toàn không có chút quan hệ nào với vị Từ Sâm đ*o trưởng này.

Từ Sâm mở miệng giới thiệu sơ qua, sau đó đi thẳng vào chủ đề: ".......Chờ lát nữa mọi người sẽ nhận được một tờ giấy, bên trên là nội dung của kỳ thi, thời gian thi là 24 giờ, nói cách khác, ngày mai mọi người cần thiết làm xong yêu cầu, đã hiểu rõ chưa?"

Mọi người tỏ vẻ hiểu rõ, Từ Sâm thấy bọn họ không có thắc mắc gì mới gật đầu. Sau đó có người phát giấy xuống, Việt Khê cúi đầu nhìn.

"...Sân vận động này xây dựng từ ba năm trước, nhưng mà ở đây lại luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu tiên có người bị thiêu chết, sau lạ có người bị chết chìm. Kỳ quái chính là xem máy theo dõi thì những người đó hoàn toàn không tiếp xúc với nước lửa, mà đều là xuất hiện dấu vết bị lửa đốt trên cơ thể..."

Xem xong tài liệu, nhất thời Việt Khê cũng không biết rốt cuộc sân vận động này xảy ra chuyện gì, nhưng mà ngay từ lúc tiến vào sân vận động, cô đã cảm thấy nơi này có phần quái dị, vừa như nóng cháy, lại vừa như ẩm ướt, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau khiến người cảm thấy không thoải mái.

Hàn Húc nhìn qua, hỏi: "Sư phụ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Việt Khê đứng dậy, nói: "Đi trước hỏi xem có video ghi lại lúc chuyện xảy ra không."

Hàn Húc gật đầu.

Hứa Dung ở bên cạnh thấy vậy thì vội vàng nói: "Tôi và hai người đi cùng nhau đi."

Thấy thế, Tần Song Song cũng nói: "Vậy em cũng đi cùng, anh Hứa, anh trai em nói em phải chú ý đến anh."

Hứa Dụng: "......."

Muốn nổi giận nhưng đối phương là con gái khiến cậu không thể giận nổi, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Tần Tu một cái.

Bốn người đi hỏi người phụ trách chuyện băng ghi hình, không chỉ có bọn họ nghĩ đến chuyện này, những người khác cũng nghĩ đến, mà Thiên Sư Minh chuẩn bị rất đầy đủ, video ghi lại chuyện xảy ra đều có cho bọn họ. Dùng thuật pháp phục chế lại thành hàng ngàn bản, ai tới cũng có.

Mở video lên, đầu tiên là âm thanh sàn sạt, sau đó mới xuất hiện tình cảnh bên trong. Là một hành lang dài, mới đầu chưa có chuyện gì xảy ra, cho đến lúc một nam nhân viên mặc đồ thể thao đi đến mép hành lang, đột nhiên xảy ra biến cố.

Anh ta đi được một nửa, người đột nhiên liên tục lùi về sau, nhưng chỉ lui vài được, anh ta đã vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn. Ở trong video, anh ta duỗi tay che miệng, bắt đầu ho khan kịch liệt, lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng..."

Anh ta chạy về phía cửa, nhưng mới chạy được một nửa lại đột nhiên ngã xuống như có người ấn xuống mặt đất. Ngay lúc này, video bắt đầu có âm thanh xèo xèo vang lên, xuất hiện bông tuyết, chờ khi hình ảnh rõ ràng lại, chỉ thấy tay chân người đó xuất hiện dấu vết bị bỏng.

Rõ ràng quanh anh ta không có lửa, nhưng trên người anh ta lại xuất hiện vết bỏng. Tình huống như vậy kéo dài khoảng nửa giờ, đến cuối cùng, cả người anh ta bị thiêu trụi, đã sớm không còn thở, hoàn toàn là bị thiêu chết.

Thấy tình huống như vậy, Hứa Dụng không khỏi hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt trắng bệch, hỏi: "Này...Nếu là quỷ gây loạn thì nhất định là lệ quỷ."

Hàn Húc nhẹ nhàng a một tiếng, vẻ mặt không có gì thay đổi, nói: "Chúng ta xem video tiếp theo đi."

Trong video tiếp theo, người bị hại là bị chết chìm, giống video đầu tiên, xung quanh người bị hại căn bản không có nước, nhưng mà không biết vì sao đột nhiên người anh ta bị ướt hết, giọt nước rơi xuống mặt đất rất nhanh đã tạo thành một vũng nước, anh ta che cổ lại, như là không thở nổi, mãi cho đến khi bỏ mình, tất cả mọi thứ với an tĩnh lại.

Xem xong video, Hứa Dụng cẩn thận nói: "Này... Đây là có lệ quỷ quấy phá sao?"

Tần Song Song nhìn cậu ta một cái rồi giải thích cho với bọn Việt Khê: "Tu vi của anh Hứa rất cao, chỉ là anh ấy lại sợ quỷ."

Việt Khê, Hàn Húc: "...."

Ánh mắt bọn họ nhìn Hứa Dụng tức khắc có phần vi diệu, một người thiên sư, làm việc đuổi quỷ trừ yêu, thế mà cậu còn sợ quỷ?