Tiểu Hoa ở trong khuyên tai trân châu, nhìn thấy cảnh này, bèn nhỏ giọng nhắc nhở "Ký chủ, điện hạ hình như rất tức giận đó. Hay là ngài dỗ hắn một chút?"
Tô Yên ngẩn người.
Dỗ?
Dỗ kiểu gì?
Nàng chưa từng dỗ ai a.
Nghĩ như vậy, nàng duỗi tay ra ôm lấy cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo, sau đó đưa mặt lên hôn hắn một cái.
Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi cứng người, sắc mặt vẫn khó ở như cũ.
Hắn duỗi tay, túm hai tay nàng, nhét lại vào trong quần áo, che đến mức không lọt một ngọn gió.
Sau đó không thèm nói gì, ôm nàng ra ngoài.
Ngay lúc này giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Leng keng, ba cánh sao đã thắp sáng, ký chủ sắp hoàn thành nhiệm vụ đóa ~~"
Tô Yên vừa nghe là cảm thấy vui vẻ, đây có nghĩa là hắn không giận nàng nữa?
Nhưng khi đi ngang qua lão hoàng đế người đầy máu nằm trên đất, Hiên Viên Vĩnh Hạo đột nhiên dừng chân lại, rũ mắt nhìn về phía Tô Yên.
"Ngươi làm?"
Tô Yên nằm trong lòng ngực hắn, không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu.
Sau đó mới chậm rãi giải thích " Ông ta muốn quấy rối ta. Nên ta để Tiểu Hồng đánh."
Giọng nói mềm mại, khiến người ta không thể tức giận với nàng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo không nói gì nữa, tiếp tục ôm nàng đi ra ngoài.
Cái ôm càng ngày càng chặt.
Vừa ra khỏi Thừa Hoan Điện, mùi máu tươi nồng nặc từ bên ngoài truyền đến.
Vô số thi thể thị vệ, công công và tỳ nữ, nằm lung tung ngang dọc tứ phía. Máu chảy đầy đất, không còn bất cứ kẻ nào còn sống.
"Sợ sao?"
"Không sợ"
Màn đêm ôn hòa se lạnh, tất cả tựa hồ chưa từng thay đổi, lại tựa hồ như, có thứ gì đó đang lặng lẽ trật khỏi đường ray.
Trở lại tẩm điện, đẩy cửa ra, khi đặt Tô Yên xuống giường, hắn dường như muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên phát hiện, người trong lòng ngực, không biết đã thiếp đi từ khi nào.
Sau khi đắp chăn lên cho nàng, Nam Đường phía sau vẫn luôn đứng yên trước cửa tẩm điện, chờ chủ tử của mình phân phó.
Hoàng đế đã bị đánh cho lên voi xuống chó, điện hạ xông vào Thừa Hoan Điện, giết nhiều người như vậy.
Chắc chắn Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử bên kia đã nghe được tiếng gió.
Nếu xử lý không tốt, chỉ cần vô ý một chút, sẽ bị rơi vào tội danh mưu phản, tịch thu tài sản xử chém. Sau một chén trà, điện hạ rốt cuộc cũng ra khỏi tẩm điện.
Nam Đường ôm quyền, "Điện hạ, Đại hoàng tử đã dẫn người đến Thừa Hoan Điện, dùng danh nghĩa hộ giá bệ hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo sửa sang lại quần áo, rũ mắt xuống, khí thế hờ hững bắt đầu tỏa ra.
"Đi tìm Lâm Lệ Cường, lệnh cho Lâm tướng quân dẫn theo ba nghìn nhân mã bao vây lấy phủ Đại hoàng tử, thả ra tin tức, hoàng đế bị đại hoàng tử giết."
"Vâng."
"Đã sắp xếp mấy trăm ảnh vệ mai phục Thừa Hoan Điện chưa?"
"Đã chuẩn bị thỏa đáng."
Hiên Viên Vĩnh Hạo im lặng một lát, lại nói: "Lệnh Triệu Thừa tướng đi tìm Nhị hoàng tử, nói với hắn ta, bổn cung mưu phản, Đại hoàng tử gặp nguy, yêu cầu Nhị hoàng tử cứu trợ, tiếp ứng ở cửa Chính Đức."
Nam Đường nghe, im lặng hồi lâu "Điện hạ, điện hạ muốn..." Nam Đường không quá xác định.
Biểu tình Hiên Viên Vĩnh Hạo hờ hững "Nếu quá loạn, thì chôn hết tất cả đi."
Nam Đường nghe điện hạ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, trái tim run lên, nhưng vẫn đồng ý.
"Tuân lệnh!"
Chỉ là có một việc Nam Đường vẫn phải nhắc nhở, "Điện hạ, Hoàng đế bệ hạ còn sống"
"Không ngại, hoàng huynh sẽ không để phụ hoàng sống sót."
Vào Thừa Hoan Điện rồi, nhìn thấy phụ hoàng hấp hối như con cá mắc cạn, vì muốn đổ tội danh giết cha lên đầu hắn, Hiên Viên Vĩnh Lâm sao có thể cho phụ hoàng an nghỉ tuổi già? Tốt nhất là an nghỉ dưới âm phủ ấy.
Còn nữa, chỉ có khi Hiên Viên Hoành Hoa chết đi, Hiên Viên Vĩnh Lâm mới có thể danh chính ngôn thuận lên ngai vàng.