Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng

Chương 11: Mong muốn



Cuối cùng đợt tuyển chọn đệ tử của Thiên Kiếm Môn đã kết thúc. Tuệ Tĩnh Nhi được làm đệ tử của Mục Nhã Trúc như trong nguyên tác, nhưng mà nó lạ lắm.

Từ hôm đó đến nay cũng được ba ngày rồi, không biết nữ chính nghĩ gì mà hôm nào cũng chạy qua trúc xá của y.Chỉ là Lâm Ngôn Hy không thấy khơ chịu, như thể y có một cô em gái nhỏ vậy.

Vốn ở thế giới kia, y là con một, gia cảnh bình thường, mấy năm trước cha bị tai nạn mất, tiếp đó mẹ cũng bệnh mất.Cũng chỉ còn mỗi y, nên cũng coi như không có vướng bận gì cả.

" sư huynh, sư huynh muội đói rồi " Tuệ Tĩnh Nhi nằm dài ra bàn đá uể oải nói.

" sư muội chờ một lát, sắp xong rồi " Lâm Ngôn Hy đang làm đồ ăn trong bếp nói.

" bài tập sư tôn giao, muội làm xong chưa hả?" Y chợt nhớ ra gì đó hỏi.

Nghe tới đây Tuệ Tĩnh Nhi cho dù đang nằm dài trên bàn vì đói, cũng bật dậy bắt đầu mếu máo với y.Nàng chạy vào trong bếp, lắc mạnh cánh tay đang cầm đôi đũa của y, vẻ mặt vô cùng đáng thương nói.

" muội quên mất rồi, sư tôn bắt muội phải học thuộc hết đóng sách kia.Hôm nay là hết hạn đó, người còn bắt muội phải chép sách một nghìn lần, tay mỏi hết luôn rồi "

" sư huynh, giúp ta với hu hu.Không là sư tôn sẽ phạt đó " Tuệ Tĩnh Nhi mếu máo nói.

Còn y bị nàng lắc đến muốn chóng mặt mà xỉu tại chỗ rồi, thôi vậy lần này y giúp nàng.Không phải y dễ dãi đâu nha, tại thấy nữ chính tội nghiệp quá thôi.

Không hiểu sao, sư tôn đối với nàng rất khắc khe, còn đại sư huynh cũng không quan tâm nàng như trong nguyên tác.Ngược lại hai người đó đối với nữ chính có điểm ừm...nhìn như chán ghét á?.

" được, được rồi để sư huynh nói với sư tôn " Lâm Ngôn Hy chóng mặt nói, được rồi nữ chính đừng lắc nữa hồi pháo hôi như ta xỉu đây.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói dịu dàng của đại sư huynh " Tiểu Hy, đồ ăn xong chưa, sư huynh đói quá "

" vâng, sắp xong rồi " Lâm Ngôn Hy đảo đồ ăn hai lần nữa rồi bưng ra ngoài, Tuệ Tĩnh Nhi cũng nhanh chóng mà đến bưng phụ y.



Nàng cảm thấy sống ở đây rất không tệ, bắt đầu những ngày mới đón nhận tương lai như vậy cũng rất tốt.Chí ít ở đây nàng không có bị nắt nạt, nàng không phải ngày ngày sống trong lo sợ.

Càng không phải ăn thức ăn dở tệ kia, thoát được rồi.Cũng may cắt đứt quan hệ với cái nhà đó, đến nơi này thật tốt.

Ở đây ngắm sư huynh đẹp thế này không tệ một chút nào.

" a sư tôn người cũng tới rồi, vậy chúng ta ăn thôi"

Trước đó thì có ba người bây giờ lại thành bốn, bọn họ xoay quanh bàn ăn khung cảnh thập phần ấm áp.Lâm Ngôn Hy có những lúc cũng quên mất bản thân mình là ở trong sách, một thế giới không có thật.

Nhưng có lẽ y trôi qua quá bình yên, cho nên Lâm Ngôn Hy cảm thấy như vậy cũng rất tốt.Ít ra bây giờ hạnh phúc hơn trước, bản thân y cũng không dám nghĩ đến cuộc sống như hiện tại, mong là mọi thứ vẫn sẽ ổn.

Đó là suy nghĩ của Lâm Ngôn Hy nhưng liệu mọi chuyện sẽ như y mong muốn sao?.

Giống như bây giờ mọi viễn cảnh hạnh phúc điều bị đổ vỡ, một mình y đứng trong khu rừng, phía sau là vách đá, phía trước là tên sư đệ của người y hận nhất.Hắn đang tiếng lại y, một giọng cười kinh tởm của tên khốn đó phát ra.

" Lâm Ngôn Hy chạy nữa đi, để xem còn chỗ nào để chạy "

" ngoan ngoãn theo ta đi gặp đại sư huynh không phải tốt hơn sau "

Lâm Ngôn Hy câm ghét nhìn tên kia, y không nhúc nhích cũng chẳng mở lời.Cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, bỗng hắn phá lên cười, tiếng cười thật bỉ ổi.

" mỹ nhân đúng là cứng đầu mà, đại sư huynh của ta không tốt sao?.Huynh ấy rất quan tâm ngươi đó, đi theo ta là được rồi "

" nằm mơ " Lâm Ngôn Hy không do dự xoay người nhảy xuống vách đá.