Tuyên Vân Phi là khuôn mặt quen thuộc với cánh nhà báo quốc tế đặc biệt là tại Châu Âu. Cô gái với khuôn mặt Châu Á này đã làm mưa làm gió trong suốt khoảng thời gian mà cái thương hiệu mang tên "Túc Sính" xuất hiện đến bây giờ vẫn chưa hết nóng.
Trên những tờ báo nổi tiếng của Pháp của Mỹ đều dành sự ưu ái cho những sản phẩm của Túc Sính ngay tại trang bìa đầu tiên, vì biết đây là điểm "ăn tiền" nên rất cẩn trọng.
Tuyên Vân Phi lại có vóc dáng cao cùng với khuôn mặt sắc sảo nên đôi lúc những show thời trang của chính công ty, đều do chính cô làm Vedette! Thế nhưng lại rất hiếm để tận hưởng nhan sắc của cô chủ Túc Sính lẫy lừng.
Không chỉ ở Châu Âu, mà nay Túc Sính đã lan về với nơi cội nguồn của mình_Trung Quốc.
Ngay khi thông báo được lan truyền trên khắp mạng xã hội, toàn bộ giới truyền thông cùng với những con gà "ngậm thìa vàng" đều vô cùng phấn khích.
Bởi vì sản phẩm là sản xuất từ Pháp, Đức,... không có cơ sở tại trong nước nên hàng xách tay hay phân phối đều bị đánh thuế rất đắt đỏ khiến giá trị sản phẩm gấp lên bội phần.
Bữa tiệc này là cột mốc đầu tiên Tuyên Vân Phi quay trở về nước. Và là hoạt động gần đây nhất của cô, phải rồi!
Cả nửa tháng bị giữ chân ở nhà Nam Cung Long đều rất khó chịu!
________________________
Đằng xa, một chiếc Tesla bản giới hạn nhàn nhạt với tốc độ ổn định di chuyển dần đến với cổng của Uyển Gia.
Tesla là con xe chạy bằng điện khác với những loại sử dụng xăng, dầu ảnh hưởng tới môi trường. Đây là thương hiệu khá mới mẻ và thịnh hành ở các nước Châu Âu, thế nhưng Châu Á cũng ít người sở hữu bởi vì...chi phí "nuôi" rất đắt đỏ.
Thư ký thân âu phục mở cửa cho quý cô yêu kiều bước ra.
Phần body của cô dần lộ ra, chân trần trắng nõn được tôn lên khi phần váy là màu vàng óng ánh. Tay Tuyên Vân Phi cầm chiếc quạt lông nhân tạo trắng tinh khôi.
Tóc được làm kiểu thập niên 80 của các quý cô quý bà sang chảnh thời đấy, nhìn cô không khác gì mẫu phụ nữ thượng lưu thập niên 80.
Tuyên Vân Phi giữ quạt che nửa khuôn mặt khi bước ra xe. Thần thái yêu kiều cành khiến đàn ông tại nơi đó bị mê hoặc.
Nam Cung Long trước khi đi lại không thể nhìn được trước diện mạo của Tuyên Vân Phi. Bây giờ nhìn thấy cô thì hắn không thể nào kìm được sự bất ngờ với cách phối hợp các món phụ kiện này.
Tuyên Vân Phi sải bước đến thảm đỏ, nơi các máy ảnh chụp liên tục không dừng.
Thoăn thoắt đã đứng gần Nam Cung Long, hắn nhẹ nhàng đưa tay, ánh mắt dịu dàng muốn cô ôm lấy cánh tay để mình dìu nàng vào.
Thuận tiện mà tự nhiên...
_____________________
Bữa tiệc chính thức mở màn, mở đầu là một bản nhạc ballad nhẹ nhàng cho khán phòng. Ca sĩ biểu diễn là cô ca sĩ gạo cội 20 năm trong nghề hát, kín tiếng không drama, hát chỉ vì yêu âm nhạc...
Tuyên Vân Phi ôm lấy cánh tay trái Nam Cung Long, trên tay hai người cầm ly rượu vang đỏ nhưng vẫn chưa uống ngụm nào. Đơn giản vì không muốn đêm nay say.
Tiếng nhạc du dương khiến tâm hồn mọi người được thư thái, để chuẩn bị bắt đầu 1 buổi đấu giá khốc liệt...
___________________
"Cô ca sĩ này hát thật mê người, anh nhỉ?." Tuyên Vân Phi đầu hướng về phía sân khấu, rồi lại quay nhìn Nam Cung Long.
Đôi mắt hai người chạm nhau, ra là khi nãy đến giờ, hắn vẫn luôn ngắm Tuyên Vân Phi mà cô không hề hay biết.
Cô khẽ vén phần tóc thừa ra sau, dáng bộ gượng gạo. Nam Cung Long nhìn hành động ngượng ngùng của cô thì khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu của hắn khẽ khép lại.
Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn thoáng qua khiến Tuyên Vân Phi ngại ngùng rút về phía sau.
"Sẽ không ai thấy đâu. Họ đều chú ý về cô ca sĩ kia hết cả rồi. Phi, em hôm nay chính là ôm hết mọi sự quan tâm của anh." Nam Cung Long khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, thanh âm trầm bổng đủ cho 2 người nghe.
Bên dưới khán đài cũng khá mù mịt, ánh sáng chỉ có tại nơi cô ca sĩ kia đứng. Nên sẽ hiếm người để ý xung quanh họ là ai, đang làm gì.
Chính vì thế hắn mới mạnh dạn thân mật với Tuyên Vân Phi.
"Thế nhưng cũng không được. E...em không quen." Cô trước giờ đời tư hay chuyện tình cảm cá nhân đều rất kín tiếng, thế nên không thích thể hiện tình cảm chốn đông người.
Nam Cung Long nhìn cô thế cũng gật đầu ậm ừ, chỉ dám ôm lấy eo cô mà hưởng thụ. Rất sợ cô giận!
"Xin chào các vị quan khách, cảm ơn mọi người đã đến với buổi tiệc ngày hôm nay của Uyển Gia chúng tôi. Để đi vào mục đích chính của ngày hôm nay, tôi xin mời các vị lên tầng trên. Để mở màn buổi đấu giá!." Uyển Mạn Thinh_người đứng đầu Uyển Gia cũng như công ty do gia tộc này sở hữu.
Để xem, ông ta sẽ mang thứ quái quỷ gì ra đấu giá!
______________________
Mở đầu buổi đấu giá này không biết lão này sẽ mang ra vật phẩm giá trị gì. Buổi tiệc nào của lão, cũng có phần đặc sắc và bất ngờ riêng.
"Thưa quý quan khách, chúng tôi tổ chức buổi tiệc này với mục đích vừa thương mại lại vừa muốn làm từ thiện thế nên 20% số tiền thu được về của những món "của lạ" này sẽ được chi ra cho các đồng bào miền xa của chúng ta.
Mở đầu buổi đấu giá hôm nay, tôi xin giới thiệu..."
Anh ta nói được 1 hơi rồi ngừng lại, đằng sau là chiếc lồng kính được che phủ bởi 1 tấm khăn đỏ gạch. Bên trong có gì, hoàn toàn không đoán ra.
MC ngắt quãng, tấm khăn đỏ trượt khỏi chiếc hộp để lộ ra bên trong là một chiếc gương lớn.
Thiết kế gương là mẫu gương Châu Âu thời xưa, kích thước lớn soi toàn thân. Xung quanh viền gương là gỗ dát vàng khiến nó trở nên thật sang chảnh, khó ai có thể có đẳng cấp để mà phù hợp với nó.
Rất tiếc, thứ này Nam Cung Long và Tuyên Vân Phi không hứng thú!
Thế nhưng những người dưới kia thì khác, tranh giành nhau như hổ đói. Thế mà chả có ai đưa ra được con số thoã đáng. Mặc dù mức khởi điểm là 5.000 Dollar
"6.000!"
"6.500!"
"8.000!"
"15.000!." Một người đàn ông khuôn mặt không mấy ưa nhìn, thân thể khá mập mạp đưa giá. Ngồi bên cạnh ông ta là cô gái xinh đẹp, có thể cô ta thích thứ này..
"50.000" Lại 1 người khác ra con giá trên trời, những người giàu...có thú vui thật tiêu khiển. Dùng tiền đè người khác.
Và tất nhiên với con số 50.000 Dollar kia thì chiếc gương được trao cho cô gái.
____________________
Cứ như thế, hàng loạt thứ "của lạ" được đưa ra. Sừng tê giác, đầu hổ, da báo,...đủ các thể loại man rợ được mang ra. Thế nhưng vẫn có người mua, lại còn với giá trên trời.
Uyển Mạn Thinh, ông ta thật biết ra giá những món đồ này.
Tuyên Vân Phi nhìn họ khoe tiền ra với nhau mà ngán ngẫm, chỉ muốn về. Thế nhưng từ lúc vào đây, đã tự nhủ với bản thân phải mua được món gì đấy về trang trí cho nhà cửa. Thật khó nhằn!
Đang suy nghĩ thì người đàn ông bên cạnh mình đã giơ bảng đưa ra con số trên trời.
"200.000 Dollar." Nam Cung Long đưa ra mức tiền chỉ để mua "một bức tranh"?...
Cô ngay lập tức ngay xuống phía khán đài, trước mặt là một bức tranh dầu cổ hình bông hoa hướng dương tuyệt đẹp.
"200.000 Dollar, một con số quá lớn. Có vị nào muốn trả giá cao hơn không ạ?." MC
"200.000 lần 1."
"200.000 lần 2."
"200.000 lần 3. Bức tranh hoa hướng dương thuộc về Nam Cung Chủ tịch!."
_____________________
Rốt cuộc, chỉ có mình Tuyên Vân Phi là đi về tay không! Còn Nam Cung Long mặt hứng khởi đặt bức tranh ấy trong xe mà thoải mái lái xe trên con đường vắng.
Xe đang lăn bánh chậm rãi trên con đường tối, 2 bên hàng cây gió thổi rì rào. Mùa đông, tuyết lại rơi lần nữa. Hắn bất ngờ dừng xe lại khiến cô ngã người về sau.
Nam Cung Long tiến gần đến ghế phụ Tuyên Vân Phi ngồi.
"Anh muốn chúng ta làm tình tại đây, Phi."
Tuyên Vân Phi nhìn anh hoảng hốt, hắn ta có cần nói thẳng ra thế không. Khi nãy vẫn ổn định đột nhiên lại muốn làm chuyện ấy tại đây.
"Kh..không được. Ở đây không được, người khác sẽ thấy mất." Cô ngay lập tức phản biện lại, mặc dù biết nơi này vắng kẻ qua lại, khung cảnh tối, trời lại có tuyết, rất hữu tình.
"Không được à?." Nam Cung Long hỏi lại lần nữa.
"Không!." Lần nữa phản biện.
Hắn tiếp tục khởi động xe rồi tiếp tục cho xe chạy với tốc độ cao. Thế nhưng, đây không phải con đường về Biệt thự Nam Cung...
Nam Cung Long đánh xe đến một khu đô thị cao cấp, là khu nhà của Tuyên Vân Phi?!
Chẳng mấy chốc dừng trước một căn biệt thự, là nhà của cô đây mà!.
"Mật khẩu nhà em là gì?."
"H...hả, 05072014."
________________________
Nhà Tuyên Vân Phi là mẫu thiết kế theo cách hiện đại, không gian mở. Xung quanh nhà có rất nhiều cửa kính khiến khu nhà trở nên thoáng mát, dễ chịu.
Hình dạng nhà được xây dựng hình chữ L, bên dưới là sàn gỗ. Thiết kế tinh hoa, bao quanh nhà là thảm cỏ xanh mướt. Một hồ cá Koi, một hồ bơi, một bộ bàn ghế.
Nam Cung Long mở cửa rồi lại chạy xe vào trong. Hắn ân cần mở cửa xe cho cô.
"Xuống đi, đây chẳng phải nhà em sao?." Hắn vừa nói vừa cười, vừa cười vừa dìu cô ra khỏi xe.
"Làm sao anh biết?." Tuyên Vân Phi cố gắng hỏi, nhà cô mua cô chẳng nói với ai ngoài hắn. Thế nhưng cũng chỉ vừa nói đêm qua, hắn nắm bắt thông tin nhanh thế hay sao?
"Vì nhà anh đối diện nhà em. Nhìn đi, căn bên kia." Hắn chỉ tay sang căn nhà lớn đối diện. Tên này, lại chi tiền ra mua một căn ngay bên nhà cô luôn sao?
"Anh điên thật, có nhà lại không ở..." Cô thở dài, thật không tin được hắn lại làm đủ thứ việc thế này.
"Khi yêu đâu ai muốn làm người bình thường.
Anh yêu em...em cũng biết hay giả ngốc thế?." Nam Cung Long cúi đầu xuống nhìn cô, cũng nhanh chóng nắm tay Tuyên Vân Phi đi vào nhà. Ngoài trời tuyết vẫn cứ rơi, rất lạnh.
____________________
Nam Cung Long ngồi trên sofa, Tuyên Vân Phi đã lên phòng thay trang phục. Bộ sườn xám ôm sát cơ thể nên rất khó di chuyển.
Hắn chậm rãi đứng lên đi về phía cửa kính nhìn ra sân, tuyết cũng vẫn chậm rãi thả từng hạt bông tròn rơi xuống.
Trên tay cầm ly rượu vang đỏ, khi nãy còn phải lái xe nên không uống. Giờ đã về nhà, cũng nên uống một ngụm để có thể thoải mái chứ.
"Anh muốn ăn gì không?." Phía sau cô đã thay xong đồ ngủ, khoác trên cơ thể là chiếc váy ngủ trắng ngắn phủ qua đầu gối, phần trên 2 dây.
Vì là màu trắng nên nếu nhìn kĩ, có thể nhìn thấu cả bộ đồ lót đỏ bên trong.
Nghe được câu hỏi nhẹ nhàng của Tuyên Vân Phi, Nam Cung Long lắc đầu. Hắn đặt ly rượu xuống bàn bên cạnh.
Rót thêm một ly đưa trước tay cô, nhận lấy ly rượu đỏ từ tay người đàn ông trước mặt. Cô đưa thứ nước màu đỏ lên môi và rồi dòng nước màu đỏ đã thưa bớt trong tách thuỷ tinh trong suốt.
Nam Cung Long từ đằng sau tiến lại gần, rồi ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào người mình. Hương thơm hoa nhài thoang thoảng từ mái tóc Tuyên Vân Phi.
Cô nhận được cái ôm của hắn cũng vô cùng bất ngờ, tay mảnh mai đặt trên lên đôi bàn tay màu đồng.
"Cứ sống đơn độc thế này, em thấy thoải mái?."
Nhận được câu hỏi bất ngờ của Nam Cung Long, Tuyên Vân Phi rất khó để trả lời.
Cô còn trẻ, vẫn còn muốn tự do. Không muốn tình yêu hay hôn nhân trói buộc bản thân. Lấy chồng sớm, chỉ rõ khổ...
Vả lại, hiện tại cuộc sống của cô vẫn còn rất an nhàn và cô đang hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng dù sao, Tuyên Vân Phi cũng đã nói sẽ cho hắn một cơ hội. Nên cứ để xem thái độ Nam Cung Long thế nào, cô sẽ xem xét.
"Sao thế, anh sợ em bỏ anh chạy trốn tiếp à?." Cô quay người đối mặt với hắn, rất tự nhiên mà đặt lại câu hỏi. Mỉm cười quyến rũ nhìn Nam Cung Long
"Tất nhiên là không, em có chạy đi đâu cũng sẽ không thoát được anh. Em có bỏ đi,anh cũng sẽ bắt em lại. Và giam em thêm một lần nữa, cưng à." Nam Cung Long nâng cằm cô lên, trong ánh mắt hiện lên tia khốc liệt. Lời nói cứ ngỡ bông đùa nhưng lại đáng sợ đến thế.
Nhưng đứng trước cái khí thế áp người này của hắn, Tuyên Vân Phi đương nhiên không sợ. Cô vẫn giữ nụ cười mê hoặc của mình, nhón chân lên...
"Chụt" Cô hôn lên môi hắn một nụ hôn, thế nhưng dáng vẻ cứ như đang trêu đùa.
Hai tay vòng qua cổ Nam Cung Long, Tuyên Vân Phi ngã ngã nghiêng nghiêng người khiến cơ thể trở nên có mị lực vô cùng.
Cộng với chiếc đầm trắng mỏng nhìn thấu được nội y bên trong. Dáng vẻ cô trở nên lẳng lơ mà cuốn hút vô cùng.
Đôi mắt Nam Cung Long dần dịu lại, hắn mạnh bạo siết chặt cơ thể Tuyên Vân Phi vào lồng ngực.
Nhanh chóng ngậm lấy cánh môi cô mà ra sức cắn mút. Tuyên Vân Phi cũng không phản kháng, cô đáp trả lại, cắn lấy phần môi dưới tha thiết.
Nam Cung Long đặt cơ thể mềm mại cô lên chiếc bàn nhỏ. Bàn tay hắn như ma thuật mơn trớn phần da thịt trắng nõn, từ từ lần mò vào bên trong váy.
Thế nhưng chưa kịp động đến lớp vải đỏ đã bị bàn tay nhỏ nhắn chặn lại. Tuyên Vân Phi rời bỏ cuộc chơi trước.
Tay phải đặt trên bả vai hắn trượt xuống cúc áo sơ mi trắng, thoăn thoắt đã cởi hết được toàn bộ. Tay mềm mại vuốt ve da thịt săn chắc nóng bỏng của Nam Cung Long.
"Thích chứ?" Hắn thì thào bên tai cô, giọng nói cứ như thôi miên tâm trí Tuyên Vân Phi, cô khẽ gật đầu.
"Nó là của em, cưng à." Nam Cung Long liếm lấy vành tai cô khiến cơ thể nhỏ khẽ giật người.
"Thế em là của ai?." Khuôn mặt cô phiếm hồng, hai chân co quặp lại siết chặt hông hắn vào cơ thể nhỏ của mình.
"Đương nhiên cũng là của anh." Chóp mũi Nam Cung Long chạm đến chiếc cổ trắng hồng của Tuyên Vân Phi.
Môi hắn mơn trớn phần da mỏng trên đấy, rồi ra sức cắn mút mạnh mẽ khiến cô rên lên vài tiếng ư ử trong cổ họng.
Bàn tay đặt trên vai hắn giờ đây vịnh lên bàn, vô tình chạm trúng ly rượu khi nãy còn uống dở rơi xuống đất làm vỡ thành nhiều mảnh.
Nam Cung Long dừng hành động của mình, nhìn xuống chỗ ly vỡ rồi lại nhìn Tuyên Vân Phi. Nhìn khuôn mặt e thẹn kia, ai mà nỡ mắng chứ?.
"Có lẽ ta nên lên phòng của em."
"Không, chỉ mình em lên thôi. Còn anh, cút về nhà của mình đi." Nhìn xem thái độ của cô kìa, khi nãy còn muốn vuốt ve cơ thể của hắn. Thế mà bây giờ lại không thương tiếc mà hắt hủi.
"Ơ, em không được dối lòng như thế." Nam Cung Long nhanh nhẹn đưa tay vào bên trong váy, chạm đến quần lót che chắn hoa huy*t ướt sủng.
Tuyên Vân Phi không phản ứng kịp hành động của hắn nên bất giác giật nảy người. Khuôn mặt có vẻ hoảng hốt.
"Cơ thể của em cần anh, hết phản biện nhé." Hắn vừa nói vừa cười, bồng cô lên để cô ôm lấy cơ thể mình rồi lên phòng.
Lại còn tự mình đóng cửa, kéo rèm, tắt đèn, bật điều hoà. Rất chu đáo còn gì, không gian rất thuận tiện để làm chuyện nam nữ.
Nam Cung Long tiến lại gần cô, Tuyên Vân Phi lùo về phía đầu giường, lấy chăn che đi cơ thể quyến rũ của mình.
"Kh..không được. Anh còn tới nữa, e..em..."
Chưa nói hết đã bị cưỡng hôn, bàn tay thô ráp của hắn mơn trớn từ bắp đùi trắng nõn. Kéo phần váy lên cao tới bụng, để lộ vòng eo thon gọn cùng với vòng 3 căng tròn mềm mại.
Nam Cung Long kéo cô ngồi trên đùi mình, cởi bỏ hoàn toàn bộ váy ngủ xuống đất. Thấy nội y đỏ hiện lên trước mắt mình, hắn đương nhiên càng hưng phấn.
Hôn từ cánh môi mọng nước, môi mỏng hắn lướt xuống cặp ngực bầu bĩnh và hôn lên mảng thịt trắng. Bàn tay vuốt ve tấm lưng và dần lần mò đến khoá áo, Nam Cung Long thuần thục tháo bỏ...
Và cũng tự mình cởi hết những thứ vướng víu trên mình, chỉ còn lại lớp vải mỏng che đi phần nhạy cảm của hai người.
Tuyên Vân Phi có thể cảm nhận được vật cứng đang dần "thức dậy" cạ vào giữa đùi của cô. Bên dưới hoa huy*t ướt sũng đang rất rạo rực muốn được lấp đầy.
Nam Cung Long ngậm lấy đầu nhũ hoa rồi se se đầu lưỡi, đầu ngực hồng cương lên phủ đầy một lớp nước mỏng.
Cô ôm lấy đầu của hắn, bàn tay đan xen vào từng lọn tóc. Cặp bồng đào phập phồng theo hơi thở hổn hển của Tuyên Vân Phi và Nam Cung Long.
Hắn đặt cơ thể cô nằm xuống giường, dưới thân mình. Tay cô ôm lấy bầu ngực như muốn che chắn không cho hắn xâm phạm, thế nhưng ở tình thế này, hành động của Tuyên Vân Phi cứ như đang ngại ngùng.
Nam Cung Long cúi người vừa hôn, vừa mơn trớn cái eo con kiến nhỏ nhỏ xinh xinh. Ngón tay lướt nhẹ kéo quần lót ra khỏi cơ thể nàng.
Khu vườn ẩm mật hiện ra trước mắt hắn, Nam Cung Long nhẹ nhàng hôn lên âm đ*o ẩm ướt rồi dần dần đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo, hút hết mật dịch của cô.
Ngón tay chơi đùa với hạt đậu nhỏ nhắn khiến Tuyên Vân Phi sung sướng tê người, tay bấu víu vào gra giường mềm mại.
Hắn đột nhiên rút đầu ra khỏi mật huyệt của cô, khiến Tuyên Vân Phi cảm thấy trống vắng. Cơ thể dường như cần được âu yếm.
"Hm...em cần anh không?." Nam Cung Long nhếch môi cười, tạo nên một đường cong tuyệt mỹ trên khuôn mặt.
Hắn biết ngay lúc này Tuyên Vân Phi rất muốn được hoà quyện với hắn. Cảm xúc và cơ thể của cô đã nói lên tất cả, bây giờ có nói dối, cũng là cô tự mình nhận lấy thiệt thòi.
"H..hả, không. Em mới không cần, a...anh về đi." Cô đương nhiên không thể nói thẳng ra rằng mình có ham muốn được.
Nam Cung Long nghe thấy câu trả lời gượng ép của Tuyên Vân Phi thì càng không thể nhịn được sự bí bách bên dưới. Thế nhưng vì dỗi! Phủi mông đi vào phòng tắm ngâm nước lạnh cho đỡ tức!