Có lời nhắc của Chương Kha, Ly Tương cố gắng tránh cho mình không liên quan đến linh tuyến, linh khí. Đến cả ngự kiếm hắn cũng từ bỏ.
Nhưng thế gian đổi thay lệch đất nghiêng trời, bước chân ra cửa không ngồi linh thuyền cũng có linh xa, thậm chí dưới sông cũng có rất ít thuyền chèo bằng sức người. Bất tri bất giác, huyền môn đã bao trùm lên cuộc sống của phàm gian.
Thế mới biết hành động cấm cửa Băng Hỏa Môn mang ý nghĩa đến mức nào.
Ly Tương cũng không biết giả như một ngày tất cả những thứ này bị huyền môn lấy lại, họ có thể quen với cuộc sống hoàn toàn dựa sức người hay không.
Trong tình cảnh này, Ly Tương chỉ có thể tìm một con ngựa tự mình lên đường.
Đường đến Linh Khôn vắng vẻ, đại đa số chỉ có lúc vào thành mới nhìn thấy người, đến cả thương đội cũng không đi lại trên đường. Cứ như vậy, hắn đi hết mùa xuân, có lẽ đến tận mùa thu mới đến được Linh Khôn.
Nếu không phải giữa đường hắn nhận được tin, thần khí trấn sơn núi Thúy Vi đã bị trộm mất, các lộ tu sĩ có hóng chuyện, có ra tay vì chính nghĩa cũng đều nhao nhao đi theo nghe ngóng.
Khi nghe tin này, phản ứng đầu tiên của Ly Tương là ngạc nhiên, hắn không nghĩ sư thúc mình còn chưa chống đỡ được bao lâu đã bị lộ, kế đó thì chuyện này là chuyện mất mặt của núi Thúy Vi, sao lại lộ ra ngoài, lan đến tận phàm gian kia chứ?
Xưa nay phàm gian và huyền môn cách nhau, chuyện ở huyền môn khi lan đến nhân gian đại đa số đều trở thành "nghe nói", lần này thế mà hai chữ ấy lại bị vứt mất. Ai nấy nói chuyện đều như nghe rõ mười mươi báo hại Ly Tương lúc gần đến Linh Khôn đã nghe ra phiên bản mình khi sư diệt tổ, một mình đánh sụp cả núi Thúy Vi mà cướp đi thần khí. Hắn ngồi trong một quán trọ nho nhỏ, nghe say sưa phiên bản này đến quên cả nhấp ngụm trà.
Mãi đến khi có một bé gái hơn mười tuổi búi tóc đuôi cá, vận áo vàng cam nom thật đáng yêu đi qua, trong tay con bé cầm một giỏ hoa đến mời mọc, Ly Tương mới hoàn hồn. Hắn nheo mắt nhìn bé gái đó rồi mua một đóa, sau đó cầm ô rời khỏi quán trọ ven đường.
Đi thêm hai dặm nữa thì bắt gặp một con cáo trắng chỉ to cỡ con gà đang nằm bên vệ đường, trên lỗ tai, bốn chân có mấy chóp đỏ, chỉ có ở mũi là một chóp đen. Con cáo ấy hít hà mùi gió, chờ Ly Tưong lại gần rồi lấy đà nhảy tót vào lòng hắn.
Ly Tương tự nhiên đón lấy con cáo nhỏ đó, hắn vuốt ve nó rồi hỏi: "Sao đệ lại đến đây?"
Cáo nhỏ "chít, chít" mấy tiếng, trong tai tu sĩ lại là: "Đệ nghe mấy lời đồn lan truyền nên lo cho huynh mới đến tìm huynh."
Cũng đúng, phàm gian còn có thể nói rõ mười mười thì Yêu Châu sao lại không nghe thấy.
Chỉ nghe con cáo "chít, chít" nốt: "Sư phụ và sư thúc cũng bị chất vấn, sau đó Tử Dung đi Phù Lê Châu."
Lời này nghe ra có chút kỳ quặc nhưng Ly Tương không hỏi lại, hắn thong vả vuốt ve con cáo nhỏ, hỏi nó: "Đệ đến đây để…"
Con cáo ngọ nguậy mấy cái rồi nói: "Đến để xem thực hư ra sao." Dừng một chốc, nó lại nói: "Sư huynh? Huynh trộm thần khí trấn sơn để làm gì?"
Cũng không phải hỏi "huynh có trộm thần khí hay không".
Ly Tương bế con cáo trong tay, bước đi không hề giảm tốc độ. Con cáo nhỏ trên tay hắn nhìn lên chỉ thấy phần cằm. Nó "chít, chít": "Huynh lạnh quá."
Bấy giờ Ly Tương mới như giật mình tỉnh lại, hắn nói: "Xin lỗi đệ, trời lạnh quá."
"Sư huynh, huynh trả thần khí trấn sơn lại có được không?"
"Huynh không trộm." Ly Tương nói.
Hắn chỉ trả nó về chỗ cũ mà thôi.
"Sư huynh, thần khí trấn sơn không phải thứ huynh có thể động vào." Con cáo nhỏ vẫn nghiêm túc nói, "Trả nó về chỗ cũ, huynh cũng quay về Thúy Vi, Tử Dung cũng sẽ như vậy."
Không biết lời này có chỗ nào chạm đến Ly Tương, bàn tay hơi vuốt con cáo của hắn khựng lại một chốc, sau đó hắn nói: "Huynh không trộm thần khí trấn sơn."
"Sư huynh, Ngũ sư huynh cũng vì chuyện này mà kết cục ra sao huynh biết rồi đó. Đệ không biết huynh vì cái gì lại động đến thần khí trấn sơn…"
Ly Tương như có như không lặp lại: "Đệ không biết à…"
"Đệ khuyên không được huynh, huynh tự lo cho huynh đi."
Con cáo chít xong thì nhảy khỏi tay Ly Tương, lúc nó sắp biến mất vào bụi cây ven đường thì Ly Tương bỗng hỏi: "Đệ sẽ không nói hành tung của huynh ra chứ?"
Con cáo nhỏ khựng lại, chiếc đuôi nó vểnh lên, chóp đỏ trên đuôi cũng lúc lắc theo: "Đệ không nói."
Sao đó con cáo nhỏ biến mất trong bụi cây.
Ly Tương nhìn theo, hắn nở một nụ cười không lý do.
Đêm đó, vào quán trọ nhỏ nghỉ ngơi, Ly Tương thay y phục mới. Quần áo cũ thì hắn nhét cả vào trong một chiếc hộp, dán lên đấy mấy lá bùa tự hủy. Chỉ chốc sau, hộp gỗ và y phục đều biến mất không dấu vết.
Sáng hôm sau, khi hắn xuống lầu ngồi vào bàn, từ từ ăn chút cháo thì hắn nghe bàn bên có mấy tu sĩ ngồi vào, đều là tu vi đã kết đan. Bọn họ không chú ý đến phàm nhân xung quanh, chỉ tỏ vẻ tức giận nói: "Quái thật, đến đây lại mất dấu."
Ly Tương nghe vậy thì chớp lấy thời cơ, hắn sà vào bàn của mấy vị tu sĩ kia.
Tuy thân thể hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng thần thức đã là Thánh Nhân, còn là loại Thánh Nhân sống màn trời chiếu đất nữa kia. Nếu hắn không muốn ai nhìn thấy dung mạo thật sự của mình thì dù ngồi cạnh bên cũng sẽ không chú ý đến hắn, còn nếu hắn có chào hỏi, người đấy cũng sẽ chẳng nhìn ra diện mạo thật của hắn. Tu vi thấp thì chỉ thấy một gương mặt chưa từng xuất hiện trong ký ức, tu vi cao hơn thì chỉ thấy sương khói che đi dáng hình.
Mấy tu sĩ này tu vi Kết Đan nhưng khi nhìn người trẻ tuổi trước mặt chỉ thấy một khuôn mặt không dễ nhớ - dấu vết của thuật ẩn dung mạo, lại nhìn cơ thể tu vi Trúc Cơ đã được thu liễm thì không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn là con cháu thế gia nào đó ra ngoài thăm thú. Người nhà để tránh rắc rối mới ẩn đi dung mạo của hắn.
Ly Tương vừa sà xuống đã như thân quen, hắn hỏi: "Tiền bối, sao hôm nay ở quán trọ này lại có nhiều tu sĩ đến vậy? Mà mọi người nói mất dấu, mất dấu ai?"
Nom hắn rặt một bộ cây non mới nhú.
Ra ngoài ít ai hỏi thẳng thừng như hắn cả, đơn giản có hỏi cũng chưa chắc có người trả lời. Nhưng nhìn hắn chỉ có một mình lại chẳng có chút kinh nghiệm, những người khác cũng không quá đề phòng, huống hồ…
"Đã đỏ tím đầy cả bảng lệnh, tiểu công tử đây không thấy sao?"
Bảng lệnh là nơi đưa ra thông báo của huyền môn, thường đặt trong Truyền Tống Trận không có điểm cuối, ai cũng có thể vào xem. Mấy năm qua, Điệp Tín phát triển mạnh, những tin tức được thả vào còn kèm theo màu sắc, từ vàng nhạt cho đến đỏ tím, màu càng đậm thì tin tức càng quan trọng.
"Vãn bối rất ít khi xem bảng lệnh." Ly Tương nói.
Cũng đúng, công tử nhà giàu cần gì để ý bảng lệnh, dù sao ở đấy đi kèm tin tức rúng động đều là giá tiền thưởng đính kèm.
Hắn nghiêng người hỏi: "Có gì vậy tiền bối?"
"Núi Thúy Vi tróc nã phản đồ." Người kia nói, sau đó hạ giọng thì thầm, "Tiền thưởng không kém chút nào."
Ly Tương có hơi không hiểu.
Ban đầu những tin tức lan truyền ở phàm gian đều nghe có vài phần hoang đường, ví dụ tu sĩ Trúc Cơ như hắn lại có thể diệt sạch tu sĩ ở núi Thúy Vi, chạm được thần khí trấn sơn. Thần khí trấn sơn chứ có phải món linh khí phẩm cấp thấp đâu mà kẻ như hắn chạm được.
Nhưng bây giờ bảng lệnh không nói lời thừa, chỉ có lệnh tróc nã phản đồ.
Núi Thúy Vi sao lại coi hắn là phản đồ rồi.
Không phải, tại sao sư phụ và sư thúc lại để tin này lan ra, mà hắn lại là phản đồ nữa?
Chẳng lẽ sư đệ hắn đã hành động?
Đang lúc hắn nghĩ vẫn vơ, một tu sĩ ngồi cạnh bỗng vỗ vai hắn: "Tên nhóc này, tại sao ra ngoài lại không dám lộ mặt?"
Tu sĩ Kết Đan kỳ cuối.
Ly Tương nhìn ra vậy thì đáp: "Trưởng bối trong nhà nói như vậy có thể bảo vệ ta. Dù sao ta cũng thấy nghe lời họ chắc không sai."
"Ngươi tên gì?" Ngươi kia vẫn hỏi, "Gia tộc nào?"
"Gia tộc nhỏ thôi, họ Mục. Vãn bối tên Mục Nam Nhạn."
"Họ Mục ở Linh Trạch phải không?" Có người làm ra vẻ hiểu biết nói.
Ly Tương làm ra vẻ giật mình: "Sao tiền bối biết?"
"Nhìn cả cơ thể ngươi lạnh đến thế thì chả khó đoán."
Ly Tương cười cười khen mấy câu, đám tu sĩ đó cũng ăn hết bữa sáng của mình rồi đi.
Ngày càng nhiều tu sĩ đổ về quán trọ nhỏ này, Ly Tương khó nhọc chen ra khỏi đám đông, tiếp tục lên đường.
Tất cả những dấu hiệu này dù hắn không muốn tin cũng phải tin.
Qua ba ngày sau, hắn đến trấn Hồng Quang.
Trấn Hồng Quang thuộc Khôn Linh Châu, là nơi đặt cột mốc đánh dấu cổng vào Phù Quang.
Mấy năm trước, lúc vừa ra khỏi vực Phù Quang, Ly Tương đã đâm thẳng vào mông chim, bay hết trời nam đất bắc. Khi đó hắn chưa kịp nhìn kỹ nơi đặt cột mốc đó trông như thế nào.
Phải là một nơi như thế nào mà Tứ Thánh mới chọn để lại dấu vết lịch sử.
Ly Tương không có câu trả lời.
Trấn Hồng Quang cũng như bao trấn nhỏ khác, dân cư không tính là đông đúc nhưng nhiệt tình. Nếu có gì khác lạ, đó là từ khi hắn bước vào trấn, linh cảm hắn luôn cảm nhận được có thứ gì đó chăm chú nhìn mình.
Không phải người, là "thứ gì đó".
Ly Tương khó nhọc phớt lờ cảm giác ấy, hắn vào một quán trọ nhỏ trong trấn, đặt một gian phòng nhưng chưa lên vội. Hắn ngồi lại dưới sảnh gọi một ấm trà.
Đứa sai vặt bê trà lên cho hắn là một bé gái có đôi mắt to tròn, con bé mặc váy vàng cam nom tràn đầy sức sống. Ly Tương nhìn phớt qua nó một cái rồi tập trung lại vào ấm trà kia.
Trấn Hồng Quang vào mùa đông sớm, trời chưa tối hẳn đã hạ mành trúc che cửa tránh cho gió lạnh ùa vào. Thời điểm này, ai ai ở sảnh cũng hít hà ôm ấm trà nóng cả.
Mà đúng lúc này, gió lạnh lùa vào.
Có ai đó vén mành lên nhưng không vội bước vào mà quét mắt một vòng. Vài người phàm nóng tính quát một tiếng. Người kia mới như giật mình buông mành trúc xuống, đi vào trong sảnh.
Ly Tương theo động tĩnh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy dung mạo người đang đến gần bị làn sương quẩn quanh phủ kín.