Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 47: Lễ tốt nghiệp



Tắm rửa sạch sẽ thay quần áo tươm tất xong, Bách Nam mang theo những thứ đã chuẩn bị sẵn chạy vội đến trường học.

Thời tiết tháng sáu rất dễ chịu, nhưng tâm trạng mấy người Phương Lệ lại không dễ chịu gì cho cam.

"Xin lỗi, anh tới chậm." Cậu cười cười xin lỗi mọi người trong câu lạc bộ, lôi quà đã chuẩn bị ra, "Cảm ơn các em đã đến chúc mừng anh tốt nghiệp, có mấy món đồ nho nhỏ anh tự làm, tặng mọi người."

Phương Lệ bị nụ cười của cậu dỗ đến không nỡ giận tiếp, nhận quà phát cho những người khác dựa theo tên viết trên nắp hộp, "Anh còn biết hối lộ nữa, quá tâm cơ, Tiểu Nam, anh thay đổi rồi."

Bách Nam mỉm cười không nói gì.

Viên Viên không chờ nổi mở hộp ra xem, cười vui vẻ, "Lắc tay xinh xắn quá, Tiểu Nam, anh học bện vòng tay từ bao giờ đấy? Hoa văn này đan như thế nào, đẹp quá đi."

"Cách đan dây là do một dì nhà có tiệm may dạy anh, hoa văn này là loại đơn giản nhất, anh cũng chỉ biết làm mỗi nó thôi." Quà tặng cậu chuẩn bị đợt này tương đối đơn giản, nữ là lắc tay handmade, nam là dây móc điện thoại, đều là những món đồ đáng yêu dễ làm.

Phương Lệ sờ lên lắc tay của mình, soi nó dưới ánh mặt trời, "Tiểu Nam, dây để bện vòng này trông hơi lạ nhỉ, còn mấy hạt châu xỏ vào vòng nữa, là ngọc thật à?"

Cậu chớp chớp mắt, cười nói, "Em đoán xem." Thực ra dây thắt vòng tay là xin từ chỗ ngài thợ may Tưởng Khánh Đông chuyên may trang phục lâu năm cho nhà họ Ban, trong đó có dệt lẫn vài sợi tơ vàng, hạt châu do Tiểu Ngọc cung cấp, được cậu khắc tên của mọi người lên trên.

Phương Lệ bị cậu cười đến dựng tóc gáy, cẩn thận cất dây vào hộp, cho vào túi, lắc đầu, "Em không đoán đâu, đoán xong em sợ mình không dám nhận."

"Móc điện thoại này..." Uông Dương tung hứng đồ vật trong tay, nhướn mày, "Chắc là khó làm lắm nhỉ?"

Cậu lắc đầu, "Sai rồi, nó dễ làm nhất đấy." Phí tổn trên cơ bản là ít nhất.

Uông Dương bật cười đấm nhẹ cậu một cái, ném lại cho Phương Lệ, ghét bỏ nói, "Toàn mấy thứ chỉ để bọn con gái dùng, cho cậu này. Bách Nam, anh tặng quà bất công quá đi."

Phương Lệ nhận móc di động, trừng mắt với cậu chàng, "Đồ không có mắt nhìn, Tiểu Nam bất công thì đã sao, cậu ghen tị à?"

Uông Dương chụp tay lên đầu cô nàng, vò rối tóc, "Ghen tị cái đầu cậu ý."

"Đồ khốn nạn, mau buông tay ra!" Phương Lệ dựng ngược.

Hai người lập tức bổ nhào vào đấm nhau, Bách Nam nhìn bọn họ, nhướn mày, tình hình thế này tức là đã ở bên nhau rồi sao?

Sau khi hàn huyên một lúc với mọi người trong câu lạc bộ, Bách Nam tạm biệt, theo cửa hông chuồn vào hội trường làm lễ.

Buổi lễ đã tiến hành đến tiết mục đại diện sinh viên tốt nghiệp lên bục đọc diễn văn, không ít người ngồi dưới rơm rớm nước mắt, bầu không khí khá cảm động. Bách Nam tìm vị trí ngồi của lớp mình, đi về hướng đó.

Giáo sư Phan là người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng cậu, vội nói mấy câu với vị giáo sư bên cạnh, xuống khỏi hàng ghế đại biểu đi đến bên cạnh cậu, kéo người vào một góc lo lắng hỏi, "Sao bây giờ mới đến? Có chuyện gì sao?"

Cậu ngượng ngùng gãi mặt, "Không có gì ạ, chỉ là em quên mất hôm nay có lễ tốt nghiệp."

Giáo sư cạn lời vỗ cậu một cái, bất đắc dĩ dạy bảo, "Tính nết thế này về sau làm sao đi làm, nếu không phải ngày thường em cúp học quá nhiều, lại không thích tham gia hoạt động tập thể, không chừng hôm nay sinh viên đại diện lên đọc diễn văn là em rồi đấy."

Cậu nở một nụ cười có thể cho là hàm hậu ngốc nghếch, không nói lời nào.

Giáo sư Phan tất nhiên bị vẻ ngoài này lừa gạt, buồn cười lắc đầu nói, "Thôi, không nói chuyện này nữa, đã có lịch triển lãm đồ án tốt nghiệp, là thứ ba tuần sau, thứ hai em nhớ đến hỗ trợ trang trí một chút, thầy sẽ xếp vị trí đẹp cho. Hôm đó sẽ có người của mấy công ty lớn đến tham quan, nhớ biểu hiện cho tốt, không được đến muộn, biết chưa?"

"Dạ, em biết rồi, cảm ơn thầy ạ." Cậu ngoan ngoãn gật đầu, bảo đảm, "Lần này nhất định em sẽ đặt đồng hồ báo thức trước, tuyệt đối không đến muộn."

"Thế còn tạm." Cuối cùng giáo sư Phan cũng cười được một cái, "Sang chỗ thầy hướng dẫn nhận lễ phục đi, sắp phát bằng tốt nghiệp rồi, không thể ăn mặc thế này lên sân khấu đâu."

Bách Nam cười gật đầu.

Bằng tốt nghiệp phát xong thì đã là giữa trưa, đến chiều là thời gian chụp ảnh kỷ niệm. Bách Nam cởi lễ phục ra khỏi hội trường, tiếp mọi người trong câu lạc bộ chờ sẵn bên ngoài đi ăn cơm.

Viên Viên rất hưng phấn, không ngừng nghịch điện thoại, "Tiểu Nam, em vừa vào lễ đường chụp lén mấy tấm ảnh, lúc anh lên sân khấu nhận bằng quá là đẹp trai! Mấy tên cùng hàng không ai so được! Anh có lấy ảnh không, để em gửi cho."

Bách Nam đưa thực đơn cho anh Hoa ngồi bên cạnh, cười gật đầu, "Ừ, lát nữa gửi cho anh nhé."

Anh Hoa nghe vậy khá kinh ngạc, nhìn cậu trêu chọc, "Xưa nay anh không phải người thích lưu ảnh chụp, hôm nay làm sao thế? Đổi tính rồi?"

Cậu mỉm cười xấu hổ giải thích, "Anh muốn gửi ảnh chụp cho người yêu xem, hôm nay người ấy có buổi tọa đàm, không có thời gian đến dự." Khoảng thời gian trước Ban Ngọc tìm đường chết xin Ban Giác cho làm thêm việc, kết quả bị anh trai áp bức không thể ngóc đầu dậy đến tận bây giờ. Sáng nay trước giờ đi tọa đàm còn gọi điện lải nhải than vãn với cậu một trận.

Mọi người "À~" một tràng dài, bắt đầu sôi nổi trêu chọc.

"Mỹ nhân Tiểu Ngọc rốt cuộc trông như thế nào, em tò mò muốn chết! Không được, Tiểu Nam, em muốn xem ảnh!" Viên Viên gửi ảnh xong, cực kỳ kích động.

Ảnh? Cậu ngẩn người, sau đó lắc đầu, "Anh không có."

"Em không tin, chắc chắn anh lừa bọn em!"

"Thật sự không có." Cậu chìa điện thoại ra, cũng tự thấy hơi cạn lời, "Anh và đối phương đều là dạng người không thích chụp ảnh, em mà không nhắc anh cũng quên mất chuyện này. Nếu có cơ hội bọn anh nhất định phải chụp chung mấy tấm mới được."

Viên Viên nửa tin nửa ngờ nhận di động, lật album ảnh, 囧, "Tiểu Nam, hai người yêu đương kiểu gì thế, đến một tấm ảnh chụp chung cũng không có."

"Thì bọn anh quên mất..." Cậu xấu hổ giải thích.

Mọi người bật cười to.

Đồ ăn đã dọn lên bàn, Bách Nam tranh thủ đi toilet. Rửa tay xong, cậu lấy điện thoại ra mở mấy tấm ảnh Viên Viên gửi cho, mỉm cười chọn, chia sẻ cho Ban Ngọc.

[ Bách Nam: Tiểu Ngọc, em mới nhận ra chúng ta chưa từng chụp ảnh chung, tìm thời gian cùng chụp mấy tấm đi. ]

Sau khi gửi xong, cậu cất di động, hào hứng vui vẻ đi ra ngoài —— Loại cảm giác có thể chia sẻ những dịp quan trọng trong đời cho người thân yêu nhất quá dễ gây nghiện.

Ban Ngọc miệng không có khẩu vị ăn được ít cơm, sau khi hàn huyên đối phó cùng một vị nghệ nhân, hắn móc điện thoại ra bâng quơ mở lên xem, sau đó trợn to mắt.

Hắn đứng phắt dậy, vội vã cắm đầu chạy ra ngoài.

"Này này, thầy Ban, thầy đi đâu thế?" Một người đi cùng hô lớn.

Hắn ảo não dừng bước, xoay người nói, "Tôi có chút việc, không thể tham gia tọa đàm buổi chiều, tôi sẽ gọi Cố Sa Văn đến thay, mọi người từ từ ăn, bữa cơm hôm nay tôi mời." Nói xong xoay người chạy mất.

Các vị nghệ nhân bị bỏ lại ngơ ngác nhìn nhau nửa ngày, một vị trung niên hơi nhỏ gầy cảm thán, "Hôm nay có chuyện gì thế, chúng ta không chỉ được gặp thầy Ban luôn không thích tham gia sự kiện đông người, còn có thể nhìn thấy thầy Cố lâu nay chẳng mấy khi xuất hiện... Gặp vận cứt chó à?"

"Hừ, ông mới cứt chó." Những người còn lại ghét bỏ phản bác.

Một giờ rưỡi chiều bắt đầu buổi chụp ảnh kỷ niệm.

Chụp ảnh chung với lớp mình xong, Bách Nam vui vẻ khi thấy Từ Triệu và Lâu Hà cũng tới, cậu mỉm cười đi qua gọi, "Các em cũng tới à? Không có tiết sao?"

"Đàn anh tốt nghiệp, dù em có cúp tiết cũng phải đi chứ." Từ Triệu dõng dạc, đưa cho cậu quả bóng rổ mình cầm trên tay, "Tặng anh quà tốt nghiệp, đàn anh gầy quá, phải thường xuyên vận động!"

Lâu Hà ghét bỏ dịch ra xa một chút, móc trong túi ra một tấm huy chương, "Đây là tấm huy chương thi đấu Tae Kwon Do đầu tiên của em, tặng anh."

"Cái đầu tiên?"

"Ừm, là cái ít giá trị nhất, em nhận được năm lớp sáu."

Bách Nam bật cười, cho tấm huy chương được lau chùi đến sáng bóng vào túi, nói từ tận đáy lòng, "Cảm ơn, anh sẽ giữ gìn thật tốt."

Sắc mặt Lâu Hà dịu xuống, lộ ra một nụ cười.

"Quà của cô cùng có tốt hơn tôi bao nhiêu đâu." Từ Triệu không phục phản bác.

Nụ cười trên mặt Lâu Hà biến mất, xoay người bẻ khớp tay, "Hai ngày không bị đánh đã ngứa da rồi? Lại đây cho tôi luyện tay chút nào."

Từ Triệu kinh hãi co cẳng bỏ chạy, Lâu Hà xắn tay áo đuổi theo.

Bách Nam nhìn bọn họ chạy xa, khẽ bật cười thành tiếng.

Một chiếc ô tô biển số lóe sáng đột nhiên xuất hiện trên trục đường chính, dừng lại. Cửa xe mở ra, một thanh niên quý khí trang phục tinh xảo bước xuống, đi nhanh về hướng quảng trường đang tụ tập các sinh viên tham gia lễ tốt nghiệp.

Đám sinh viên dừng bước nhìn xe, lại nhìn lên anh đẹp trai, cuối cùng nhìn lại bản thân, bi phẫn —— Cùng là người với nhau sao lại có chênh lệch lớn như vậy! Lớn, quá, rồi, đó!

"Nam Nam!"

Bách Nam ngẩn người quay đầu lại, sau đó trố mắt, "Tiểu Ngọc, sao anh lại đến đây?"

Ban Ngọc đứng đối diện cậu, vươn tay sờ lên lễ phục tốt nghiệp, hai mắt tỏa sáng, mày lại nhíu chặt, bất mãn nói, "Lễ tốt nghiệp mà không thèm gọi anh, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi!"

Giá trị nhan sắc của cả hai người quá cao, Ban Ngọc lại xuất hiện quá phong cách, các sinh viên tốt nghiệp tụ tập lại nhìn bọn họ, sinh viên vô tình đi ngang qua dừng lại nhìn bọn họ, thành viên câu lạc bộ đi mua nước về nhìn bọn họ, Từ Triệu và Lâu Hà đùa giỡn xong quay sang nhìn bọn họ, thậm chí các giáo sư và lãnh đạo nhà trường đứng một bên nói chuyện, cũng đang nhìn bọn họ!

Bách Nam nhận ra ánh mắt rừng rực như lửa của mọi người, khóe môi giật giật, ngăn hắn lại, nhẹ giọng nói, "Không phải anh có buổi tọa đàm sao? Em sợ anh bận nên mới không gọi."

"Tọa đàm làm sao quan trọng bằng em." Ban Ngọc càng bất mãn hơn.

Bách Nam vừa vui vừa bất đắc dĩ, "Tức là anh cho mọi người leo cây rồi?"

Ban Ngọc vội vàng lắc đầu, giải thích, "Anh kêu Cố Sa Văn đi thay, không tính là bỏ ngang."

"Ừm, vậy thì tốt." Cậu nắm tay hắn, "Nếu đã đến rồi, nhân lúc em chưa trả lại lễ phục cho trường, chúng ta đi chụp mấy bức ảnh chung đi."

"Được." Khóe môi Ban Ngọc nhếch cao, cười đến vui vẻ.

Những người nhìn ké bị nụ cười này của hắn làm cho hoa mắt.

Lãnh đạo nhà trường nhìn nửa ngày cuối cùng đã hoàn hồn, rít lên, "Sao lại thế này? Ai đồng ý cho người ngoài lái xe vào trong sân trường?"

Vệ sĩ hộ tống Ban Ngọc ở cách đó không xa vội vàng đi qua thì thầm vào tai lãnh đạo mấy câu, rút ra một tờ giấy trông giống giấy thông hành cho ông ta xem, lãnh đạo cả kinh, ngậm miệng không nói tiếng nào nữa.

Tiếng rít này đánh thức phần đông những người có mặt, Phương Lệ cũng thức tỉnh, kéo theo mọi người trong câu lạc bộ đến gần nhìn ngắm Ban Ngọc, chần chừ hỏi, "Tiểu Nam, anh đẹp trai này là..."

Bách Nam nhìn cô, hào phóng giới thiệu, "Anh ấy là người yêu của tôi, Ban Ngọc."

Sắc mặt Phương Lệ bắt đầu méo mó, "Cho, cho nên mỹ nhân Tiểu Ngọc mà anh hay nhắc tới là, là nam?"

"Đúng vậy." Cậu gật đầu, lại nghi hoặc hỏi, "Anh chưa nói bao giờ à?"

Phương Lệ há hốc miệng, hít sâu, gào to, "Nói cái đầu nhà anh! Suốt ngày gọi là mỹ nhân Tiểu Ngọc mỹ nhân Tiểu Ngọc, gọi kiểu đó ai lại nghĩ là nam chứ hả!"

Ban Ngọc mờ mịt, nghiêng đầu nhìn cậu, "Mỹ nhân...Tiểu Ngọc?"

Bách Nam: "......"